[Dịch]Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 31 : Long Thiếu Khuynh hoang mang​




“Đối… đối với hắn có tâm?”

Long Thiếu Khuynh biểu tình thực cổ quái, hiển nhiên là bị hoảng sợ không nhẹ. Hắn nghe nói Bắc Phượng Thập Nhất hoàng tử là sư huynh của Hoàng thượng đã kinh ngạc không nhỏ, lại nghĩ tới tin đồn Nhàn Vương cùng Hoàng thượng, sẽ thực không phải đoạn tụ chi phích chứ? Nghĩ đến đây, lông tóc khắp người dựng đứng, Long Thiếu Khuynh hắn xác định rồi, lần sau gặp mặt “hắn” phải bảo trì khoảng cách mới được. Dù sao, Nhàn Vương hiện tại trở nên quái dị như vậy, khó có thể bảo đảm “hắn” không đánh chủ ý lên người mình. Hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, tuyệt không muốn làm đoạn tụ.

“Phốc xích…”

Nhìn bộ dáng Long Thiếu Khuynh bị kinh hách, Tô Long Ngạo nhịn không được cười thành tiếng. Thật sự là ngạc nhiên nha! Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến như hắn thế nhưng có ngày bị người doạ sợ, thực khiến người ta không thể không nhìn lâu thêm một chút, ghi nhớ khoảnh khắc này.

“Hoàng thượng?” Long Thiếu Khuynh nhìn Tô Long Ngạo, không rõ y đang cười cái gì.

“Ha ha ha…” Tô Long Ngạo phá lên cười, cười đến Long Thiếu Khuynh càng ngày càng mờ mịt.

Thật lâu sau, Tô Long Ngạo mới nhịn cười được, hướng Long Thiếu Khuynh lắc lắc đầu: “Thiếu Khuynh, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng mọi chuyện không như ngươi đang nghĩ đâu.”

“Không phải như ta đang nghĩ? Nhưng người rõ ràng nói Nhàn Vương với Thập Nhất hoàng tử có tâm.” Long Thiếu Khuynh không biết phải hiểu như thế nào. Lời đồn đại về Nhàn Vương như vậy, hắn cũng chỉ liên tưởng mà thôi, bình thường mà.

“Tóm lại, Lăng Nhi tuyệt không phải đoạn tụ.” Tô Long Ngạo lắc đầu, vẻ mặt thần bí.

Long Thiếu Khuynh càng hoang mang. Hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ đến Tô Khinh Lăng cư nhiên là nữ nhân, bất quá đến lúc biết được rồi, lại càng khiến hắn hoang mang hơn.

Bên kia, đoàn người Tô Khinh Lăng chậm rãi đến Bắc Phượng.

Thái dương dần khuất lấp sau đỉnh núi phía tây, ánh nắng lụi tàn để lộ bầu trời cao và trong. Thiên không xanh thẳm, ánh tà dương đỏ rực rỡ bao lấy thái dương tròn trịa vàng chói giống như bức tranh tinh mỹ mà tự nhiên, khiến con người cảm thán không thôi.

Màn đêm vừa buông, đám người Tô Khinh Lăng cuối cùng cũng đến Bắc Phượng quốc. Nàng nghĩ đến trước khi tiến cung sẽ gặp phải đám quan viên số lượng cực khủng, dùng tam khái cửu bái (ba quỳ chín lạy) nghênh đón, nhưng ngoài ý muốn là, mọi sự lại điệu thấp đến không thể thấp hơn, giống như thể tặc nhân vậy, im lìm tiến cung.

Đến cung điện của Thập Nhất hoàng tử, cung nữ, thái giám bên trong đều bị Hạ Tư Lạc đuổi ra ngoài. Hắn ném Tô Khinh Lăng bên điện dành cho khách nhân rồi chui vào thư phòng mãi không ra.

Tô Khinh Lăng trừng mắt nhìn cửa thư phòng, hận không thể trừng đến cửa vỡ ra. Có vị chủ nhân nào như hắn không? Cư nhiên đem khách nhân vứt qua một bên không ngó tới? Chết tiệt! Hắn không biết nàng hoàn toàn xa lạ với nơi này đi? Bất quá, nếu hắn không sợ nàng đem nơi này phá hư, vậy việc gì nàng phải lo?

“Đi, chúng ta đi kiếm đồ ăn.”

Tô Khinh Lăng hướng đám tỳ nữ phía sau nói, ngọc cốt phiến lay động, nghênh ngang đi tới hậu viện bên trong cung điện. Không biết, hắn lãnh như vậy liệu có thị thiếp gì đó không nhỉ? Hẳn là có đi, đã là nam nhân chắc chắn sẽ có nhu cầu. Liệu nàng trùng hợp có gặp được thị thiếp nào đó không nhỉ?

Bọn Hạ Hà liếc nhau, lại liếc chủ tử, bất đắc dĩ thở dài. Nếu chủ tử muốn đi, bọn hắn chỉ có thể theo sau. Thế nhưng, chủ tử hình như có chút quá phận? Nơi này không phải hoàng cung Nam Diệu, cũng không phải hậu hoa viên Vương phủ.

Ai, quả nhiên chủ tử bị “thứ không sạch sẽ” quấn thân mới biến thành thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.