[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 4 : Nguyện ý




Một tuần nữa trôi qua.

Thương thế của Tuyết Thiên Lăng đã dần khôi phục, tất nhiên, chỉ là khôi phục sức khỏe mà thôi, còn tu vi của nàng, theo như nàng nói thì không thể nào khôi phục được.

Một tuần, Lâm Hàn chạy đi chạy lại, sốt sắng chăm chút từng ly từng tí, từng hành động tỉ mỉ, săn sóc của hắn, Tuyết Thiên Lăng đều nhìn vào mắt.

Tất nhiên, đụng chạm đôi chút cũng không thể nào tránh khỏi. Mỗi lần như thế, Lâm Hàn lại lộ ra đôi chút “bản sắc đàn ông”, nhưng cũng nhanh chóng kềm chế lại, hắn không muốn làm xấu đi hình tượng của mình trong lòng thần tiên tỷ tỷ. Ít nhất, không được phép lợi dụng lúc người ta khó khăn. Nhưng nhìn ánh mắt kỳ quái của thần tiên tỷ tỷ, Lâm Hàn không tránh khỏi thấy chột dạ.

Ngày hôm qua, Tuyết Thiên Lăng đã có thể đứng dậy đi lại bình thường. Lâm Hàn mừng rỡ, quyết định đi săn, làm một bữa thịnh soạn để chúc mừng. Hôm nay thu hoạch cũng không tệ, một con hươu đực nặng gần năm chục cân, đủ để mình ăn cả tuần rồi. Chậc chậc, xem ra tiểu hồ ly hôm nay có lộc ăn.

Nhưng về đến hang động, Lâm Hàn đột nhiên cứng người lại, con hươu trên tay cũng rơi xuống đất.

Người đâu?

Trong không khí còn thoang thoảng từng đợt hương thơm, nhưng bóng dáng xinh đẹp kia lại biến mất. Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Nàng còn yếu như vậy, đi ra ngoài liệu có nguy hiểm gì không?

Lâm Hàn quay phắt người ra khỏi hang động, điên cuồng chạy đi tìm kiếm.

Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu? Thiên Lăng, đừng làm ta sợ!

Lâm Hàn cứ tìm lung tung không mục đích như vậy, mất hơn nửa giờ, hắn cuối cùng lại đổi hướng, chạy về phía bờ suối, nơi hắn vẫn thường xuyên giặt rửa, lấy nước.

Tuyết Thiên Lăng đã nằm trên giường một tuần. Một tuần không tắm, nàng cảm thấy cả người ngứa ngáy, đã đến mức không chịu nổi rồi.

Trước đây, tu vi còn đó, nàng cũng không cần phải như vậy, vì cơ bản không có bất cứ bụi bặm nào có thể bám lên người nàng. Nhưng nay đã khác xưa rồi, không tắm, đúng là làm nàng cảm thấy thống khổ.

Vì vậy, trong lúc Lâm Hàn chưa về, Tuyết Thiên Lăng tự mình đến bên bờ suối, tắm rửa một phen.

Tính toán thời gian, có lẽ hắn cũng đã nấu cơm nước gần xong, cũng nên về rồi. Tuyết Thiên Lăng tự nhủ như vậy, nhưng nàng vẫn đánh giá thấp sự quan tâm của Lâm Hàn dành cho nàng.

Nàng mất tích, hắn còn tâm trí nào mà nấu với nướng, thời gian đó dành cả để đi tìm nàng mất rồi.

Vừa lên bờ, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến đến. Ngẩng đầu lên, bốn con mắt nhìn nhau, tình thế trở nên thập phần xấu hổ.

Lâm Hàn sững người lại, mở to mắt nhìn chằm chằm phong cảnh phía trước.

Vóc người cân xứng, thiếu chút thì gầy, thừa chút thì mập, mái tóc dài đen nhanh buông xuôi bên bờ vai, vẫn còn mang theo những giọt nước long lanh còn sót lại. Trước ngực đầy gợi cảm với hai luồng trắng bóc như mỡ đông, lớn tới mức ước chừng không cầm nổi bằng một tay… á không, không thể khinh nhờn nàng như vậy. Nhưng thực sự rất đẹp, rất hoàn mỹ,… là màu hồng phấn. Á không không, không được khinh nhờn! Tuyết Thiên Lăng còn chưa động đậy, Lâm Hàn đã tự mình đánh nhau trong nội tâm.

Nhưng vượt quá tưởng tượng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng lại không hề né tránh, không hề đỏ mặt, cũng không hề la hét như hắn tưởng tượng. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng hắn, dường như đã nhìn thấu nội tâm Lâm Hàn có cái gì.

Trên môi nàng vẫn là nụ cười nhạt nhòa, nụ cười vẫn luôn treo trên môi nàng từ sau khi bị thương. Lâm Hàn còn nhớ, trước đó, nàng chưa bao giờ cười. Nàng bình tĩnh nói:

- Ta có đẹp không?

Ực!

Lâm Hàn nuốt nước miếng một cái, theo bản năng gật gật đầu đáp:

- Đẹp!

Theo đó là phản ứng sinh lý tự nhiên mà sinh, khiến Lâm Hàn hoảng sợ, chỉ muốn tát cho “thằng đệ” mấy phát vì tội làm phản.

Nhìn phản ứng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng không biểu hiện ra bất cứ chút phản cảm nào, nàng vẫn cười tủm tỉm nói:

- Nếu ngươi thích, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn! Ngươi đã nguyện ý chăm sóc ta sau này, ta cũng nguyện ý trao cho ngươi tất cả những gì ngươi cần. Bây giờ, ta không còn gì nữa, chỉ còn ngươi mà thôi!

Ầm!

Như một hồi sấm nổ vang trong đầu, Lâm Hàn không thể tin được nhìn Tuyết Thiên Lăng, như muốn xác định xem nàng có phải đang nói đùa hay không? Nàng… nàng nguyện ý? Bất cứ thứ gì? Có nằm mơ Lâm Hàn cũng không ngờ được. Hắn nói nguyện ý chăm sóc nàng, thực ra hắn nghĩ đến chỉ là thuần túy “chăm sóc”, còn chuyện kia, có lẽ còn cần thời gian rất dài.

Cũng không phải Lâm Hàn thuần khiết đến đâu, mà là vì Tuyết Thiên Lăng quá cao quý, quá khó với tới, khiến hắn không dám nghĩ đến phương diện kia mà thôi.

Dù cho nàng có bị mất hết tu vi, nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn mãi là thần tiên tỷ tỷ cao quý hôm nào.

- Thật? – Lâm Hàn khô khốc hỏi, hai chân như chôn sâu tại chỗ.

- Thật! – Không đợi Lâm Hàn tiến đến, Tuyết Thiên Lăng đã đi từng bước về phía hắn. Từng mảng trắng bóc dần dần trở nên rõ ràng, dần nhích gần lại, không còn xa xôi như vừa rồi. Đến khi đã áp sát Lâm Hàn, nàng mới thốt ra một câu như vậy.

Nuốt một ngụm nước miếng, Lâm Hàn run run đưa tay ra, vòng qua vòng eo thon của nàng, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

Cho đến khi chính tay chạm đến làn da trắng mịn như mỡ đông ấy, Lâm Hàn mới dần dần trở về thực tế từ trạng thái mơ mơ màng màng.

Nhìn thân thể mê người trước mắt, dục hỏa dần dần sinh ra từ đáy lòng Lâm Hàn, hắn không nhịn được cúi xuống, hôn lên cặp môi hồng nhuận của nàng.

Thân thể Tuyết Thiên Lăng mềm nhũn, như đã hoàn toàn mất đi xương cốt, Lâm Hàn chẳng mất mấy công sức đã cạy ra hàm răng của nàng, chiếc lưỡi xảo quyệt như linh xà nhanh chóng chui tọt vào, hưởng thụ mùi hương thanh tân, ngọt ngào, lại có phần mát lạnh trong miệng thần tiên tỷ tỷ.

Hai tay cũng không hề nhàn rỗi, một tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, thỉnh thoảng trượt xuống dưới cặp mông cao cao, tay còn lại đã dần dần trèo lên ngọn núi cao chót vót. Tuyết Thiên Lăng đã từng là một võ giả, quanh năm luyện tập làm cơ thể nàng cực kỳ đàn hồi, mặc dù ngực lớn, nhưng lại săn chắc vô cùng. Tuyết Thiên Lăng đã giữ gìn chúng hơn hai mươi mấy năm, chưa từng có ai chạm vào, nhưng hôm nay, chúng lại biến đổi thành từng hình dạng ở trong tay Lâm Hàn.

Nhẹ nhàng xoa nắn, thỉnh thoảng lại như có như không xẹt qua hai điểm anh đào, cuối cùng dứt khoát cầm lấy đùa nghịch. Lúc này, đám kiến thức nửa vời về phụ nữ học qua phim Nhật của Lâm Hàn đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Hai môi đã rời nhau, Lâm Hàn nhìn thấy được trong mắt Tuyết Thiên Lăng một chút gì đó mê man, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng bị mình kích thích nên mới vậy.

Hắn đã không thỏa mãn với tình hình hiện tại, đầu cúi xuống, ngậm một hạt anh đào xinh xắn vào trong miệng, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào ấy, lưỡi không ngừng đảo quanh, làm Tuyết Thiên Lăng cũng thấy nhột, thân thể hơi run run.

- Đừng! Đừng ở đây! – Tuyết Thiên Lăng yếu ớt nói, lúc này, nàng nào còn chút phong thái tiên tử trần gian. Nàng như một cô gái liễu yếu đào tơ, chỉ mong tình lang thương xót nàng một chút, vậy là đủ rồi.

Lâm Hàn cũng biết hoàn cảnh không tốt, cũng không nói thêm gì. Hắn bế Tuyết Thiên Lăng lên, dùng tốc độ cao nhất chạy về hang động. Sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể nàng lên chiếc giường êm ấm.

Về đến “phòng” của mình, Lâm Hàn cũng không thể nhịn được nữa, điên cuồng tấn công Tuyết Thiên Lăng, từ đôi môi hồng, xuống dưới chiếc cổ thiên nga trắng ngần, xuống tiếp hai ngọn núi cao, hai hạt anh đào xinh xắn, xuống tiếp đến vùng bụng bằng phẳng, không chút mỡ thừa, xuống tiếp, xuống tiếp.

Thấy hắn cứ được đà tiến tới, hai má Tuyết Thiên Lăng đột nhiên thấy hai má hơi nóng bỏng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời nàng đỏ mặt, chỉ tiếc, cảnh tượng tuyệt mỹ ấy lại bị Lâm Hàn bỏ qua.

Tuyết Thiên Lăng vốn muốn cản lại, nhưng lời tới bên mép, nàng lại như nghĩ tới gì đó, cuối cùng lại vô lực bỏ tay xuống, cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nàng trực tiếp nhắm mắt lại.

Lâm Hàn lúc này đã du lịch tới rừng rậm, đã gặp được dòng suối của tự nhiên, lại được dịp kích thích nơi đó một chút. Nhưng nhận ra phản ứng của Tuyết Thiên Lăng hơi lạ thường, hắn chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân.

Thấy Tuyết Thiên Lăng nhắm mắt, đầu nghiêng qua một bên, trong lòng hắn thấy hơi lo lắng, nhẹ nhàng áp sát tai nàng, dịu dàng nói:

- Giận rồi sao? Nếu ta có làm sai gì đó, tỷ cứ nói ra, ta sẽ sửa. Ta không muốn tỷ chịu bất cứ oan ức gì!

Tuyết Thiên Lăng chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng cười lắc đầu:

- Không sao đâu, chỉ là hơi không quen một chút! Ngươi… ngươi tiếp tục đi! Ta thích lắm!

Đến câu cuối cùng, giọng của nàng đã nhỏ xíu như muỗi, mặc kệ là thật lòng hay chỉ là chiều lòng hắn, nàng cũng thấy khó mà mở miệng nói câu đó.

Lâm Hàn thấy thần thái nàng như vậy, đột nhiên lại nổi lên tính đùa dai. Ngoài mặt lại ra vẻ rụt rè nói:

- Ta hôn tỷ được không?

- Ừm!

- Ta chạm nơi này được không?

- Ừm!

- Oa, sao tự dưng nó cứng hơn vậy nè?

- Ừm!

- Thích không?

- Ừm!

- Ta vào nhé!

- Ưmmm!

Lần này, tiếng trả lời của Tuyết tiên tử có vẻ hơi khác thường, hình như là tiếng kêu đau đớn, nhưng hình như cũng không phải. Chỉ thấy hai hàng nước mắt thanh lệ đã chảy xuôi theo khóe mắt. Căn phòng cũng dập dờn, như cáo biệt một thiếu nữ, chào đón một nữ tử chính thức trưởng thành.

Cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp diễn, tiếp diễn, cho đến nửa giờ sau, Lâm Hàn mới thở dốc một hơi, bạo phát hoàn toàn tinh hoa vào cơ thể Tuyết tiên tử.

P\S: Tiểu hồ ly oan ức nằm ngoài động, hai chân trước bịt chặt tai lại, đầu rúc xuống đất, trong lòng tụng niệm: “Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn! Nam mô a di đà phật!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.