[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 99 : Thập đại mỹ nhân




Lâm Hàn bước nhanh vào đấu trường, trong này cũng đã tụ tập hơn hai mươi người, ai nấy đều phong tư bừng bừng, tràn ngập tự tin và phấn chấn. Hơn nữa, rất nhiều người còn tỏa ra khí thế cấp thánh mạnh mẽ, khiến Lâm Hàn không thể không coi trọng.

Chỉ là... có một bóng hình quan trọng nhất mà hắn vẫn chưa thể tìm thấy.

Ách!

Lâm Hàn cảm thấy hai mắt tối om, một mùi hương quyến rũ mà quen thuộc thấm nhuần vào mũi, làn da mịn màng mềm mại chạm vào vành mắt khiến hắn bất giác thoải mái vô cùng.

- Đoán xem ai đây nào?

Một giọng nói dí dỏm dễ thương vang lên, Lâm Hàn không cần đoán cũng đã biết thừa. Ở cái học viện này, người có hứng thú đùa nghịch như vậy với hắn có lẽ chỉ có một người mà thôi.

- Uhm... em Lan hả?

- Không phải! Đoán lại!

Giọng nói phía sau bắt đầu có chút không hài lòng.

- Hay là em Hiền?

- Đoán lại!

Giọng nói phía sau cứng lại, có dấu hiệu sắp nổi bão.

- Á, lại sai nữa hả? Hay là em Nguyệt, lần này đảm bảo không sai vào đâu được!

Lâm Hàn chắc nịch đoán.

- Khốn kiếp! Tên vô lương khốn nạn nhà cậu! Rốt cuộc mấy cô nương kia là ai hả? Giải thích mau, nếu không... cậu chết với tôi!

Lê Ân Tĩnh cuồng nộ, dứt khoát không thèm chơi trò bịt mắt với hắn nữa, mà nhảy dựng lên tra hỏi.

Lâm Hàn cũng được thể cười hì hì xoay người lại, tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rúc vào mái tóc tím thơm ngát mùi oải hương, tí tửng mà thâm tình nói:

- Tưởng là ai, hóa ra là vợ yêu của tôi đây mà! Uhm, mấy tháng không gặp, ôm chị vẫn thấy thích như xưa.

Hơi buông lỏng ra, mặt đối mặt với Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn nhẹ nhàng nói:

- Có nhớ tôi không?

Lê Ân Tĩnh lúc đầu còn hơi giãy giụa, nhưng cuối cùng lại ôm ngược lại hắn, nhẹ giọng nói:

- Nhớ!

- Nhớ là tốt rồi! Tôi chỉ sợ chị không nhớ tôi, vậy thì tâm linh nhỏ bé của Lâm Hàn sẽ vỡ nát ra mất a!

Lâm Hàn ôm chặt lấy nàng, rất là tội nghiệp nói. Khiến lòng Lê Ân Tĩnh chợt mềm nhũn, mặc dù nàng cũng thừa biết hắn chỉ đang diễn trò.

Phụ nữ là vậy, mặc dù biết thừa nhưng vẫn luôn thích mấy trò sến sẩm, Lê Ân Tĩnh cũng không ngoại lệ. Chỉ khác ở chỗ, nhận thức của nàng rất rõ ràng, cái nào là Lâm Hàn nói thật, cái nào là đùa nghịch, nàng đều hiểu rõ mà thôi.

- Nhưng mà... em Lan và em Hiền thì tôi không biết! Nhưng mà em Nguyệt nghe quen quen, hình như là tên một cô công chúa nào đó? Hay là cậu lại có ý định hoặc ảo tưởng gì đó rồi phải không? Nói cho cậu biết, cô nàng kia đã từng truy sát tôi, đừng có để tôi biết cậu léng phéng gì với cô ta đó, nghe chưa?

Sau giây phút ngọt ngào mới gặp lại, Lê Ân Tĩnh bắt đầu nổi tính tò mò hay bới móc ra, hỏi một câu khiến Lâm Hàn toát mồ hôi hột.

Ách!

- Chị hai à! Thằng em này chỉ một lòng một dạ... ách, cũng không phải. Thằng em không dám trêu chọc thêm bất cứ con cọp cái nào nữa đâu! Chị hai à, Long Hạo Nguyệt kia là cú có gai... à nhầm, hoa hồng gai, em zai đây xin kiếu! Chị hai đừng có nghi ngờ cho người có tội, tội nghiệp em lắm đó chị hai!

Lâm Hàn kêu khóc thảm thiết, liên tục minh oan cho bản thân. Lê Ân Tĩnh lúc này cũng có vẻ hài lòng, nhưng vẫn rất tức giận vỗ đầu hắn một cái.

- Chỗ đông người! Kêu gào còn ra thể thống gì? Mà cậu vừa nói cái gì? Không dám trêu chọc thêm con cọp cái nào? Ý cậu tôi là cọp cái hả? Hả?

Lê Ân Tĩnh nhắc nhở Lâm Hàn một câu, sau đó lại tiếp tục bắt bẻ lời lẽ rất có tính xuyên tạc sự thật của Lâm Hàn.

- À không không! Ý iem không phải rứa! Á á... chị hai tha mạng! Em không dám nữa, thật mà, chị hai tha mạng...

Lâm Hàn kêu la thảm thiết, chỗ thịt mềm yếu đuối bên eo hắn đã bị tiểu thư Lê Ân Tĩnh bắt lấy, liên tục xoay tròn 360 độ, rồi 720 độ, rồi 1080 độ, rồi độ phân giải 2k... ách, có chút nhầm lẫn sang màn hình điện thoại.

- Tôi mà là cọp cái á? Cậu dám suy nghĩ như vậy?

Lê Ân Tĩnh trừng mắt nhìn Lâm Hàn, khiết tâm linh nhỏ bé của hắn như con thỏ nhỏ cùng đường, sợ hãi chỉ cầu xin được tha thứ.

- Không không! Chị không phải cọp cái! Không phải, chị là thiếu nữ siêu cấp dễ thương, đáng yêu tình cảm nhất thiên hạ! Nãy là iem nói lỡ... A aa.. chị hai tha iem...

Mặc cho Lâm Hàn kêu gào thảm thiết, phần thịt kia vẫn càng ngày càng bị xoắn chặt. Không có dấu hiệu buông lỏng:

- Trận đầu tiên, số 1 Garland Unik đến từ rừng rậm Táng Hồn gặp số 2, Uy Liêm Ân Tĩnh đến từ học viện Cửu Long!

Nghe thấy tên mình, Lê Ân Tĩnh mới nhẹ nhàng buông Lâm Hàn ra, bỏ lại một câu: “Tạm tha cho cậu”, lại làm mặt quỷ đáng yêu le lưỡi trêu hắn một cái rồi mới từ tốn bước vào đấu trường.

Ở phía sau, Lâm Hàn cười hì hì nhìn theo bóng lưng nàng. Khí chất vui tươi kia dần biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm hừng hực như một nữ thần lửa chân chính. Nàng bước vào đấu trường trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tiếng hò reo của người khác.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không tránh được bị hàng triệu thanh niên gato, đặc biệt là các thanh niên độc thân hàng chục năm kia, khí tức gato lại càng thêm nồng đậm.

- Này! Cậu thực sự rất quen với nàng ta hả?

Lúc này, một bàn tay ăn mặt nào đó đột nhiên khoác lên vai Lâm Hàn, một bộ mặt vô sỉ hí hửng áp sát đến, bát quái hỏi han.

- Không quen lắm, chẳng qua chỉ là cô vợ nhỏ tôi chuẩn bị cưới về nhà mà thôi!

Lâm Hàn nhún nhún vai, cũng rất vô liêm sỉ đáp lại con rồng vàng Kim Huyền.

- Ế!

Kim Huyền nhìn Lâm Hàn như nhìn quái vật, rất là hâm mộ và gato, nhưng vẫn vô cùng nghi vấn nói:

- Chém gió phải có giới hạn! Ma pháp sư hệ phong cũng chưa dám chém ác như cậu! Nàng ta là ai vậy? Là đại tiểu thư Uy gia, đồng thời cũng là người xuất sắc nhất trong ba ngàn năm gần đây của Uy gia! Mới hai mươi hai tuổi đã là Pháp Thánh cấp năm! Mặc dù nàng ta mới trở về Uy gia chừng gần nửa năm, nhưng vì tính đặc thù của thời kỳ này nên danh tiếng đã lan ra khắp cả đại lục, là nữ thần trong mơ của hàng tỷ thanh niên tài tuấn. Thậm chí, chỉ vài tháng như vậy, nàng ta đã là danh hoa đứng đầu thập đại mỹ nhân của đại lục Ma Võ! Vậy mà cậu dám nói là cô vợ nhỏ sắp cưới về nhà? Nói phét không biết ngượng!

Lâm Hàn giật mình! Không ngờ chỉ trong mấy tháng như vậy, danh tiếng của Lê Ân Tĩnh đang vang dội cả đại lục Ma Võ này rồi! Hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nhân!

Danh xưng đệ nhất mỹ nhân này không phải tùy tiện là được công nhận! Chỉ dung mạo thôi là không đủ, còn phải có cả khí chất, tài năng, thiên phú! Quan trọng nhất, nàng phải có thân phận!

Và Lê Ân Tĩnh thì lại hội đủ những yếu tố đó, hơn nữa còn vô cùng vượt trội. Hơn nữa, nàng còn như một ngôi sao sáng xuất hiện, lao đi vun vút trên con đường tu luyện! Chỉ nửa năm, từ một pháp Thánh cấp một, nàng như hoàn toàn lột xác trở thành pháp Thánh cấp năm! Tốc độ khủng bố như vậy khiến cho tất cả mọi người, kể cả những lão già từng tung hoành một thời cũng phải ngả mũ bái phục!

Còn như Lâm Hàn, hắn không biết rằng, chính mình hiện tại cũng đã trong tầm ngắm!

Bởi hắn chính là người trẻ tuổi nhất lọt vào vòng chung kết này!

Mười chín tuổi! Lâm Hàn đã có thể đứng sánh ngang với những thiên tài xuất sắc nhất đại lục khi mà họ còn lớn hơn hắn. Nên nhớ, đây đều là thiên tài, chênh lệch vài năm không phải là nhỏ với thiên phú của họ. Vậy mà hắn vẫn đứng đây, lại thêm vài nguồn tin rò rỉ ra từ Thần Tướng Chiến Quốc, lại càng khiến Lâm Hàn trở nên thần bí. Dù thế, vẫn chưa có nhiều người coi trọng hắn, chẳng qua cũng chỉ hơn tên Harlem kia một chút mà thôi.

- Vậy... trên mỹ nhân bảng có ai tên là Tuyết Thiên Lăng không?

Lâm Hàn đột nhiên có một linh cảm kỳ lạ! Một cách vô thức, hắn buột miệng hỏi ra câu này. Ánh mắt nhìn Kim Huyền cũng tràn đầy hy vọng. Nàng là tiên tử nhân gian, nàng cao quý như vậy, xuất sắc như vậy, hơn nữa, nàng còn có cả một sơn một đứng phía sau. Sơn môn của nàng là thế lực nào, Lâm Hàn không biết, nhưng chắc hẳn cũng không nhỏ! Có lẽ nào nàng cũng là một danh nhân không?

Kim Huyền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghi hoặc nói:

- Tuyết Thiên Lăng... không có! Người anh em à, tôi nhớ rất rõ cái bảng này, Lê Ân Tĩnh là đệ nhất, Phượng Sương Nghi đứng thứ hai, Tống Huyền Ly đại ma nữ Tà tông đứng thứ ba, Thánh nữ Julia Vassiana của Thiên Thần giáo đình thứ tư, Long Hạo Nguyệt đứng thứ năm, Tiến sĩ Helena Winds của công hội Ma Pháp thứ sáu, còn có tiểu sư muội Võ Đạo Môn là Triệu Gia Hinh thứ bảy. Còn ba vị trí cuối thì là thường xuyên thay đổi, hầu hết là các mỹ nữ của các thế lực nhỏ, mới nổi là sẽ bị các ông lớn hốt gọn, vì thế không đủ điều kiện đứng trên bảng nữa.

Lâm Hàn thất vọng.

Vậy là... không có thật rồi.

Lâm Hàn buồn bã, xách kiếm bỏ đi. Không biết rằng Kim Huyền kia vẫn đang suy nghĩ về cái tên mà hắn nêu ra...

- Tuyết Thiên Lăng... Tuyết Thiên Lăng... Sao lại quen như vậy nhỉ? Đúng rồi, đó chẳng phải là tên thật của Thiên Tuyết Tiên Tử, đứng đầu bảng mỹ nhân suốt mười năm hay sao? Chỉ tiếc, hai năm trước có tin nàng đã thất tiết, có con với tên nào đó... vì vậy bị loại ra khỏi bảng! Aiz... nghĩ lại cũng thật đáng tiếc a, một đóa hoa tươi đẹp như vậy mà lại bị heo nhú... Mà này, huynh đệ, cậu hỏi Thiên Tuyết Tiên Tử làm gì? Ế... người đâu (ngoắc ngoắc).

...

Ắt xì...

Ở một nơi nào đó xa xăm.

- Tại sao lại như vậy? Thân thể của ta đã hoàn toàn bình phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, tại sao lại bị nhảy mũi? Là có ai nhắc đến ta hay sao?

Một tuyệt đại giai nhân mang theo khí chất băng sương hàn tuyết ngồi trước gương, nghi hoặc kiểm tra lại thân thể mình. Nhưng rất tiếc, thân thể nàng thực sự rất bình thường, không có bất cứ tật bệnh gì.

- Mẹ... mẹ... bế!

Một tiếng nói bi bô của trẻ con vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Một bé trai mới chừng hơn một tuổi chập chững bước tới, cười toe toét dang hai tay ra với nàng. Nhìn khuôn mặt non nớt giống người kia tới bảy tám phần của bé, trong lòng nàng chợt trở nên mềm nhũn, khí chất băng giá kia thoáng chốc đã tan chảy, trở nên ôn nhu ấm áp, dịu dàng bế đứa bé lên, để nó ngồi lên đùi mình.

- Mẹ... có người tới thăm... ăm ăm...

Đứa bé rất thông minh, cũng rất có thiên phú! Mới chỉ hơn một tuổi, thần thức của nó đã mạnh mẽ đến khôn cùng, người từ xa đến còn cách cả dặm mà nó đã có thể nhận ra! Không thể không nói, huyết mạch của người mang thân thể Vạn Chúc đúng là thần diệu tuyệt luân, cũng là một niềm an ủi, làm ấm lại vết sẹo cay đắng trong lòng nàng.

Nàng đã đánh đổi cả bản thân, chơi đùa với tình cảm của mình, của hắn, để rồi cuối cùng lúc nhận ra mình đã sai, thì lại quá muộn, không còn kịp để cứu vãn. Nàng đã cố quên, nhưng càng cố thì vết sẹo lại càng sâu thêm, điên cuồng giày xéo tâm tinh nàng, khiến nàng cảm thấy tội lỗi, bứt rứt, nhiều lúc, chính nàng cũng cảm thấy không thể tự dung thứ cho bản thân mình.

Việc duy nhất nàng có thể làm, đó là chuyển tình cảm kia sang cho đứa bé, yêu thương nó, chăm sóc nó, nuôi dưỡng nó thành một cường giả chân chính, không chỉ mạnh, mà còn biết làm “người”.

- Mẹ biết rồi! Là sư thúc đến!

Bưng lấy hai má đứa trẻ, nàng dịu dàng cọ cọ vào má nó và nói. Lúc này, một con cáo trắng muốt mới lớn, cao chừng đầu gối cũng chạy đến. Bé trai reo lên một tiếng mừng rỡ, nhanh như sóc nhảy xuống lưng con cáo, vuốt ve bộ lông mềm mượt kia, ngoan ngoãn để nó cõng mình đi chơi chỗ khác.

Cộc cộc!

- Vào đi!

Nàng lạnh nhạt nói, âm thanh rét căm căm như tuyết giá nơi cực bắc, cách xa người cả ngàn dặm. hoàn toàn trái ngược với ngữ điệu khi nói chuyện với bé trai kia.

- Sư tỷ!

Người kia nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, tràn ngập thâm tình.

- Có chuyện gì?

Đáp lại hắn vẫn chỉ là ngữ điệu lạnh lẽo như băng sơn.

- Ta tới để cảm ơn sư tỷ đã chỉ điểm, ta đã đột phá thành công rồi! Hiện tại cũng là lúc đi làm chuyện nghiêm túc! Không biết sư tỷ có nhã hứng đi quan sát một chút hay không?

Người kia vẫn rất nhẹ nhàng nói, dường như đã quá quen với cách nói chuyện của nàng.

- Không cần! Ta hiện tại đã là một người mẹ, con cái mới là quan trọng nhất! Phu quân dưới suối vàng chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy ta vì cái nhã hứng nào đó mà bỏ bê con mình! Còn việc chỉ điểm, đó là trách nhiệm của ta với sư môn, không cần ngươi phải cảm ơn.

Nàng dứt khoát từ chối, không một chút nể mặt thanh niên kia.

Thanh niên buồn bã lắc đầu:

- Vậy được! Sư tỷ không có nhã hứng, vậy sư đệ cũng không dám làm phiền! Chỉ mong sư tỷ hãy nhớ, bất cứ khi nào sư tỷ gặp khó khăn, sư đệ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, dù có phải đánh đổi cả cái mạng này.

Nói xong, thanh niên cũng từ từ lui ra khỏi phòng, để lại giai nhân với khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng lại có thêm mấy phần trầm tư.

- Cám ơn ý tốt của ngươi! Nhưng ta đã từng thề với thiên đạo, cả đời này sẽ thủ thân vì mình chàng, nếu làm trái, trời tru đất diệt! Ta đã thiếu nợ chàng cả một sinh mạng, phải dùng sinh mạng của ta để trả lại. Đời này, kiếp này, vĩnh viễn ta vẫn là người của chàng... chỉ mình chàng mà thôi...

Lời nói nhẹ nhàng, như khóc tố nỉ non, chỉ có một mình nàng nghe thấy. Nhưng dường như lời thề kia vẫn văng vẳng đâu đây, trong cái không gian tĩnh mịch chỉ có cô độc mình nàng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.