Ngày 15 tháng 06 năm thứ nhất
“Địa phương này có phong cảnh thật như tranh, mây tím vần vũ lơ lửng như đang thả mình tan lẫn vào nhau, đúng là một thắng cảnh để xuất gia đầu Phật!” Sư phụ chỉ vào mảnh thung lũng phía trước và nói với chúng mình.
“Hình như phía trước có một ngôi miếu.” Mình vội chỉ cho sư phụ thấy.
Đó là một tòa tháp cổ nhưng bên trong chỉ có một nhà sư già cùng với một hòa thượng còn nhỏ tuổi. Nhà sư già nói với chúng mình : “Hai ngày nữa là tớ phải hoàn tục! Lưu viên ngoại cũng sắp cho người đến phá hủy ngôi miếu này!”
“Lưu viên ngoại? Nghe có vẻ giống như một nhân sĩ thành đạt, hắn phá ngôi miếu này làm chi?” Chúng mình ngạc nhiên.
“Lưu viên ngoại là địa chủ ở vùng này, rừng núi nơi đây là của hắn, hắn muốn phá hủy miếu đi để xây dựng làng du lịch. Ài, không nghĩ tới, tớ trốn tránh cả đời mà vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Hoa…” Lão hòa thượng ai oán nói.
“Xin ngài chỉ giáo, Như Hoa là ai?” Sư phụ ân cần hỏi thăm.
“Như Hoa là con gái trưởng thôn của tớ, cũng chỉ vì thèm thuồng diện mạo anh tuấn của tớ nên nàng tìm đủ mọi cách vừa đấm vừa xoa hòng ép tớ lấy nàng… Thế nhưng, đại trượng phu thà chết chứ nào thể chịu nhục! Mình dứt khoát xuất gia đầu Phật. Không nghĩ rằng đã hơn ba chục năm rồi mà nàng vẫn đi tìm và ép buộc tớ lấy nàng… Có điều, lần này nàng cùng Lưu viên ngoại thông đồng với nhau khéo quá. Số kiếp khó tránh, thật là không biện pháp! Ngày mai đành về bái đường… hu… hu…” Lão hòa thượng khóc lóc thật thảm thương.
“Phi phi! Cái gì mà cuống lên vậy chứ! Đồ háo sắc!”
“Thực ra, đối với bản thân tớ mà nói thì cũng không có gì đáng lưu luyến cả… Ngặt nỗi Rồng Chết còn nhỏ quá, tớ làm sao mà yên lòng cho được! Tớ quả thực không biết nên làm thế nào với nó!” Lão hòa thượng xoa đầu tiểu hòa thượng và nói.
“Sư phụ không cần lo lắng cho con, đồ nhi mặc dù còn ít tuổi nhưng cũng đã am hiểu về thế sự, con tự lo cho mình được, người cứ yên lòng mà đi. Tuy thế, người cũng phải bảo trọng bản thân đấy!”
Đúng là một đứa nhỏ hiểu đời!
Sư phụ hỏi: “Đứa bé này năm nay lên mấy?”
“Cháu đã năm tuổi. Người chắc là là sư phụ Tam Tạng! Tiểu tăng có lễ.” Từng câu từng chữ thật rõ ràng, nho nhã, lễ phép, giọng điệu không hề giống như lời nói của một đứa trẻ mới lên năm!
“Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết sự đời, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!” Sư phụ thở dài nói, “Nó là con cái nhà ai?” Sư phụ quay sang hỏi lão hòa thượng.
“Rồng Chết là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tớ nhặt được trước cửa miếu. Lúc ấy khắp người nó toàn là mụn nhọt và đang hấp hối, rất may đứa nhỏ này phước lớn mạng lớn, dưới sự chăm sóc của tớ đã dần dần hồi phục… ” Lão hòa thượng vừa nói vừa rơi nước mắt, “Pháp sư Tam Tạng, hi vọng người mang đứa bé này cùng đi đến Thiên Trúc, khi các người thỉnh kinh trở về thì Rồng Chết cũng có thể tự lập, tớ cũng có thể yên lòng!”
“Việc này thì phải bàn bạc một chút!” Sư phụ quay lại hỏi ý kiến của mấy đứa mình, chỉ có đại sư huynh là không đồng ý, hắn nói là thêm người là thêm miệng ăn, lại phải tốn thêm tiền. Còn mình và nhị sư huynh đều đồng ý thu nhận Rồng Chết vì cảm thấy nó rất thông minh.”
Cuối cùng trải qua biểu quyết, chúng mình nhất trí mang theo tiểu tử Rồng Chết cùng lên đường.
Trước khi chia tay, nhị sư huynh lại gần hỏi lão hòa thượng:“OK nhưng nàng Như Hoa kia hấp dẫn chứ?”
Lão hòa thượng trả lời: “Người cũng như tên!”
“Ồ! Vậy là nàng ấy xinh đẹp như hoa rồi?”
“Không phải loài hoa nào cũng đẹp!”
“Như vậy Như Hoa theo nghĩa…?!!”
“Sùi mào gà!”
“Chà, cực kỳ thông cảm. Chậc chậc, cố nén bi thương, thay mình tặng cô ấy bốn chữ: “chiu chiu(1) một phát” x 2.
(1) hành động 'bắn'.