Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao ba sào ruộng, trong cung lại sớm náo nhiệt. Nhóm phi tử phiêu phiêu xinh đẹp, vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm. Cung nữ, thái giám nhân lúc rảnh rỗi cũng bát quái một phen.
Thế nhưng, trong nội cung của Thập Nhất hoàng tử, Tô Khinh Lăng nằm trên giường lớn, ngủ đến thiên hôn địa ám.
Bên ngoài cung điện, bốn người Hạ Hà bất đắc dĩ trợn mắt, thập phần ngại ngùng. Nhìn a, mọi người bên ngoài ai cũng nhìn bọn hắn, trong mắt đều là nhạo báng, nhạo báng bọn hắn có chủ tử lười nhác. Bất quá, bọn hắn cũng rõ, lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nháo với nhau đến nửa đêm mới thôi, đầu canh năm còn bày đặt đi xem bình minh. Nói thì dễ nghe, nhưng mới xem chưa được bao lâu, sâu ngủ trong nàng đã kháng nghị không thôi. Đến cùng, lãng mạn đâu không thấy, vì nàng trự tiếp ngã xuống, còn bị Hạ Tư Lạc ôm về cung đến không còn hình tượng. Đương nhiên, chỗ tốt duy nhất chính là, xuất hiện bằng chứng chứng tỏ quan hệ ám muội giữa hai người.
“Chủ tử như thế nào còn chưa dậy a?” Xuân Vũ sốt ruột muốn chết, cảm thấy thực sự mất mặt nha.
“Ai… Cũng không biết Vương gia có đói hay không ta?” Hạ Hà nhíu mày. Nếu đói, hẳn là tự tỉnh đi?
Minh Nhất cùng Minh Nhị nhìn nhau, nhún vai. Dù thế nào, bọn hắn cũng không đi trêu chọc chủ tử làm gì.
“Tham kiến Nghiên phi nương nương, Nghiên quận chúa!”
Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện hai nữ nhân quần áo hoa lệ được cung nữ vây quanh. Nữ nhân đi trước tuổi cũng không nhỏ, dung mạo tuyệt mỹ, mang theo khí chất tôn quý bệ nghễ, còn nữ tử còn lại chính là người đêm qua bị chủ tử bọn Hạ Hà trêu chọc, biểu muội Thập Nhất hoàng tử, Từ Nghiên Nhi.
Bọn Hạ Hà thấy chúng cung nữ hành lễ, cũng hành lễ theo. Hiện các nàng đang ở đất khách, cũng không thể đi gây chuyện, tuy rằng chủ tử cho tới giờ cũng chưa từng gây rối.
“Di nương, là bọn hắn! Đêm qua, chính bọn hắn chọc Nghiên Nhi tức giận.” Từ Nghiên Nhi chỉ chỉ bọn Hạ Hà, reo ầm lên.
Các nàng thầm than khổ, thật không ngờ vị quận chúa này lại tìm các nàng gây chuyện.
Nghiên Quý phi nhướng cao đôi lông mày tinh xảo, nhìn nhìn bon Hạ Hà, trên mặt không lộ biểu tình gì. Chỉ thấy, nàng vươn tay nhẹ vỗ lưng Từ Nghiên Nhi trấn an, sau đó nhìn cung nữ bên kia ôn nhu hỏi: “Thập Nhất hoàng tử còn chưa rời giường?”
Một bên hỏi, một bên nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng.
Bọn Hạ Hà lúc này mới nghĩ đến. Không thể nào! Đây là tẩm cung Thập Nhất hoàng tử? Kia, đêm qua chủ tử cưu chiếm thước sào, vậy Thập Nhất hoàng tử đáng thương phải đi phòng khách ngủ? Bất quá, hiện tại đây cũng không phải chuyện các nàng lo lắng, chính là nếu để người khác biết Vương gia đang ngủ trong tẩm cung Thập Nhất hoàng tử, liệu có ầm ĩ gì không?
“Hồi nương nương, Thập Nhất hoàng tử hiện đang ở thư phòng.” Cung nữ đáp.
“Vậy bên trong là…” Nghiên Quý phi nhếch mi, Từ Nghiên Nhi bên cạnh đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Hồi nương nương, bên trong là khách nhân của hoàng tử, Nhàn Vương gia Nam Diệu.”
“Cái gì?”