Năm ngày sau,
Trong Nhàn Vương phủ một mảnh ánh sáng nhu hoà tươi đẹp, hương hoa quyến luyến cùng tiếng chim hót lanh lảnh vui tai.
“Vương gia, người muốn đi đâu?” Từ Khiết Nhi một thân y phục màu phấn hồng, áo lụa trắng sạch sẽ, hướng phía Tô Khinh Lăng đi tới. Phía sau nàng, cây sá tử nở rộ, những bông hoa đỏ xinh đẹp nhẹ đung đưa theo làn gió như khiêu vũ. Phải công nhận rằng, Tư Khiết Nhi xinh đẹp vô cùng, nếu là nam nhân thì ai cũng sẽ sinh tâm mộ. Thế nhưng Tô Khinh Lăng nàng là nữ nhân hàng thật giá thật, nàng ta dù có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, huống chi nàng ta căn bản không thể cùng nàng so sánh mỹ mạo.
“Bổn vương đi đâu cũng phải báo cáo với ngươi sao?” Bạch bào phiêu trong gió, lưng đeo ngọc đái thượng hạng, tóc đen mượt như tơ búi bằng ngọc quan cao, Tô Khinh Lăng để lộ dáng người cực kì tinh tế, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, xứng danh mỹ thiếu niên Cổ Nguyệt nhà quý tộc. Bất quá, thần thái nàng không có lấy chút kiên nhẫn nào. Nàng chính là nhìn Từ Khiết Nhi trong thân nữ trang rất là khó chịu. Chết tiệt! Khi nào thì nàng có thể mặc nữ trang chứ? Nàng khẳng định đẹp hơn hắn Từ Khiết Nhi gấp trăm lần.
Từ Khiết Nhi ngẩn ra, trên mặt lộ nét cười khổ. Nàng phúc thân mình, cẩn thận nói: “Khiết Nhi không dám.”
“Hừ!” Tô Khinh Lăng hừ lạnh một tiếng. Đi theo nàng là hai tì nữ nhìn qua cũng khá, hai gã sai vặt dung mạo thanh tú, nghênh ngang đi ra ngoài.
Từ Khiết Nhi nhìn theo bóng nàng, hai mắt đỏ hồng. Nàng không hiểu bản thân đã phật ý Tô Khinh Lăng ở điểm nào. Gả tới đây đã ba tháng, “hắn” chưa từng chạm qua mình. Trước khi mất trí nhớ, “hắn” đối với mình lạnh như băng, sau khi mất trí nhớ thì “hắn” trực tiếp tỏ ra không kiên nhẫn nữa. Nàng thật sự khiến người khác chán ghét như vậy sao?
“Vương phi, trở về thôi!” Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng nói. Nàng là nha hoàn hồi môn của Từ Khiết Nhi, trong lòng đồng tình vô hạn với tiểu thư nhà mình.Bên ngoài nhìn tiểu thư thì không sao, nhưng thật ra trong lòng lại đau thương cùng buồn bã. Thật không biết Vương gia suy nghĩ thế nào, làm sao lại chẳng quan tâm chút nào tới thê tử xinh đẹp thế này chứ?
“Đi thôi!” Từ Khiết Nhi gật đầu, ảm đạm rời đi.
“Hôm nay thời tiết sáng sủa nha! Khắp nơi đều là phong cảnh đẹp a!”
Tô Khinh Lăng tay cầm ngọc cốt phiến, rêu rao nơi phố xá nhộn nhịp. Khuôn mặt tuấn mỹ kia phóng điện nơi nơi, khiến vô số nữ tử tư tâm nhộn nhạo. Tô Khinh Lăng khoé môi lộ ra nét cười tà tứ, cố ý hướng nữ tử phía kia chớp mắt một cái, dẫn đến chúng nữ tử mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng không thôi.
Tì nữ, sai vặt phía sau nhìn nhai, cảm thấy Vương gia sau khi mất trí nhớ thay đổi thật nhiều. Trước kia, người cực kì lạnh lùng, nửa ngày không ho ra được một tiếng. Hiện tại, biểu tình của người thật phong phú, hơn nữa còn yêu nghiệt câu nhân thế này. Chẳng lẽ, một người sau khi mất trí nhớ, tính tình sẽ biến hoá lớn thế này sao?
“Bầu trời cổ đại xanh như vậy, không khí cũng tốt, người càng xinh đẹp, thật sự rất có hương vị nha!” Tô Khinh Lăng nhìn dòng người trên phố, thì thào lẩm bẩm.
“Xuân Vũ, Hạ Hà!” Tô Khinh Lăng quay đầu gọi hai tì nữ, còn có hai gã sai vặt, lại thấy bọn hắn đang chụm đầu to nhỏ. Lông mày nhếch lên, đám người này thật không phải kẻ hầu tốt nha. Xem ra, nàng phải dạy dỗ lại bọn hắn mới được.
“Ta nói các ngươi đang làm gì? Cư nhiên dám để bổn vương chờ các ngươi?” Nàng hờn giận trừng mắt.
Bốn người hoảng sợ, chạy nhanh đến trước mắt nàng: “Vương gia thứ tội!”
“Thứ tội?” Nàng liếc mắt khinh thường: “Còn phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào.”
Bốn người nhìn nhau khó hiểu. Có ý tứ gì a?
Aizzz… Chỉ số thông minh, thật sự là thấp.
Tô Khinh Lăng lắc đầu thở dài, nhíu mày: “Nói đi, phụ cận thanh lâu, đổ phường ở chỗ nào?”