Lý Tiểu Dân cùng giai nhân quan chiến ở phía sau trận, vốn là cùng khá xa, nhưng bởi vì mắt tinh tai thính nên mơ hồ nghe được tiếng nói của người kia, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười: "13 tuổi đã mặc áo da hổ cho đến tận bây giờ, hảo hán này xem ra cũng nghèo quá đi? Tự dưng đi đánh chết hổ, nếu ở chỗ ta thì đã bị hội bảo vệ động vật bắt lại rồi!"
Tần Nghi Phúc thấy hắn thân hình cao lớn, cũng không dám chậm trễ, vì chấn chỉnh quân uy, vội thúc ngựa tiến lên, cùng Tống Võ đối chiến.
Hắn xuất thân thế gia võ tướng, thuở nhỏ đã tập võ, lại có nhiều kinh nghiệm trận mạc, giao chiến với Tống Võ mấy chục hiệp, liền giả vờ lộ ra sơ hở để lừa Tống Võ tấn công, sau đó thừa dịp đó đánh hắn một kích ngã ngựa, chết thảm đương trường, rồi ngửa mặt cười lớn: "Anh hùng đánh hổ, bản lĩnh chỉ có như vậy thôi sao? Không ngờ được đám giặc cỏ ở Cự Sơn lại chỉ là một đám to mồm dọa người mà thôi!"
Công Tôn Bất Bại ở đằng sau thấy ái tướng bị giết, trong lòng tức giận, lớn miệng quát: "Tiểu bối chờ có càn rỡ, xem lợi hại của đạo gia tiên pháp đây!"
Hắn ngửa mặt lên trời, trong miệng lẩm bẩm, sau đó đột nhiên duỗi tay, chỉ thẳng lên trời, quát lớn: "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp! Thiên binh thiên tướng, theo ta trợ uy! Binh đến!!!" nguồn t r u y ệ n y_y
Theo tiếng hét lớn này, từ trên bầu trời, đột nhiên mây đen dày đặc, gió mạnh xuất hiện, thổi mạnh vào mặt quan quân, khiến cho một đám binh lính nghiêng ngả, khiếp sợ không thôi.
Công Tôn Bất Bại lạnh lùng cười, rồi chỉ vào Tần Nghi Phúc ở đối diện, điềm nhiên nói: "Tiểu bối, hôm nay mất mạng trong tay đạo gia, chỉ có thể trách người số khổ, gặp phải thế ngoại cao nhân như đạo gia mà thôi!"
Tay hắn lại một lần nữa chỉ lên trời, rồi quát lớn: "Thần binh còn không hạ phàm, còn đợi đến khi nào!"
Trên bầu trời, cuồng phong lại thôi, đám quan quân trong lúc tránh cuồng phong, mơ hồ nhìn thấy rất nhiều binh mã từ không trung bay tới, hướng về phía đại quân, sát khí hung bạo ngập tràn thiên địa.
Đại quân triều đình, trong lòng đều kinh hoàng, luống cuống. Thấy quân binh từ trên trời bay xuống, mỗi người đều mặc khôi giáp màu thổ hoàng, màu sắc trên mặt cùng không khác, bên dưới cưỡi hoàng mã, đang lớn tiếng hò hét, đánh thẳng về phía đại quân!
Đột nhiên nhìn thấy thiên binh thiên tướng như vậy, đám quan binh đều sợ vỡ mật, quay đầu chạy trốn. Chỉ chậm một chút, sẽ bị thiên binh đuổi theo, chém ngã trên mặt đất.
Tần Nghi Phúc thấy vậy rất kinh hãi, biết rõ là người thường không thể chống lại thiên binh, đám thủ hạ đều chạy trốn, nên hắn cũng không dám ở lại, vội vàng dẫn quân rút lui.
Đám cường đạo phía sau lớn tiếng hoan hô, lại thấy công tôn bât bại phất tay, bọn chúng liền đuổi theo chém giết quan quân, đánh giết chết vô số, khiến quan quân chạy chối chết.
Lý Tiểu Dân áp trận ở phía sau, thấy binh bại như núi lở, biết không ngăn lại được, vội vàng ra lẹnh cho đám bộ hạ thị vệ, bảo vệ cho Tần quý phi chạy về phía sau, còn hắn thì một mình bay tới đối mặt với thiên binh.
Nhìn thấy đám thiên binh chém giết trước mặt, Lý Tiểu Dân rút ra Tinh Oánh Nhận bên hông, huy kiếm chém tới, chém giết với đám thiên binh. Mà đám thiên binh này võ nghẹ cũng bình thường, chỉ chém một cái đã bị đánh bay, vỡ tan lộ ra hình nhân phù bên trong, rồi hắn lại chém về phía hoàng mã, bị chém chết lại lộ ra một cái mã phù.
Lý Tiểu Dân trong lòng đã hiểu, nhìn lão đạo sĩ chém giết trong quân, đang chỉ huy đám tặc khấu đuổi giết quan binh, mặc dù muốn phá pháp thuật của đối phương, nhưng mà lực lượng lại không đủ, chỉ đành một bên chém giết đám binh phù, còn một bên thì rút lui.
Hắn không muốn thực lực của mình bị bại lộ, cũng không gọi quỷ vệ ra, dufsao thì đám binh phù này ở dưới ánh mặt trời, rất nhanh sẽ biến mất. Nếu đạo sĩ kia pháp lực cao cường, còn khả dĩ chống được một trận, đợi đến lúc hao hết tiên lực, đám binh phù này chắc chắn sẽ xấp xó, không thể tác chiến được.
Qua nhiên qua nửa canh giờ, đám binh phù này đều biến mất. Tần Nghi Phúc cũng an tâm hơn, thống lĩnh đám bộ hạ tinh nhuệ, quay lại đối chiến với đám tặc khấu. Đám tặc binh này đánh lén một trận, cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, thế nên đành lui quân về trại, vô cùng đắc ý về chiến thắng.
Phía Bắc Cự Sơn đảo, bên trong doanh trại quan quân, Tần quý phi ngồi ngay ngắn trên soái vị, sắc mặt trầm như nước, nhìn đám tướng lãnh bên dưới, cũng không nói lời nào.
Đám tướng lĩnh ủ rũ, đối với hành vị chạy trốn vừa rồi rất xấu hổ, đối mặt với lửa giận cuẩ nguyên soái, cũng không dám ngẩng đầu. Chỉ là đối mặt với thiên binh thiên tướng đáng sợ như vậy, chẳng lẽ là con người có thể ngăn cản được công kích của chúng sao?
Tần Nghi Phúc cố áp chế lửa giận trong lòng, thầm chờ Tiểu Dân Tử quay lại. Đối mặt với yêu pháp của đối phương, tất cả chỉ có thể hy vọng vào lực lượng của Tiểu Dân Tử, may ra lực lượng của hắn có thể áp chế được yêu đạo.
Chúng tướng cũng đang chờ đợi, chỉ hy vọng là Lý phó soái có thể sớm trở về, vạch ra một con đường sáng, dựa vào bản lĩnh hắn từng bình loạn quỷ quái ở Kim Lăng, đánh bại yêu đạo, bình định cường đạo, làm cho chúng tướng ở đây đều vô cùng khâm phục.
Khá lâu sau, Lý Tiểu Dân rút cục cũng trở lại, bước chân chậm rãi khoan thai, dần hiện ra trước mắt mọi người.
Chúng tướng thấy dáng vẻ hắn như vậy, dáng vẻ phải nói là xúc động như thấy lại tiểu đệ đệ vậy, hắn cứ vậy đi tới, chúng towngs cũng không hành lễ mà vội vã hỏi: "Phó soái! Xin hỏi phó soái có diệu kế gì vậy?"
Vẻ mặt Lý Tiểu Dân vô cùng đắc ý, hắn mang theo một cái hộp, rồi cười nói với chúng tướng: "Các vị tướng quân không cần gấp, ta đã chuẩn bị kỹ chỗ pháp bảo này đủ để đối phó với yêu pháp của địch!"
Chúng tướng nhìn lại, thấy những mũi tên này đều hơi có màu đỏ, phía dưới còn có 2 là bùa, cũng có màu đỏ tươi, cùng không biết là làm bằng gì.
Lý Tiểu Dân cũng không giải thích, chỉ cười nói: "Tiễn như vậy, ta còn rất nhiều, chuẩn bị rất sung túc, các vị tướng quân, các vị cứ lấy về, một khi yêu đạo kia dùng yêu thuật, các vị cứ bắn nó ra là một kích sẽ phá được luôn, khi đó thì quân ta giết tới, lúc đó sẽ thắng!"
Chúng tướng tuy còn chưa hiểu, nhưng mà trong lòng cũng yên tâ, đem tất cả hy vọng ký thác vào tiên thuật của Lý Tiểu Dân, trong lòng âm thầm cao hứng trở về doanh trại để chờ Lý phó soái cho người đưa tên tới.
Thấy chúng tướng đã kui ra, Lý Tiểu Dân lại nói với đám thân binh, tiến ra ngoài, chỉ còn lại hắn và Tần quý phi ở lại bên trong.
Hai vị nguyên soái, ngưng mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi lại gần ôm hôn thắm thiết.
Tần quý phi bị cặp tặc thủ của Lý Tiểu Dân vuốt ve, thân thể mềm mại nóng bừng lên, xụi lơ trong lòng hắn, thanh âm quyến rũ nói: "Tiểu Dân Tử, trên tên này của ngươi có bí mật gì thế?"
Lý Tiểu Dân cũng không gạt nàng, cười cười nói: "Đều là dùng máu của đám chó mực nhuộm thành, có thể phá yêu thuật. Chẳng qua, nàng cũng không nên nói ra ngoài, nếu để mói người biết, chỉ sợ là phép thuật của ta trong tương lại cũng không ứng nghiệm."
Kỳ thật thì hắn cũng hiểu, bí mật như vậy, giữa đám tu đạo, cũng đã có rất nhiều người biết, cũng không tình là gì kỳ lạ. Nếu muốn giữa lúc hai quân giao chiến dùng phép thuật mà muốn nắm chắc thắng lợi, vắt óc tình toán mưu kế còn lợi hại hơn nhiều so với dùng phép thuật.
Đám thủ hạ của hắn, chính là đi khắp nơi tìm chó mực, sau đó bí mật lấy máu, chuẩn bị chia cho các vị tướng lĩnh. Lý Tiểu Dân đem việc này nói cho Tần quý phi, đây cũng chính là để nàng yên lòng, cười nói vui vẻ hơn.
Chính sự xong xuôi, Lý Tiểu Dân chuẩn bị làm một số chuyện khoái hoạt hưng phấn, cố gắng làm chút công tác giải trí.
Tay hắn hạnh kiểm vốn xấu lên đã nhanh chóng tiến vào bên trong áo giáp, vuốt ve cơ thể mê người của Tần quý phi, eo thon nhỏ nhắn cùng phong nhũ mềm mại mê nhân của nàng đều bị hắn xoa nắn, một bên thì cười nhẹ, hai tay ôm lấy mỹ nữ thành thục cao hơn hắn nhiều này đặt lên bàn, thuần thục cởi quần của nàng, sau đó lớn mật, giữa cấm địa của vạn quân, cùng mỹ nữ nguyên soái này mây mưa quên trời.
Đến ngày thứ 2, quan quân lại một lần nữa đến chân núi Cự Sơn, triển khai mắng trận.
Công Tôn Bất Bại lại tự mình dẫn quân xuống núi, bố trí trận thế, quyết định giáo huấn thật nặng cái đám quan quân không biết sống chết này, tốt nhất là có thể đánh tan chi đội ngũ chính phạt này.
Vì trận chiến hôm nay, hắn đã tu luyện cả đêm, khiến tiên lực tràn đầy, lấy tiên lực này bảo hộ, đám phù binh mã của hắn có thể chiến đấu cả một canh giờ, cấp cho quan quân một đả kích trí mạng!
Tần Nghi Phúc lại một lần nữa thúc ngựa lên mắng trận, Công Tôn Bất Bại cùng lười phái chiến tướng ra đối chiến, hắn trực tiếp lôi binh phù ra, ném nên không trung để cho quân chém giết quan quân.
Quan quân vừa thấy thiên binh đánh tới, lập tức rút lui, tốc độ chạy trốn rất nhanh.
Đám phản tặc Cự Sơn, đã sớm biết là quan quân sẽ chạy trốn, lúc này liền dẫn quân đuổi theo chém giết, biết đánh rắn phải đánh dập đầu, vì thế chúng còn chạy trước cả thiên binh, ý muốn nhanh chóng đánh tan quan quân!
Quan quân chạy được vài dặm, tiến vào giữa một đoạn sơn đạo, sau đó lại nhanh chóng bỏ chạy về phía trước.
Đám phản tặc đang đắc ý truy đuổi đại quân, cũng không cam chịu chạy chậm, tất cả đều điên cuống đuổi theo, xung phong chạy trước thiên binh để giết địch.
Đột nhiên lúc này, hiệu lệnh vang lên giữa hai bên sơn đạo, trên núi lúc này đã xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ đang giương cung lắp tên, đem mưa tên bắn về phía thiên binh.
Cơn mưa tên rơi xuống đám thiên binh, chỉ thấy trên không trung bốc lên khói nhẹ, nhóm thiên binh rất nhanh đã biến thành khói bị gió thổi bay, những lá binh phù nhanh chóng rơi trên mặt đất, đã không còn dáng vẻ thần uy lẫm lẫm nữa rồi.
Đám phản tặc kinh hãi, trừng mắt nhìn xung quanh, cũng không hiểu sao sự tình lại biến thành như vậy. Công Tôn Bất Bại sắc mặt đại biến, vẻ mặt hung ác thở dài nói: "Bên trong quan quân, không ngờ lại có cao nhân bậc này! Thôi, ta vậy là nhìn nhầm rồi, lúc trước Lam Dạ Xoa lâu như vậy không có tin tức, vốn ta nên đoán ra, hắn hẳn là đã gặp chuyện rồi!"
Từ trong kinh hoàng, đại đội binh mã của quan quân lao tới, từ bốn phương tám hướng phi ra chém giết. Mà Tần Nghi Phúc cũng dẫn theo đám bại binh, chém giết thảm thiệt với đám phản tặc, mãi đến khi đám phản tặc không còn chiến ý nữa.
Công Tôn Bất Bại ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ hận mình đã dùng toàn bộ tiên lực lên những binh phù kia, vừa rồi những binh phù bị máu chó mực bắn trúng đã bị hiện về bản thể, khiến chính hắn cũng bị trọng thương, tiên lực cũng chưa phục hồi được, nay địch nhân đã lao tới, hắn chỉ còn biết khóc mà thôi!
Đám phản tặc tuy là chỉ biết lo thân, nhưng mà cũng vẫn còn khí khái anh hùng, múa đao múa thương che chở cho Công Tôn Bất Bại, mong muốn mở đường máu cho hắn chạy trốn. Tuy rằng đám lâu la phía sau liên tục kêu thảm, nhưng cũng không còn cách nào khác nữa.
Bỏ lại phía sau là cả một đoạn đường đầy thi thể, đám thủ lĩnh vội vả rút về sơn trại, sau đó đóng chặt cửa, tuyệt đối không suất chiến. Để mặc đám quan quân ở ngoài mắng trận, chúng đánh giả vờ như câm điếc, không nghe thấy gì cả.
Tần Nghi Phúc không biết làm thế nào, chỉ còn cách cường công. Tiếc rằng sơn trại kia xây dựa vào địa thế hiểm trở, quan quân tấn công chết rất nhiều nhưng vẫn bị đám đầu lĩnh kia đuổi xuống, song phương giao chiến, bị thương và chết vô số.
Tuy rằng đám phản tặc đã bị bao vây, người chết cũng nhiều, nhưng mà quan quân cũng không kém vì thế nên Tần quý phi cũng không thấy vui, hầu hạ Lý Tiểu Dân trên giường đến giờ tý, cũng bớt đi vài phần nhiệt tình, khiến Lý Tiểu Dân không cảm thấy thật sự thoải mái, đánh quay về quân doanh, lấy đám đầu lĩnh phản tặc ra chút giận.
Hắn cũng từng nghĩ đến việc để Hồng Tam Nương tự mình viết thư chiêu hàng đám phản tặc trong trại, nhưng mà Hồng Tam Nương quả thật rất kiên cường, cho dù bị hắn làm cho thở dốc liên hồi, rên rỉ liên tục, thậm chí là nghiêm hình tiến thẳng, cũng không chịu kêu đám thuộc hạ xuống núi đầu hàng, quả thật không hổ là nữ trugn hào kiệt, dù chịu "nghiêm hình" như vậy cũng không thể làm nàng dao động tín niệm trong lòng.
Hơn nữa Lý Tiểu Dân cũng nghe nói, Công Tôn Bất Bại đã làm một lần đại thanh trừ trên sơn trại, phàm là đám đầu lĩnh không tuân lệnh, đều bị giết sạch, nếu không thì cũng bị giam cầm, còn những thân tín của hắn đã thay vào những vị trí đó, vì thế dù Hồng Tam Nương có thật sự viết thư, chỉ sợ cũng không có người chịu nhận.
Chiến sự kéo dài, trừ bỏ song phương quân lính bị chết rất nhiều, còn lại thì đám dân chúng có quan hệ tốt với phản tặc Cự Sơn cũng bị vạ lây, nếu bị quan quân điều tra ra có quan hệ tới phản tặc đều bị xông vào nhà, tịch thu gia sản.
Hiện trạng như vậy làm cho Lý Tiểu Dân thấy rất uể oải. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể làm được một chi quân đội võ trang không cướp bóc nhân dân, chỉ là vừa mới làm đã biết giấc mộng quá chênh lệch với sự thật, muốn thành lập một chi quân đội như vậy, ở thời đại này quả là khó hơn lên trời nhiều. Mà Lý Tiểu Dân ở thời đại kia cũng không chịu khó học qua chính trị, hơn nữa nó cũng không phù hợp với dị giới, vì thế cũng chỉ có thể than thở, trừ dùng quân kỷ nghiêm khắc để ước thúc quân lính ra ngoài, còn lại thì cũng không còn cách nào khác cả.
Nhìn binh lính song phương liên tục chết thảm, dân chúng thì bị đám binh lính cướp bóc khốn khổ kêu trời, mà mình thì dù thiên tân vạn khổ để Hồng Tam Nương viết thư chiêu hàng cũng không có tác dụng, điều này khiến Lý Tiểu Dân vô cùng bất mãn. Cho nên hắn đã rơi vào còn đường cùng, ở dưới sơn trại, ra sức phát tiết trên người nữ thủ lĩnh sơn trại lúc trước cùng với các nữ nhân xinh đẹp kia, lấy điều đó để thể hiện sự yêu nước thương dân của chính mình trong lúc buồn bực.