Nhật ký Sa Tăng
Tác giả : Lâm Trường Trị
Dịch : anbe
Biên dịch : Phalexanh
Biên tập : mailan16t
Ngủ ngon em nhé...
Bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn và muốn khóc, hãy gọi cho anh, anh không hứa sẽ khóc cùng với em để chia đôi nỗi buồn (lỡ chia rồi em iu anh luôn thì chít anh ~~) nhưng anh hứa sẽ lặng yên nghe em thổn thức, dẫu là hết ngày nắng, hay qua đêm dài, dẫu là những ngày mưa hay đêm về giá rét, đừng lo em nhé, anh vẫn nơi đây, chỉ để, chợ đợi riêng chỉ mình em...
Mơ một hạnh phúc ấm áp nơi con tim em, có quá lớn lao ko em hãy nói anh nghe đi em, để anh được sống mãi với tiếng yêu đầu chất ngất khi ta gặp nhau, chẳng đc sao em ......
Có lẽ anh ....
....
__
Ngày 6 tháng 5 năm thứ nhất
Một số quan điểm của ta về thời trang.
Thời trang, nghĩa là tính phù hợp của trang phục với thời đại! (Lại lan man rồi)
Thời trang chính là thể thống nhất mà đối lập giữa sự thịnh hành và cá tính.
Một lòng theo đuổi sự thịnh hành đã thành thông lệ. Ví dụ người khác mặc một cái váy siêu ngắn rất “hot”, đùi cẳng “phô” ra hết, chẳng phải là phá hoại phong cảnh sao! Một mực theo đuổi cá tính đã thành thần kinh! Ví dụ người ta vào mùa đông đều mặc áo bông, ngươi lại mặc một cái quần cộc, chân đi đôi dép lê chạy trên tuyết, không phải quá mát mẻ sao!
Thời trang chính là xem năng lực ngươi nắm được quan hệ giữa sự thịnh hành và cá tính, tức là phải có cá tính, lại phải làm sao để những người khác chấp nhận.
Thịnh hành hàng năm thay đổi, nhưng cá tính lại trước sau như một.
Năm ngoái thịnh hành mặc trường bào, tay cầm một cái quạt xếp lớn, quạt xếp càng lớn càng khí thế. Trên quạt còn phải có thư họa của danh nhân, hơn nữa nạm một viên ngọc tinh xảo ắt không thể thiếu. Nhị sư huynh năm ngoái liền mua một cái quạt đặc biệt lớn, cũng tìm nhà thư pháp Lâm Trường Trị đề bốn chữ lớn “Cái Thế Thái Bảo” (Gestapo-cơ quan mật vụ của Đức Quốc xã). Vì sĩ diện, mỗi lần đi trên đường phố đông người, hắn giữa đường đều “xoẹt” một tiếng xòe quạt ra, sau đó gật gù đắc ý đọc mấy chữ trên đó… Mỗi lúc như thế, ta đều giả vờ không quen biết tên đầu heo đần này! Thật muốn thiến hắn!
Theo lý thuyết nhị sư huynh đã có đồ thời trang, vậy tính là thời trang rồi. Nhưng làm cho người ta cảm giác cái đồ này giống như có từ tết Công-gô nào rồi vậy. Như vậy sao mà là thời trang đây?
Ta nghĩ nếu như nhị sư huynh mặc một cái áo gấm tơ tằm, sau đó cầm cái quạt xếp lớn theo thời trang ngồi quạt bếp lò nướng dưa…Vậy mới là cá tính cùng thịnh hành kết hợp hữu cơ, quả thực là “cool”!
A, đúng rồi, các bạn trẻ, chúng ta không thể vì theo đuổi thời trang mà làm một số việc chúng ta không nên làm.
Hiện giờ, các bậc phụ huynh nghỉ việc rất nhiều (nguồn cung lao động vượt quá cầu), bọn họ thắt lưng buộc bụng vì mong cho con cái có một tương lai tốt đẹp, nhưng con cái bọn họ lại chạy theo thời trang mà mua một số thứ kinh tế gia đình không kham nổi, thường xuyên đến một số chỗ đắt đỏ. Phải biết rằng thời trang cũng không phải là từ những nơi này mà ra.
Ta cảm giác thấy thời trang là thứ bản chất trời sinh trong mỗi người, rất nhiều người nói ta rất thời trang…. Đúng vậy, ta sống rất đơn giản, rất dễ dàng thấy hài lòng, cảm thấy mình mặc cái gì cũng dẫn đến trào lưu…. Ta là hòa thượng nhưng ta lại tin vào Đạo giáo: hết thảy đều thuận theo tự nhiên…..
Được rồi, nói chuyện vui tới đây thôi, các bạn trẻ, chúc ngủ ngon!