“ Ngươi ngươi ngươi ngươi!!” Phó Diễn Chi hoàn toàn bị dọa sợ, cũng may dòng sông này không sâu, hắn bò lên lau mặt, ngẩng đầu nhìn Trình Tử Xuyên đang thong dong cười, lập tức nổi giận, “ Ngươi dám đùa ta? Quả nhiên ở cùng một chỗ với tiểu ma nữ quá lâu, tâm cũng đen đi rồi!”
Trình Tử Xuyên nhún vai: “ Ta nói thật.”
Phù Tang cũng nói: “ Ngươi suy nghĩ một chút cũng sẽ biết nên tin ai.”
Phó Diễn Chi ngu ngơ một lúc lâu, dúng ánh mắt bất khả tư nghị quan sát hắn, sau đó há hốc mồm, trong lúc nhất thời không nói thành lời. Truyền thuyết và dã sử ở nhân gian liên quan đến Thánh tôn muốn bao nhiêu có bấy nhiều, hắn từ nhỏ cũng đã được nghe kể, hiện tại cảm giác như có người nào đó nói giếng nhà hắn có một khối bảo thạch, sau đó nói cho hắn biết đấy là trăng rơi xuống... Không rõ đây là cảm giác ngạc nhiên, mừng rỡ hay kinh hãi.
Phó Diễn Chi không nhịn được thầm nghĩ: “ Nếu Tiếu Lăng cô cô còn sống, không biết sẽ phản ứng thế nào...”
“ Ngươi không cần quá để ý, biểu ca.” Trình Tử Xuyên hơi mỉm cười, nói.
Phó Diễn Chi run một cái, sờ mũi thở dài: “ Tạm thời cứ gọi tên ta đi.”
Trình Tử Xuyên: “... Không muốn nhận?”
“ Không phải!” Phó Diễn Chi giậm chân, “ Ta đang nghĩ, nếu ta không phải biểu ca của ngươi, chắc ta đã lập tức quỳ xuống rồi!”
Phù Tang “phốc” một tiếng, cười không dừng lại được, trêu chọc: “ Vậy thì quỳ đi!”
Trình Tử Xuyên cũng cười: “ Đừng, ta không nhận nổi.”
Hai người kẻ xướng người họa chọc tức Phó Diễn Chi: “ Còn cười! Bị toàn bộ tu chân giới truy nã, ngươi còn cười được?”
Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ Không cười chẳng lẽ phải khóc sao?”
Phó Diễn Chi thấy bộ dạng lạnh nhạt của hắn, thiếu lễ độ liếc mắt: “ Ngươi như vậy còn nói không còn quan hệ gì với tiểu ma nữ, ta nhìn không ra, khẳng định là hai ngươi đang chơi trò chơi tình thú nào đó rồi!”
“ Không còn bé nữa, chia tay liền chia tay, còn muốn khóc một trận, nháo lên đòi thắt cổ nữa sao?”
Phó Diễn Chi nghĩ lại tình cảnh của bản thân hết khóc lại say sau khi bị Tần Tiêu cự tuyệt, cảm thấy vô cùng hổ thẹn...
“ Vậy... ngươi còn thích nàng không?” Phó Diễn Chi không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu.
Trình Tử Xuyên khẽ giương mắt, trên khuôn mặt còn có sự vui vẻ chưa tan hết, từ từ gật đầu một cái, bình tĩnh và thẳng thắn ngoài dự đoán.
Phó Diễn Chi sững sờ, ngồi dưới đất thở dài, tự giễu chính mình: “ Hai ta huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, ta cảm thấy mình không có tư cách khuyên ngươi. Nói thật, ta đến giờ vẫn không quên được tiểu tiên nữ, có thể chỉ khi nàng có việc thỉnh cầu mới nghĩ đến ta.”
Trình Tử Xuyên: “ À.”
“...” Phó Diễn Chi nổi giận, “ Đều thất tình giống nhau, ngươi có thể có chút phản ứng không?”
" Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung." Trâm gỗ chợt lóe, Phù Tang biến mất. Trình Tử Xuyên gõ gõ tay áo, khẽ nhếch mày, chậm chạp tiến vào trong rừng, “ Đi thôi, dẫn ngươi đi vén ra mây mù.”
(Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung: Hình dáng Lư san không thấy thật/Chỉ vì đang đứng giữa non này - Đề Tây Lâm Bích)
Phó Diễn Chi sững sờ lại sững sờ, chỉ sợ hắn sẽ khóc càng thương tâm hơn.
Cửu Nguyên Sơn, tại ngọn núi thứ ba.
“ Ha ha ha, không hổ là đồ đệ của ta!” Kể từ khi Chuyển Luân Kính nhận Trình Diệu là Thánh tôn, tu sĩ đến bái kiến càng nhiều, thể diện của Huyền Dự chân nhân tăng lên gấp bội. Mặc dù là người đứng đầu một ngọn núi, hắn cũng không để ý đến chuyện dựa hơi Trình Diệu để có thêm danh tiếng.
“ Sư phụ...” Mặc dù Trình Diệu cũng cảm thấy hãnh diện nhưng trong đầu vẫn có một cái gai không nhổ được, “ Con nhận được tin tức, Trình Tử Xuyên xuất hiện.”
Huyền Dự biến sắc, nhưng vẫn thản nhiên nói: “ Kiêng kị hắn làm gì, dựa vào thân phận của ngươi bây giờ còn sợ không đối phó được hắn sao?”
Trình Diệu nhíu mày, hồi lâu sau liền lắc đầu: “ Chuyện này... đồ nhi nghĩ vẫn nên lén lút giải quyết thì hơn.”
Người trong nhà rõ chuyện nhà mình, mặc dù Huyền Dự cũng như tất cả mọi người đều cho rằng hắn là Thánh tôn chuyển thế, Trình Diệu mừng rỡ nhưng cũng có chút lo sợ. Nếu trên người hắn không có căn cốt và hồn phách của Trình Tử Xuyên, Chuyển Luân Kính liệu có phản ứng không?
Trèo cao ngã đau, càng huy hoàng càng dễ ngã xuống vực.
Trình Tử Xuyên xuất hiện khiến Trình Diệu càng thêm suy tính hơn thiệt, ý niệm diệt trừ Trình Tử Xuyên đã lấn át mọi thứ.
Huyền Dự chân nhân cũng lo lắng, dù sao hắn cũng biết rõ Trình Diệu là người đoạt căn cốt của Trình Tử Xuyên, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bại lộ: “ Ngươi biết tung tích hắn sao?”
“ Con không có.” Trình Diệu chợt cười một tiếng, “ Nhưng Tần sư muội chắc sẽ có cách tìm được hắn.”
“ Hả? Tiêu nhi?” Huyền Dự không hiểu, “ Tiêu nhi có quan hệ gì với hắn? Ngươi nói Thanh Gia còn có lý.”
Trình Diệu kêu người tìm Tần Tiêu, ngày đó đại lễ không thành, quan hệ sư huynh sư muội của họ đã đông cứng, đặc biệt là khi Trình Diệu được vạn người ngưỡng mộ, hắn lại càng không quan tâm đến Tần Tiêu. Lúc này, Tần Tiêu nghe tin Trình Diệu muốn tìm, ngạc nhiên và mừng rỡ chạy đến.
“ Trình sư huynh!” Tần Tiêu một thân bạch y, cả người đã gầy gò đi nhiều. Tình cảm mê luyến Phó Diễn Chi của nàng đã nhạt đi không ít, lại thêm vài phần làm người ta tiếc thương.
Nàng hết sức mong đợi gặp được Trình Diệu, ai ngờ câu đầu tiên của hắn lại là: “ Tần sư muội, ngươi còn liên lạc với Phó Diễn Chi không?”
“ Phó, Phó thiếu cung chủ?” Ánh mắt Tần Tiêu buồn bã, “ Lúc trước đúng là hắn có theo đuổi ta, nhưng ta và hắn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, Trình sư huynh vẫn đang hoài nghi ta sao?”
Trình Diệu đáp: “ Ta cần sư muội hỗ trợ, mong ngươi nói thật... Các ngươi tuy đã đoạn tuyệt nhưng ngươi nhất định biết cách liên lạc với hắn, đúng không?”
Tần Tiêu cắn môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “ Ta có thể giúp Trình sư huynh chuyện gì?”
“ Ngươi cũng biết ta có một kẻ cừu nhân, hắn là biểu đệ của Phó Diễn Chi, muốn biết tung tích của hắn chỉ có thể hỏi Phó Diễn Chi...”
Nói đến đây, ngụ ý của hắn đã rất rõ ràng. Trình Diệu muốn thông qua Phó Diễn Chi để tìm Trình Tử Xuyên, một lần diệt trừ kẻ địch.
“ Không, ta sẽ không lợi dụng Phó thiếu cung chủ! Nếu ta làm vậy, sợ rằng hắn sẽ hận ta cả đời!” Tần Tiêu thốt ra. Quả thật nàng có thể tìm được Phó Diễn Chi, vì Phó Diễn Chi đã từng đưa cho nàng một con sâu của Vẫn Lôi Cung, loại linh trùng này có đôi có cặp, cũng không biết Phó Diễn Chi có quên không, không hề đòi lại linh trùng của nàng.
Trình Diệu lạnh lùng nhìn nàng một cái: “ Tần sư muội nói cũng thật dễ nghe, hóa ra vẫn đối với Phó Diễn Chi mãi không quên. Nếu như thế, cần gì phải kết hôn với ta?”
Sắc mặt Huyền Dự chân nhân cũng không tốt, mang theo ý tứ cảnh cáo và nhắc nhở: “ Tiêu nhi.”
Tần Tiêu lùi lại mấy bước, vành mắt dần đỏ lên, trong lòng nói một câu “thật xin lỗi”, sau đó vươn tay thả đom đóm ra. Nàng niệm chú, đom đóm bay vài vòng, tiến về phía chân núi: “ Đi theo linh trùng, có thể sẽ tìm được...”
Trình Diệu cuối cùng cũng hòa hoãn hơn: “ Ta biết rõ Tần sư muội sẽ hiểu đại thế.”
Xuân đi đông đến, nhân gian đã qua thời kì bão tuyết, nhưng chuyện này đối với tu sĩ cũng chẳng có gì khác nhau.
Cỏ cây suy tàn, trong rừng thỉnh thoảng có linh thú nhảy ra, Phó Diễn Chi trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống: “ Đường núi này... Tử Xuyên, tại sao chúng ta không bay mà lại đi bộ?”
“ Người phàm trải qua sinh lão bệnh tử, tu sĩ không cần, coi trời bằng vung, vì thế ngàn năm cũng không thể ngộ đạo.” Trình Tử Xuyên phủi một bông tuyết rơi xuống vai, lịch sử tao nhã, cả người thanh khiết yên tĩnh, chỉ cần đứng cũng đẹp như tranh, “ Nhìn xung quanh, đi nhiều một chút, gần gũi với tự nhiên, không tốt sao?”
Phó Diễn Chi nói thầm: “ Đều là nói suông, thiên phú tốt còn nói, thiên phú kém sợ rằng sẽ đánh chết ngươi!”
Trình Tử Xuyên mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tiếp tục đi về phía trước.
“ Chao ôi Tử Xuyên...” Phó Diễn Chi cẩn thận hỏi, “ Không phải ngươi... không nhìn thấy sao? Tại sao còn đi tốt hơn ta?”
Hắn chung đụng một lúc lâu mới phát hiện ra Trình Tử Xuyên lại không nhìn thấy được gì nữa, khi đó đã tức giận đến mức muốn xông qua sông Định Giới tìm tiểu ma nữ sống mái một phen, biểu đệ đối tốt với nàng như vậy mà còn dám bắt nạt, biểu ca như hắn quả thật rất vô dụng! Đáng tiếc, Trình Tử Xuyên thuận miệng nói với hắn một câu khiến hắn ỉu xìu - - không còn quan hệ gì với nàng, còn nữa, ngươi đánh không lại nàng.
Đánh không lại nàng... Câu nói này xoay vòng vòng trong đầu hắn, tuy đả thương tôn nghiêm của hắn nhưng không thể nghi ngờ, đây là một câu nói thật!
Sau đó, Trình Tử Xuyên lại thuận miệng nói một câu an ủi hắn - - Ta cũng không đánh thắng được nàng.
Tiểu ma nữ hung tàn bạo lực không ai bằng này!
Từ đó về sau, Phó Diễn Chi không dám đề cập đến tiểu ma nữ trước mặt Trình Tử Xuyên nữa. Cho dù hắn không để ý, Phó Diễn Chi vẫn có chút băn khoăn khi nói đến đề tài này.
“ Nhìn không được nhưng vẫn nghe được, ngửi được, cảm giác được, tâm định, chân sẽ ổn.” Trình Tử Xuyên chỉ về phía trước, “ Ngươi nhận ra đây là đâu không?”
“ Đây là...” Phó Diễn Chi quan sát một chút, sau đó ngơ ngẩn, “ Đây là dãy Không Không, là nơi năm đó ta gặp nạn!”
Dãy núi Không Không xuất hiện vào rất nhiều năm trước, không có gì nguy hiểm. Phó Diễn Chi đã đến đây nhiều lần, hắn đối với nơi này có cảm tình đặc biệt. Hắn từng suýt chết ở đây, nhưng cũng ở đây gặp được tiểu tiên nữ của hắn.
“ Tử Xuyên, sao lại đến đây?” Phó Diễn Chi cúi đầu hỏi.
Trình Tử Xuyên vỗ vai hắn: “ Ba mục đích.”
Phó Diễn Chi dở khóc dở cười, thở dài một tiếng: “ Ngươi làm việc thật khiến người ta đoán không ra! Không thể nói rõ ràng trước khi đến đây được sao, không nghĩ tới chuyện ta sẽ nhìn cảnh thương tình?”
Trình Tử Xuyên dựng thẳng ngón tay trỏ, làm động tác “suỵt”: “ Xem cờ không nói, đánh cờ cũng không thể nói.”
Phó Diễn Chi “chậc” một tiếng, trong lòng tự nhủ, khi trước tiểu ma nữ gọi hắn là thần côn quả nhiên không sai.
Họ ở đây ba ngày, ngày thứ ba, cuối cùng cũng có khách không mời mà đến.
Nhìn thấy linh trùng bay tới, sau đó nhìn thấy Tần Tiêu theo sau, Phó Diễn Chi đại khái đã hiểu một mục đích của Trình Tử Xuyên là gì... Hẳn là muốn cho hắn xem một chút, “tiểu tiên nữ” này có đáng giá để hắn trả giá và yêu thích không.
“ Trình Tử Xuyên! Quả nhiên ngươi ở đây!” Trình Diệu dường như đang thở phào nhẹ nhõm.
Phó Diễn Chi nhìn chằm chằm Tần Tiêu đứng sau lưng Trình Diệu, cười một tiếng không rõ ý tứ hàm xúc. Sắc mặt Tần Tiêu tái nhợt: “ Phó thiếu cung chủ, xin lỗi, ta là bất đắc dĩ...”
“ Ngừng, không cần nói nữa, ta không muốn nghe.” Phó Diễn Chi nói.
“ Đừng gấp, đầu tiên, chúng ta giải quyết chuyện thứ nhất trước.” Trình Tử Xuyên đưa tay ngăn cản Trình Diệu rút kiếm, ngược lại quay sang nói với Tần Tiêu, giọng nói chưa tới mức nghiêm khắc nhưng vô cùng nghiêm trang, “ Tần đạo hữu, người năm đó cứu Phó thiếu cung chủ ở dãy núi này, thật sự là ngươi sao?”
Phó Diễn Chi giật mình ngẩng đầu: “ Có ý gì?”
Tần Tiêu nhìn thấy phản ứng của hắn, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cố gắng ngăn lại sự khó chịu trong lòng, dứt khoát nói: “ Không phải.” Nàng như ngọn núi lửa đang phun trào, thanh âm lạnh lẽo, “ Ta không phải, từ trước đến nay ta chưa bao giờ nói ta là người đó.”
“ Nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói nàng không phải! Ta đã hỏi nàng... Ta đã hỏi nàng!” Sấm đánh giữa trời quang, Phó Diễn Chi như bị sét đánh tan ba hồn bảy vía, sắc mặt còn u ám hơn cả Tần Tiêu.
Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm của Phó Diễn Chi, Tần Tiêu mơ hồ có một loại khoái cảm nhưng cũng đau đớn khôn cùng: “ Quả nhiên, quả nhiên! Nhìn phản ứng của ngươi đi, Phó Diễn Chi, thật ra từ đầu đến cuối, người ngươi yêu chỉ là ‘tiểu tiên nữ’, không phải Tần Tiêu! Ngươi nhận lầm người, có liên quan gì đến ta?”
“ Nàng!” Phó Diễn Chi quả thực cũng bị nàng trở mặt làm chấn động.
“ Tại sao không liên quan đến ngươi?” Trình Tử Xuyên nói, “ Rõ ràng ngươi không phải người hắn muốn tìm, tại sao còn cho hắn hi vọng, tiếp nhận lòng tốt của hắn, khiến hắn vì ngươi mà vào sinh ra tử? Nói trắng ra, ngươi chỉ đang hưởng thụ cảm giác có người theo đuổi, cố ý lừa gạt tình cảm của hắn mà thôi, hành vi này có vô sỉ khác gì tiểu nhân đâu?”
Trình Tử Xuyên khí thế xuất trần, rất ít khi nói những lời nghiêm khắc, nhưng một khi nói, không thể nghi ngờ còn cay nghiệt hơn không chỉ trăm lần.
“ Đó là... là chính hắn nguyện ý! Hơn nữa, người hắn yêu không phải là ta! Mỗi một lần, mỗi một lần hắn làm ta cảm động, hắn đều gọi ta là tiểu tiên nữ! Ta không phải tiểu tiên nữ, đến bây giờ vẫn không phải!” Tần Tiêu kích động như đã quên mất Trình Diệu và Huyền Dự còn tồn tại, điên cuồng hét lên.
Phó Diễn Chi run bần bật, hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến khi không còn phát ra được âm thanh nào nữa mới run rẩy bật ra từng câu từng chữ: “ Ta nghĩ mình đã tìm được ân nhân cứu mạng, thế là sai sao? Ta yêu cô nương đã cứu ta, muốn tìm được nàng, muốn cho nàng tất cả những gì tốt nhất của ta, thế là sai sao? Ta muốn làm nàng vui, làm nàng hạnh phúc, thế là sai sao?”
Những tiếng sai sao, tiếng sau cao hơn tiếng trước, trong mắt Phó Diễn Chi đều là sự thống khổ và buồn bã. Nước mắt dường như muốn chảy xuống, hắn ngửa mặt lên trời, không muốn thất thố quá mức: “ Nàng cảm thấy ta phiền? Cảm thấy ta biến nàng thành người thay thế? Thật buồn cười, nếu từ đầu nàng nói ra chuyện này, ta sẽ không nhìn nàng một cái, cũng sẽ không động chạm vào nàng! Đến bây giờ ta mới biết, hóa ra những gì ta đã làm tất cả đều là chuyện cười, tâm ý và sự trân trọng của ta hóa ra là dùng để đối phó với thân nhân của ta... Được, được, được, Tần Tiêu, ngươi làm đủ rồi, trước đây là ta ngu xuẩn, về sau sẽ không thế nữa.”
Một câu về sau sẽ không thế nữa, bất luận trách cứ hay mắng chửi, đều quyết tuyệt hơn nhiều.
Phó Diễn Chi nói xong liền đưa tay bắt lấy linh trùng, sau đó không chút do dự nào bóp chặt, dường như đang bóp chết chính tấm lòng của hắn vậy.