Tô Khinh Lăng mi chớp một cái, khoé miệng xả ra một độ cong nhỏ, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Nghiên Quý phi. Hay cho một câu không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Miệng thì nói Hạ Tư Lạc, nhưng ẩn tình lại mắng nàng là khách nhân lại không rõ thân phận, cưu chiếm thước sào. Không hổ là Tô thị nhất tộc, đồng họ với nàng, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.
“Làm sao được chứ!” Tô Khinh Lăng cười khẽ, lại khiến cung nữ bên cạnh đỏ mặt xấu hổ một phen: “Không dám khiến Quý phi nương nương phải lao tâm khổ tứ, bổn vương từ trước đến nay đều tuỳ dục mà an (hành động tuỳ ý, miễn để bản thân dễ chịu), nếu hoàng tử điện hạ an bài bổn vương ở tẩm cung hắn, bổn vương cũng không ghét bỏ.”
“Ngươi ghét bỏ?” Từ Nghiên Nhi hút khí, đôi mắt trừng to, nhìn Tô Khinh Lăng giống như thấy được quái vật vậy. “Ngươi cư nhiên ghét bỏ? Ngươi có biết tẩm cung biểu ca không phải ai cũng có thể vào hay không? Ngươi được ngủ bên trong, cư nhiên còn dám ghét bỏ?”
“Nga, hoá ra là vậy a!” Tô Khinh Lăng gật đầu, lại tự mình nói: “Nói như vậy, hoàng tử điện hạ quả nhiên thập phần hiếu khách a! Cư nhiên đem tẩm cung hắn mang ra đi, cho nên bổn vương càng không thể phụ một mảnh tâm ý của hắn rồi. Quý phi nương nương, thật có lỗi, xem ra bổn vương chỉ có thể cô phụ hảo ý của người.”
Thiết! Nhìn xem cái cô quận chúa kia đi! Nàng ta trông như hận không thể chính mình nhào vào tẩm cung băng sơn mỹ nam của nàng, giống như thể không leo lên giường hắn thì không thoả mãn vậy. Nhưng là, đã xuất hiện Tô Khinh Lăng nàng, vậy nữ nhân khác đừng mong bước tới gần hắn nửa bước!
“Thật không biết xấu hổ! Người Nam Diệu chẳng lẽ ai cũng không biết thẹn như vậy sao?” Từ Nghiên Nhi bị Tô Khinh Lăng chọc tức đến mất cả hình tượng, cư nhiên không suy nghĩ liền dùng ngôn ngữ công kích Tô Khinh Lăng.
Nàng ta mắng như vậy, không những đem Tô Khinh Lăng mắng, còn mắng cả người Nam Diệu vào chung. Nhất thời khiến bốn người Hạ Hà cũng trợn mắt trừng Từ Nghiên Nhi. Vương gia nhà các nàng nói thế nào cũng là khách nhân của Thập Nhất hoàng tử, nàng ta như thế nào lại dám mắng?
“Nghiên Nhi, không được làm càn!” Nghiên Quý phi sầm mắt quát, trừng Từ Nghiên Nhi: “Nhanh hướng Vương gia xin lỗi!” Tuy rằng nàng đối với thiếu niên phóng túng bừa bãi này không có hảo cảm, nhưng nói thế nào người ta cũng là Vương gia Nam Diệu hoàng triều, không thể đắc tội.
“Di nương!” Từ Nghiên Nhi không nghĩ đến di nương yêu thương mình như vậy lại vì Tô Khinh Lăng mà quở trách mình, nhất thời mất hứng liền tức giận nhìn Tô Khinh Lăng, hung hăng dùng ánh mắt “giết” vài lần.
“Được lắm, chẳng lẽ lời di nương nói con cũng không nghe nữa?” Nghiên Quý phi nhìn Tô Khinh Lăng tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng, đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đè ép lên thân mình, không khỏi tăng thêm khẩu khí.
Từ Nghiên Nhi thấy di nương sinh khí, cũng không dám làm càn. Tâm rất không cam lòng, nhưng vẫn phải hướng Tô Khinh Lăng nói: “Thực xin lỗi!”
“Cái gì?” Tô Khinh Lăng nhíu mày, làm như không nghe thấy: “Quận chúa nói gì đó? Bổn vương không nghe rõ.”
“Ngươi…” Từ Nghiên Nhi giận đến giơ chân, bọn Hạ Hà lại bịt miệng cười trộm.
Nghiên Quý phi mắt lạnh nhìn Tô Khinh Lăng. Nàng tự nhiên nhìn ra Tô Khinh Lăng là cố ý, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ có thể quay lại với chất nữ: “Nghiên Nhi, giải thích!”
“Di nương…”
Nghiên Quý phi ánh mắt sắc nhọn nhìn. Nàng sủng ái Nghiên Nhi, nhưng cũng không thể để Nghiên Nhi làm càn.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi rồi, có thể được chứ?” Từ Nghiên Nhi trong lòng càng thêm bực bội, hướng Tô Khinh Lăng la lớn.
Tô Khinh Lăng nhu nhu lỗ tai, cười tủm tỉm gật đầu: “Tốt lắm! Thanh âm thực vang dội, rất có thành ý, bổn vương tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi…” Khẩu khí của Tô Khinh Lăng càng khiến Từ Nghiên Nhi tức chết.
“Nếu hoàng nhi đã quyết, vậy bản cung ly khai trước.” Nghiên Quý phi hướng Tô Khinh Lăng gật đầu, sau đó lôi kéo Từ Nghiên Nhi còn không cam lòng rời đi.
Tô Khinh Lăng nhìn theo hướng các nàng rời đi, đắc ý giơ mi: “Hừ! Cùng ta đấu, lại không biết bản thân phân lượng đến đâu? Đi, đi ăn cơm!”
Bọn Hạ Hà nhìn nhau, ngoan ngoãn đi theo.