[Dịch]Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 5 : Đồng quy




“ Kẻ nào dám dương oai ở Trình gia?”

Cột sáng đang phóng lên cao dần dần co lại thành một viên linh châu được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ bay thẳng ra ngoài, bị Trình Tiện bắt được. Tuy nhiên, Trình Tiện còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, viên linh châu trên tay đã bị ai đó một cước đá bay!

Hắn nổi giận quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đứng đó, một thân váy đen hết sức cổ quái.

Tiểu cô nương nhếch môi, nói: “ Là ta.”

Trình Tiện sững sờ, một lúc sau mới phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo.

Tình huống lúc này có thể được miêu tả như sau, Lâu Nguyệt Đồng đuổi theo một viên linh châu, Trình Tiện đuổi theo Lâu Nguyệt Đồng, mà phía trước ... là Trình Kiệt đang độ kiếp! Nếu không cẩn thấy chạy vào phạm vi của lôi kiếp, kết quả không cần nói!

Đúng lúc này, viên linh châu đột nhiên thay đổi quỹ đạo, bay thẳng xuống dưới. Lâu Nguyệt Đồng nhìn thấy nó bay vào tay áo của một người, sau đó ... Không có sau đó.

“ Trình Tử Xuyên?” Nàng ngẩng đầu, phát hiện người đứng đó chính xác là Trình Tử Xuyên, sau lưng hắn, Trình Lệnh cũng vừa đuổi tới, bên cạnh là đám người Trình Lập, đằng sau là Trình Tiện, vừa vặn vây họ vào giữa.

Lâu Nguyệt Đồng lại không hề nóng nảy, cười trào phúng: “ Người bình thường? Có lòng nhưng không đủ lực?”

“ Thật hổ thẹn.” Tư thái của Trình Tử Xuyên rất bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp, “ Cái đó tùy lúc thôi.”

Lâu Nguyệt Đồng: “ Mặc dù ngươi mù, ta vẫn muốn đánh ngươi.”

“ Xem ra đạo hữu vẫn còn đang tu hành.” Trình Tử Xuyên thong dong đáp.

“ Đúng vậy.” Lâu Nguyệt Đồng tuy ngoài cười nhưng trong không cười, “ Thật muốn có cơ hội luận bàn với Trình đạo hữu, để xem ta còn phải tiến bộ bao nhiêu nữa mới đủ.”

Trình Tử Xuyên hình như đem trào phúng nghe thành khách khí, nghiêm túc trả lời: “ Rất tốt.”

“ ...” Lâu Nguyệt Đồng lại muốn đánh người.

“ Ngươi không phải là biểu muội của Diễn Chi ca ca sao?” Trình Thiên Thiên nhìn rõ mặt Lâu Nguyệt Đồng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nhìn xung quanh tìm Phó Diễn Chi.

Phó Diễn Chi núp một bên lầm bầm lầu bầu: “ Ta kiếp trước nhất định đã nợ tiểu ma nữ rất nhiều tiền, hại ta đến là khổ ... Ai, trốn trước đã rồi nói!”

Lâu Nguyệt Đồng mặc dù đang âm thầm so tài với Trình Tử Xuyên nhưng vẫn mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, thấy bọn họ vây lại liền đẩy cánh tay Trình Tử Xuyên: “ Trình đạo hữu, ngươi dám đến đây chắc sẽ có cách chạy trốn, còn không mau bổ sung cho ta kiến thức lợi hại của ‘người bình thường’ đi!”

Trình Tử Xuyên: “ Mời đạo hữu làm trước.”

“ ...” Lâu Nguyệt Đồng trầm tư một lát, “ Ta đang nghĩ xem liệu có nên đẩy ngươi ra ngoài? Ngươi nói xem, người đường đường là một nhân vật cao lãnh gió mát trăng thanh ... tại sao đánh nhau lại như sói vậy?”

Trình Tử Xuyên lạnh nhạt, nghiêm túc đáp lại: “ Đạo hữu cũng không khác ta là bao.”

Lâu Nguyệt Đồng hiện tại thật sự có suy nghĩ băm người này thành tám khối.

Nàng hừ một tiếng, khói đen vô tận tràn ra, bao phủ một khoảng lớn, mà hoa cỏ bị khói đen quẩn quanh trong nháy mắt trở nên khô héo, người bình thường, đương nhiên cũng giống như vậy.

“ Mau tránh ra! Không thể chạm vào loại khói này!”

Khói đen cũng chỉ duy trì trong chốc lát liền tản đi, người xung quanh rút pháp khí ra chuẩn bị, sau đó liền phát hiện, hai người kia cứ thế mà đã biến mất!

Cùng lúc đó, Trình Kiệt đang hấp hối dưới lôi kiếp kêu lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng im hơi lặng tiếng, đợt lôi kiếp cuối cùng bổ xuống, trực tiếp đánh hắn hồn phi phách tán!

Nhìn sang tình huống bên cạnh, quả nhiên thật châm chọc.

Sự việc xảy ra khiến người ta đông cứng, Trình Tiện vung tay, lạnh như băng nói: “ Truyền tin đi, bất luận là đệ tử nội môn hay ngoại môn của Trình gia, nhất định phải không tiếc bất kì giá nào lùng bắt kẻ tặc, một khi có tin lập tức báo lại. Còn nữa ...”

Trình Tiện quay đầu nhìn Trình Lập một cái: “ Cũng báo cho Diệu nhi.” Trình Diệu, đệ tử tâm đắc của Cửu Nguyên tiên môn, cũng là nhất thiên chi kiêu tử của Trình gia.

Vừa trải qua hỗn loạn, không ai nhận ra, một người quan trọng cũng đã biến mất.

“ Ta không chịu! Ngươi không cần yêu ta như thế chứ, chạy trốn tại sao cũng phải mang ta theo?” Ở một nơi hoang dã, ba bóng người xuất hiện, Phó Diễn Chi khóc không ra nước mắt ngửa mặt lên trời gào thét, “ Tiểu cô nãi nãi, ta đã gây thù oán gì với ngươi??”

“ Ai bảo ngươi đến trốn cũng không nổi, còn chạy đến trước mặt ta.” Lâu Nguyệt Đồng nói một câu khiến Phó Diễn Chi nghe xong chỉ muốn đập đầu xuống đất tự sát.

“ Miễn lễ, không cần cảm ơn.” Lâu Nguyệt Đồng phủi phủi tà áo, “ Ta chỉ thuận đường thôi.”

Phó Diễn Chi nằm trên mặt đất giả chết, tâm như tro tàn.

Thấy có người buồn bực nghẹn khuất đến mức này, tâm tình Lâu Nguyệt Đồng cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, nàng nghiêng đầu quan sát Trình Tử Xuyên, ánh mắt như muốn chọc một lỗ vào người hắn: “ Này, đây là lần thứ hai ta giúp ngươi, ngươi định báo đáp thế nào?”

Một người không nhìn thấy gì đương nhiên không thể đón nhận thâm ý trong ánh mắt kia, vì thế những biểu cảm tỏ vẻ hung tàn nhỏ mọn của Lâu Nguyệt Đồng, ai .. trực tiếp ném cho chó ăn đi.

Trình Tử Xuyên khẽ động tay, Thiên Tinh Giang hóa thành viên linh châu phát sáng rạng rỡ trong lòng bàn tay hắn. Thần sắc hắn nhàn nhạt, đưa tay lên, tà áo trắng như tuyết bay bay trong gió, cùng với khuôn mặt đó, quả nhiên là một phong thái tuyệt tục.

“ Thứ này vốn là ta cướp được, ngươi lại lấy đồ của ta để cảm ơn ta?” Lâu Nguyệt Đồng ôm tay, liếc hắn một cái.

Trình Tử Xuyên tiện tay ném đi, Thiên Tinh Giang chuẩn xác rơi vào đầu Lâu Nguyệt Đồng, hắn khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Hai tròng mắt của Lâu Nguyệt Đồng khẽ nheo lại, nhưng cũng không ngăn cản.

Phó Diễn Chi nhớ ăn không nhớ đánh, không thể che giấu được sự hiếu kỳ, hồn nhiên vô tư tiến lại gần hỏi: “ Vị đạo huynh này là ai?”

“ Ngươi không biết hắn?”

“ Không biết.”

Lâu Nguyệt Đồng chớp chớp mắt: “ Ta gặp được hắn ở Trình gia, tên hắn là ... Trình Tử Xuyên.”

“ Ai?” Phó Diễn Chi đột nhiên quay đầu, giống như đang nghe chuyện lạ nhất thế giới, “ Ngươi nói hắn tên gì?”

“ Trình Tử Xuyên đó.” Lâu Nguyệt Đồng vuốt vuốt tay, tuy tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới nhưng lại đang âm thầm quan sát biến hóa trên khuôn mặt Phó Diễn Chi.

Chiết phiến trong tay Phó Diễn Chi gấp bốp một cái, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng phía trước đã không còn một bóng người, gió cuốn theo bụi đất, không hề để lại dấu vết.

“ Ngươi ... Đạo hữu, đạo hữu! Ngươi có biết hắn đi đâu không?”

Lâu Nguyệt Đồng vuốt vuốt tóc, nhàn nhã chậm chạp bước đi.

“ Ai da!” Phó Diễn Chi vừa vội vừa giận, vòng tới vòng lui xung quanh nàng, “ Đạo hữu, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm lại người này không? Ân oán lúc trước của chúng ta xóa bỏ, ngươi muốn mang ta đi đâu, ta tuyệt đối không hai lời!”

“ Không phải ngươi nói không biết hắn sao? Tại sao đột nhiên lại vội vàng như thế?”

Thần sắc Phó Diễn Chi nghiêm nghị, sự việc này hắn cũng không thể giải thích rõ, chỉ có thể nói: “ Đạo hữu còn nhớ lúc trước ta nói với ngươi, ta có một vị biểu cô được gả cho huynh trưởng của tộc trưởng Trình gia, bọn họ nhiều năm không có con nên đã nhận một đứa con nuôi, coi như người thân nhất, mười ba năm trước, cả nhà ba người bọn họ đều gặp nạn mà bỏ mình ...”

Lâu Nguyệt Đồng: “ Ta nhớ.”

“ Đứa con trai mà biểu cô ta nhận nuôi, tên là Trình Tử Xuyên!” Sự việc năm đó, Phó Diễn Chi mặc dù đau buồn, nhưng chính tộc trưởng Trình gia đã ra mặt giải thích, thậm chí cả Trình Yến cũng chết. Vẫn Lôi Cung tuy không hoài nghi, nhưng cũng có chút tiếc hận.

Phó Diễn Chi còn nhớ rõ, hồi đó hắn nhận được thư của Tiếu Lăng cô cô nói muốn dẫn vị biểu đệ đến Vẫn Lôi Cung gặp hắn, đáng tiếc, bọn họ đều không thể trở về.

Thiên Lâm Thành – một nơi vô cùng phồn thịnh, là thành mua bán lớn nhất tu chân giới, trong nơi này, không thứ gì là không thể mua bán.

Vào bên trong, tùy ý cũng có thể thấy được tu sĩ của những danh môn đại phái, tốp năm tốp ba tụ tập tán chuyện, không lúc nào là không tiến hành mấy buổi đấu giá lớn nhỏ.

Bên ngoài nhìn vào là giao dịch tự chủ, bên trong lại vô cùng có quy tắc.

“ Ngươi chắc chắn hắn ở trong này?” Lâu Nguyệt Đồng nói có cách tìm người, Phó Diễn Chi liền đần độn mù quáng chạy theo nàng, ai ngờ nàng lại chạy đến Thiên Lâm Thành!

Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ một tiếng: “ Ngươi không tin thì việc gì phải theo tới.”

Phó Diễn Chi thiếu lễ độ đảo mắt, trong lòng tự nói không theo cũng phải theo mà, ai biết ngươi có đột nhiên xoay tay diệt khẩu ta không!

Mặc dù nói ân oán lúc trước xóa bỏ, Phó Diễn Chi vẫn có một chút không tin tưởng tiểu ma nữ này. Dọc đường đi, không ít những tán tu nhìn thấy tiểu cô nương Lâu Nguyệt Đồng xinh đẹp ngây thơ liền động tâm, ai ngờ còn chưa động vào đã bị tiểu ma nữ này làm thịt, hơn nữa còn toàn thân rữa nát, chết rất khó coi!

Theo cách nói của tiểu ma nữ, mấy tên máu chất lượng kém này có hơi thở làm nàng ta muốn nôn mửa, làm thức ăn cũng không đủ tư cách!

Phó Diễn Chi cảm thấy ớn cả lưng, cảm thấy bản thân mình còn sống đến bây giờ quả nhiên là may mắn.

“ Tin, tại sao lại không tin.” Phó Diễn Chi lại hiếu kỳ, “ Tại sao ngươi biết hắn ở đây?”

“ Ngươi không hiểu đâu.” Lâu Nguyệt cười mà như không cười nhìn hắn một cái, ánh mắt quỷ dị rợn tóc gáy.

Công pháp tu luyện của Lâu Nguyệt Đồng thực ra không phải sử dụng đến máu, tuy trước đây có dùng, về sau cũng thay đổi. Nhưng hiện tại, nàng bị phong ấn, còn đang trong thời kỳ suy yếu, cách hồi phục nhanh nhất chính là dùng huyết khí, tu sĩ nào có căn cốt càng tốt, huyết khí lại càng là cực phẩm.

Ở điểm này, Trình Tử Xuyên có thanh tịnh đạo thể bẩm sinh quả thật rất hợp khẩu vị của nàng, ngàn năm khó gặp vạn năm khó cầu, ở tiên giới cũng chưa chắc có loại căn cốt này, vì điều này biểu hiện cho việc vận xấu bao phủ, Thừa Thiên đạo chiếu cố.

Lâu Nguyệt Đồng thậm chí còn hoài nghi Trình Tử Xuyên không phải người phàm ... Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán.

Chỉ là hắn có thanh tịnh đạo thể, thứ này đủ để làm Lâu Nguyệt Đồng không buông tha hắn. Ngày đó khi trốn khỏi sự lục soát của Trình gia, nàng cố ý đụng vào đầu ngón tay chảy máu của Trình Tử Xuyên, sau đó đã không biến sắc tạo ra ‘Huyết chi họa’.

Công pháp của nàng rất đặc thù, từ nay về sau, bất luận Trình Tử Xuyên đi đâu, Lâu Nguyệt Đồng cũng có thể tìm thấy hắn, chỉ tiếc số máu nàng lấy được không nhiều, nếu không nàng có thể sử dụng ‘Huyết nhân’ – một loại công pháp khống chế khiến hắn không có cách nào thoát thân hay phản bội, chỉ có thể làm một con rồi nhu thuận... Nhưng mà dù sao, Trình Tử Xuyên mới chỉ dính ‘ Huyết chi họa’ mà thôi.

“ Ồ, đây không phải là Phó thiếu cung chủ sao?” Một mỹ nhân xinh đẹp mềm mại thướt tha từ xa đi tới, nhẹ nhàng thi lễ với Phó Diễn Chi, nhìn quanh quanh, “ Lệnh tôn không đến cùng sao?”

“ Tô Duyên tỷ, vài năm không gặp, ngươi lại càng xinh đẹp hơn!” Phó Diễn Chi cười tủm tỉm, “ Ta mang biểu muội ra ngoài rèn luyện, biểu muội ta muốn đến Thiên Lâm Thành đã lâu, lần này ta mang đến đây để mở rộng tầm mắt, làm phiền Tô Duyên tỷ phải chiếu cố nhiều hơn rồi.”

“ Miệng của tiểu tử ngươi vẫn ngọt như thế!” Tô Duyên khẽ cười, lập tức kéo Lâu Nguyệt Đồng sang một bên quan sát, thở dài nói, “ Biểu muội này của ngươi rất đẹp, có được bộ dáng này, một thời gian nữa có thể phân cao thấp với Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn rồi.”

Lâu Nguyệt Đồng nháy mắt liền đổi sang bộ dạng hồn nhiên ngây thơ, tốc độ biến sắc cực nhanh, tươi cười ngọt ngào, quả thực làm Phó Diễn Chi phải âm thầm than sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.