[Dịch]Nhật Nguyệt Vô Thường

Chương 21 : Kì ngộ tang thương




Xuôi theo thông đạo kì bí, thân thể Hàn Phong như diều đứt dây mà rơi xuống. Thông đạo cũng không quá sâu, chỉ dài khoảng ba, bốn mét thì dừng lại. Tuy nhiên, điều làm Hàn Phong kinh ngạc là khi hắn đáp xuống không hề có cảm giác đau đớn như va vào khoáng thạch cứng rắn, chỉ thấy êm êm tựa như ngã xuống nệm vậy.

Răng…rắc…rắc.

Có lẽ cơ quan nơi này đã được thiết kế sẳn, sau khi mở ra không lâu sẽ tự động đóng lại. Lúc này, đập vào mắt Hàn Phong là một mảng tối om, tay đưa ra cũng không nhìn thấy nổi năm ngón. Ngoài ra, một mùi hôi thối đến buồn nôn xuộc vào mũi khiến hắn không khỏi nhăn mày nhíu mặt.

-Đao lão, ngươi giúp ta kiểm tra xem nơi này có gì bất ổn không? – Vô tình lọt vào địa phương kì lạ này, không rõ hung hiểm ra sao, Hàn Phong nhịn đau mà câu thông với khí linh.

-Không có, nơi này không có khí tức của người sống, yêu thú cũng vậy. – Đao lão dứt khoát trả lời, từ lúc hắn lọt vào đây, lão đã vội vàng tỏa ra thần thức để kiểm tra rồi.

Nghe được lời này, Hàn Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thân đang bị thương, hắn cũng chẳng màng đến mùi hôi thối xung quanh, vội vàng lấy ra một viên hạ phẩm đan dược trị thương nuốt vào rồi ngồi xuống điều tức. Thứ này là Nhạc Vũ cấp cho hắn một ít trên đường đến Cực Lạc tông, vốn nghĩ sau này mới dùng đến, không ngờ hôm nay đã có dịp sử dụng.

Đan dược vào miệng liền tan ra, hóa thành một dòng linh khí thanh mát, dễ chịu xuôi dọc trong thân thể Hàn Phong, từ tốn điều trị vết thương ở đầu và ngực hắn. Khoảng hai giờ sau, cảm giác cơn đau nhức đã phần nào nguôi ngoai hẳn, Hàn Phong chậm rãi mở mắt.

Lấy từ trong nhẫn trữ vật dụng cụ đánh lửa, Hàn Phong liền mang cảnh vật xung quanh soi rõ. Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt lại làm hắn chết đứng người.

Nơi này là một hang động nhỏ, chỉ cao và dài bằng một căn nhà bình thường. Điều đáng nói là cái thạch động kì dị này không ngờ khắp nơi đều trải dài xác người. Những người này có lẽ đã nằm xuống được một thời gian, thân thể đã phần nào được phân hóa, tỏa ra mùi hôi thối kinh người. Cũng may nhiệt độ khu vực Cực Bắc rất thấp nên mùi thối rữa được ém lại, không để lộ bí mật nơi đây ra ngoài. Vì lí do này mà ngoại nhân không thể tìm ra thạch động, nay mới vô tình bị Hàn Phong phát hiện.

Ọc..ọc…..ọe!

Giờ thì Hàn Phong cũng hiểu vì sao hắn đáp xuống đây lại êm ả đến như vậy. Nghĩ đến cảnh tượng bản thân ngồi điều tức trên đống xác người này hơn hai giờ, hắn nhịn không nổi mà xanh mặt nôn ói.

-Hừ, chỉ có như vậy đã chịu không nổi, thật vô dụng. – Đao lão khinh thường hừ lạnh.

Hàn Phong cũng chẳng biết nói gì cho phải, cố gằng điều chỉnh tâm tình cho khôi phục trở lại. Đoạn, hai mắt Hàn Phong mở lớn, trừng mắt nhìn thẳng vào đống tử thi. Cuối cùng, hắn cũng nhìn ra điểm bất thường của nơi này.

Những tử thi nọ khoảng ba bôn mươi cái, nam nữ đều đủ, điểm chung duy nhất là họ đều mặc trường bào màu lam, phía trước ngực và ống tay áo thêu một chữ “CỬU” đỏ tươi.

-Người của Cửu… Cửu Sát Tông. – Khóe miệng Hàn Phong run rẩy lẩm nhẩm từng chữ trầm thấp.

Lúc này, thâm tâm hắn lóe lên một suy đoán đáng sợ, đau đớn nhất mà hắn không bao giờ muốn nghĩ tới. Sắc mặt Hàn Phong trở nên đỏ au, khóe mắt hằn lên từng đoạn tơ máu. Bỗng nhiên, hắn điên cuồng quỳ xuống, vùi mình vào đống xác đệ tử Cửu Sát Tông, lục tung khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó. Hai tay hắn run rẩy, thận trọng kiểm tra diện mạo từng tử thi một, chỉ thấy mỗi lần chuyển sang một cái xác khác, Hàn Phong lại thở nhẹ một hơi.

Bỏ mặc hết thảy mùi hôi và dơ bẩn, Hàn Phong như bơi vào một đầm lầy tử thi thối rữa.

Mà Đao lão thấy được hành động của hắn thì cũng rất đối ngạc nhiên và khó hiểu, bất quá khi thấy biểu tình trầm trọng trên mặt Hàn Phong, lão cũng không cung dám lên tiếng quấy rầy.

Sau một giờ lục tung khắp nơi, Hàn Phong đã bò đến đoạn cuối của thạch động. Lúc này, tâm tình của hắn cũng đã phần nào hòa hoãn trở lại.

Đúng lúc đó, ở phía tận cùng của hang, một cái xác khác hiện ra khiến trống ngực Hàn Phong đập mạnh liên hồi. Người này đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, tư thế khác hẳn với những cái tử thi vứt bừa bãi bên ngoài. Càng ngạc nhiên hơn là cái xác này đã bị phân hóa hoàn toàn, chỉ còn lại xương khô, không nhìn ra diện mạo thực sự. Khác với những đệ tử Cửu Sát tông khác chết đi mà không còn lưu lại vật gì, người này trên ngón tay trỏ vẫn đeo nhẫn trữ vật màu lam sáng ngời.

Nhìn thấy chiếc nhẫn nọ, thân hình Hàn Phong tựa như hóa đá, đôi mắt hắn đỏ au màu máu, vô hồn nhìn bộ xương khô. Phải, chiếc nhẫn đó cùng với nhẫn trữ vật của Hàn Phong giống nhau như khuôn đúc, là cùng một bộ.

Chỉ thấy hắn quỳ gối trước người nọ, đôi tay gầy yếu chậm rãi nâng tay bộ xương lên rồi tháo rời lam nhẫn ra. Bên trong giới chỉ tổng cộng có ba trăm tinh thạch, một ngọc giản và một di thư viết bằng máu. Đây là một khoản tài phú không tồi, tuy nhiên trong mắt Hàn Phong lúc này cũng chỉ thấy được di thư nọ mà thôi.

“Gửi người hữu duyên.

Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ bé ở Cửu Sát tông, vốn cũng chỉ an phận cố gắng tu luyện, mong sớm ngày trở thành cường giả. Không ngờ, một ngày nọ, tiểu đệ của ta biệt tích ở Cực Hàn Chi Địa, lành ít dữ nhiều. Ta liền vào đó tìm kiếm song vẫn chẳng có chút tin tức nào, cơ duyên xảo hợp, ta đoạt được võ kĩ ẩn thân kì diệu của một tên võ giả khác. Trước nỗi đau thương của phụ thân, hơn nữa lại mang trọng trách gánh vác gia tộc sau này, ta liều mạng tu luyện quên ăn quên ngủ, không ngờ vẫn thất bại trong lần thi tuyển trở thành nội môn đệ tử. Cùng lúc đó, ta nhận được tin toàn bộ gia tộc bị diệt chỉ trong một đêm. Thất vọng, bi phẫn, đau thương dày xéo tâm hồn ta. Ta không thể tiếp tục chờ đợi đến lần tuyển chọn nội môn đệ tử lần sau nữa.

Dựa vào võ kĩ ân thân nọ, ta liền lập ra một kế hoạch kinh thiên, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Trước tiên, ta âm thầm đào ra thạch động này, sau đó gây ra một vụ mất tích đệ tử ngoại môn ở trong tông. Sau đó, ta trốn vào đây sống, trở thành “một nạn nhân” của sự tình này. Mỗi khi có cơ hội, ta tiếp tục cẩn thận ẩn thân bắt giết một số ngoại môn đệ tử khác. Dĩ nhiên, toàn bộ cao tầng trên dưới Cửu Sát tông đều điên cuồng điều tra việc này.

Khi người Cửu Sát tông đang bị thu hút chú ý, ta mới tiến đến mục tiêu thực sự của mình, trộm đi Cửu Thiên Quyết, võ kĩ độc môn của họ. Chỉ với thứ này ta mới có thể sớm ngày gia tăng thực lực, sớm ngày báo thù diệt gia.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Cửu Thiên Quyết được vô số cao thủ canh phòng nghiêm ngặt, ta may mắn cướp chỉ cướp được tầng một, còn sót tầng hai và ba. Đồng thời, ta cũng bị họ phát hiện, dính phải ám khí kịch độc, chỉ kịp trở về lại thạch động này. Ta nhận ra thân thể mình suy thoái với tộc độ nhanh chóng, biết không sống được bao lâu bèn để lại di thư này. Tất nhiên, cao tầng Cửu Sát tông cũng nhận ra kế hoạch của ta, tuy nhiên trong số hàng chục đệ tử mất tích, chúng không thể tìm ra kẻ chủ mưu thực sự, cuối cùng cũng sẽ vì mặt mũi tông môn mà dấu đi sự tình cướp đoạt võ kĩ này mà thôi.

Bên trong nhẫn trử vật của ta là Cửu Thiên Quyết tầng một, ba trăm tinh thạch thu được từ đệ tử ngoại môn. Nếu như ngươi có duyên đến nơi này, lại thu về tài vật của ta, tương lai nếu có năng lực hãy ra một phần sức lực giúp ta báo thù. Ngươi chỉ cần cầm di thư và nhẫn trữ vật của ta đến gặp các chủ Nam Vũ các ở Hoàng quốc sẽ hiểu rõ sự tình, đồng thời cũng sẽ nhận được hỗ trợ từ họ.

Còn nếu như ngươi không làm, ta cũng chỉ đành nhắm mắt uất hận mà thôi…”

Từng dòng chữ đỏ tươi như cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Hàn Phong. Đôi mắt hắn đã nhòa lệ, đôi môi khô khốc, run rẩy thì thào:

-Đệ tử Cửu Sát tông, tiểu đệ mất tích, toàn gia bị diệt…

Điều mà hắn lo sợ nhất không ngờ đã thành sự thật, mặc dù trong đó có vô vàn ẩn tình mà đến nay hắn mới thấu hiểu.

-Đại caaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Hàn Phong rống lên, gào khóc dữ dội, thanh âm thập phần đau thương. Lúc đứng trước bài vị của Hàn Phi Long, hắn đã từng thề rằng sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Thế nhưng, sự thật này khiến khóe mắt hắn cay lắm, đến nỗi không thể nhịn được nữa, cứ như vậy mà nước mắt tuôn rơi, không gì cản được.

Thời điểm sau khi thức tỉnh tại Băng Hà biển, hắn đã từng đi qua Cửu Sát tông và nghe về sự tình đệ tử ngoại môn mất tích, trong đó có cả đại ca hắn (**Chương 13). Dù biết rằng tính mạng đại ca lành ít dữ nhiều thật đấy, nhưng ít ra thâm tâm hắn vẫn mãi nuôi hi vọng, hi vọng về sự tồn tại của người thân cuối cùng này.

Cảm giác mâu thuẫn luôn khiến hắn mệt mỏi, hắn vừa muốn truy tìm tung tích Hàn Lâm song lại sợ hãi tiếp nhận tin dữ, sợ rằng bản thân sẽ không tiếp nhận được. Hôm nay, khi nhìn thấy vô số tử thi đệ tử Cửu Sát tông, thâm tâm hắn đã dự lên một cảm giác bất an.

Sự thật này thật quá mức đau thương, hắn làm sao có thể chấp nhận chứ. Phải, thà rằng tin tức của Hàn Lâm cứ mãi chôn vùi ở nơi này, để hắn mãi mãi không tìm ra, mãi mãi để hắn sống trong niềm tin vô định còn hơn…

Trôi nổi giửa một đầm lầy tử thi, dưới ánh lửa lập lòe chỉ còn lại bóng hình của một thiếu niên thương tâm, đang nức nở ôm lấy hài cốt của đại ca mình mà khóc.

Thế sự quả thật quá mức vô tình, người đời mỗi khi may mắn gặp được kì ngộ của tiền nhân để lại đều vô cùng hoan hỉ, sung sướng. Còn Hàn Phong, kì ngộ mà hắn có được lại do một tay người thân mình lấy tính mạng trao ra.

Rốt cuộc hắn nên vui mừng, sung sướng hay đau đớn, thương tâm ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.