[Dịch]Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 44 : Hôn môi




Trăng đã lên đỉnh đầu, sáng như đèn lửa.

Dưới tán cây, hai ngươi đè chặt lên nhau, nhưng không có chút nào ái muội.

Máu trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, toàn thân Trình Tử Xuyên rét run, nhấc tay lên muốn dùng pháp lực đẩy nàng ra. Nhưng chưa đợi hắn động thủ, Lâu Nguyệt Đồng trên người hắn đã thống khổ run lên bần bật – khế ước phản phệ!

Sau khi kết thành khế ước, hai bên không thể gây tổn hại cho nhau. Hành vi xúc động của Lâu Nguyệt Đồng đã chạm đến ranh giới cuối cùng của khế ước, vì thế bị phản phệ.

Bàn tay Trình Tử Xuyên dừng lại một chút trong không trung, cuối cùng vẫn không đánh xuống. hắn cúi đầu: “ Nếu ngươikhông dừng, chúng ta sẽ cùng chết.”

Lâu Nguyệt Đồng không quan tâm, không nghe cũng không động.

Trâm gỗ trên đầu Trình Tử Xuyên lóe sáng, Phù Tang cảm nhận được hắn đang gặp nguy hiểm, muốn đi ra nhưng bị hắn ép trở về.

Trình Tử Xuyên lập tức ôm chặt eo Lâu Nguyệt Đồng, tư thế của hai người trong nháy mắt đảo ngược, biến thành nàng ở dưới, hắn ở trên.

Lâu Nguyệt Đồng kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng buông lỏng miệng, toàn thân nóng rực như lửa.

Nàng ngước đầu, vì hút quá nhiều máu của Trình Tử Xuyên nên xương cốt chấn động, thêm cả phản phệ của khế ước, nàng chỉ cảm thấy cả người đau đến muốn ngất đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngược lại, Trình Tử Xuyên vì mất máu quá nhiều nên toàn thân choáng váng, ánh mắt mù mịt, nhiệt độ cơ thể lạnh như mộtbức tượng đá.

Ngay sau đó, đột nhiên hắn phát giác thân dưới xảy ra biến hóa… có một thứ gì đó đang dần nóng lên…

Lúc này, Lâu Nguyệt Đồng run rẩy nói: “ Ta đã nghi ngờ từ khi còn ở bên trong Cổ Linh Mộ, nhưng khi đó ta không nhớ được… Nhưng hiện tại ta rất chắc chắn, ngươi chính là hắn!”

Cổ Phong từng nói với nàng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Pháp lực của Chiến Hoàng Thần quân cũng chỉ có thể kích thích ký ức của nàng, vậy mà máu của Trình Tử Xuyên lại có thể khiến phong ấn của nàng yếu hơn nhiều… Chuyện này, không cần nói cũng đã biết.

Trình Tử Xuyên chăm chú nhìn nàng.

Khuôn mặt tinh xảo đã mất đi không ít vẻ ngây thơ, xinh đẹp mị hoặc khiến lòng người kinh hãi, tóc ngày càng dài, xoăn nhẹnhư sóng biển, thân hình vẫn mảnh mai như trước. Mặc dù nàng không đứng lên nhưng hắn biết rõ, nàng nhất định đã cao hơn một chút rồi.

Nếu như nói trước đây nhìn nàng giống một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, bây giờ ít nhất cũng phải là một thiếu nữ mười bốn mười lăm.

Phong ấn đã mất đi một phần ba hiệu lực.

“ hắn? hắn là ai?” Thanh âm của Trình Từ Xuyên băng lãnh giống hệt thân thể của hắn khiến nàng không đoán rõ được tâm tình, một tia ôn nhu trước kia cũng hoàn toàn không thấy nữa.

“ Sư tôn của ta.” Lâu Nguyệt Đồng nở một nụ cười châm chọc, “ Ngươi là chuyển thế của hắn.”

Trình Tử Xuyên nhìn vào mắt nàng: “ Nếu vậy, đây chính là thái độ ngươi đối xử với sư tôn?”

Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp nhướn lên: “ hắn đã bị ta giết, ngươi nghĩ sao?”

sự choáng váng khiến tầm mắt Trình Tử Xuyên mơ hồ, hắn nghe nàng nói, trong lòng tự nhiên dâng lên một nỗi niềm thê lương. hắn đưa tay chạm vào cổ nàng, thản nhiên nói: “ Vì thế ngươi định giết thêm một lần nữa?”

Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu, khuôn mặt hắn dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng, làn da tái nhợt làm nổi bật lên đôi mắt u tĩnh thâm thúy, lại có chút tiêu điều yên tĩnh.

Nàng nhất thời không nói được gì.

“ Lâu Nguyệt Đồng.” Trình Tử Xuyên một lần nữa gọi tên nàng, giọng điệu lần này không còn như dung túng một tiểu cônương ngây thơ khi trước mà như đang đàm phán trên chiến trường, hai quân chủ soái giằng co, khói thuốc súng tứ phía, “ Ngươi nghe cho rõ, ta là ta, không phải người nào khác, ngươi nhận sai một lần, ta có thể tha thứ, không có lần thứ hai.”

Lâu Nguyệt Đồng nhếch môi, ý tứ hàm xúc không rõ: “ Các ngươi là một người.”

Trình Tử Xuyên vẻ mặt tối sầm, lãnh đạm hỏi: “ hắn thích nàng sao?”

“ Cái gì…”

Lâu Nguyệt Đồng mở to hai mắt, câu còn chưa dứt đã thấy hắn cúi đầu, cảm giác buốt lạnh từ môi truyền đến khiến nàng như bị sét đánh, nhưng lại thoải mái lạ kì.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, một người khiếp sợ, một người lặng im.

Lâu Nguyệt Đồng không hề cho rằng khi đó giữa nàng và Thánh tôn tồn tại tình yêu nam nữ, họ là thầy trò, không quá thân cận. Nàng lạnh lùng bừa bãi, Thánh tôn lại không thể động tình… Nhưng lúc này, sự thân mật với Trình Tử Xuyên lại làm nàng có cảm giác rung động khó nói lên lời.

Nhịp tim đập nhanh vang lên thật rõ ràng trong đêm tối, lại không biết là của ai.

Gò má Lâu Nguyệt Đồng nóng rực, lúc này lại nhìn thấy hai tai Trình Tử Xuyên cũng lặng lẽ đỏ lên… hắn nhìn qua hình nhưkhông được tỉnh táo cho lắm.

Tiểu ma nữ mặc dù không có kinh nghiệm trong chuyện này cũng cảm thấy kì lạ, nàng thầm nghĩ: “ Người hủ động là ngươi, vậy mà còn thẹn thùng hơn cả ta, cái quỷ gì…”

Hai cánh môi nhanh chóng tách rời, tâm tình đảo loạn.

Lâu Nguyệt Đồng nhăn nhó, còn có tâm tư phân tích cho hắn nghe: “ Lời nói vừa rồi của ngươi, cả động tác hôn ta nữa, có chút giống như ngươi đang ghen.”

Nàng đã từng xem qua một đống oanh oanh yến yến liếc mắt đưa tình khi Ma chủ nhậm chức, học được không thiếu chút gì, còn đem tặng nàng đủ loại lễ vật cổ quái không thể đếm xuể, nghĩ nghĩ một lúc, Lâu Nguyệt Đồng nhanh chóng quăng Trình Tử Xuyên đi mấy trăm con phố.

Chỉ là công phu giả vờ giả vịt của Trình Tử Xuyên cũng như thần, giọng nói đều đều: “ Ta không ghen.”

Lâu Nguyệt Đồng bắt lấy tà áo hắn, lại trở mình đem vị trí hai người đảo lại: “ không được ta đồng ý đã dám hôn ta, lá gan của ngươi rất lớn, xem ra thật sự chán sống rồi.”

Trình Tử Xuyên nói: “ Nàng hút nhiều máu của ta như vậy, đã được ta đồng ý chưa?”

Ánh mắt chạm nhau, phảng phất có sát khí tràn ngập.

Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh, cúi xuống cắn môi hắn. Cảm giác này có thể xua đi sự nóng rực trong cơ thể khiến nàng hết sức thoải mái, đau đớn khi bị phản phệ cũng dần phai đi.

Trình Tử Xuyên thầm nghĩ: " Quả nhiên là tiểu ma nữ, thích làm gì thì làm, trở mặt so với lật thư còn nhanh hơn.”

hắn ôm eo nàng muốn đoạt lại quyền chủ đạo, Lâu Nguyệt Đồng lại không dễ đối phó như vậy, hai tay cấu véo làm hắn hít thở không thông. Nhưng chỉ một lúc sau, Lâu Nguyệt Đồng lập tức cảm thấy bên hông ngứa ngáy, cả người mềm nhũn, Trình Tử Xuyên nhân cơ hội đó lật người, sít sao đè nàng xuống.

Bất tri bất giác, động tác của hai người ngày càng tùy ý lớn lối.

Mãi sau đó, hai người mới tách ra, thở dốc nhìn lên bầu trời.

Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên nở một nụ cười, Trình Tử Xuyên cũng cười.

“ Ta phát hiện ra, hình như ta thích ngươi.” Tiểu ma nữ rất thẳng thắn, “ không biết có phải đã bị ảnh hưởng bởi cái khế ước chết tiệt kia không?”

Trình Tử Xuyên nói: “ Ta cũng thế.”

Tiểu ma nữ: “ Ngươi cũng thế cái gì?”

Trình Tử Xuyên nói thẳng: “ Cũng có tình cảm với nàng…” Dừng một chút, hắn thở dài, “ Lúc trước rõ ràng nàng là một tiểu nha đầu, ta thế nào cũng không nên…”

Tiểu ma nữ lơ đễnh, trong lòng tự nhủ, ngươi vẫn là sư phụ của ta còn gì… mặc dù hắn không nhớ, cũng không định thừa nhận.

Nhưng nàng cảm thấy cái chuyện không muốn thừa nhận này cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.

Ánh trăng chiếu xuống, ôn nhu lạ kì.

Hai người nằm cạnh nhau rất lâu.

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt: “ Mặc dù ta thích ngươi nhưng vẫn muốn giết ngươi!”

Nhất mã quy nhất mã, nàng phân biệt rất rạch ròi, thích hay không không thể trở thành lí do khiến nàng hạ thủ lưu tình, ngược lại nàng sẽ còn xuống tay ác hơn, dùng hết toàn lực, vì nàng cảm thấy đây là một loại tôn trọng.

Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Mặc dù ta cũng thích nàng nhưng sẽ không đứng mặc cho nàng giết, cũng sẽ không để nàng có thể dễ dàng làm vậy.”

“ Người có đầu óc bình thường sẽ làm như vậy.” Lâu Nguyệt Đồng rũ mắt, lơ đãng nói, “ Chúng ta... đi tìm Trảm Duyên Đàiđi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.