[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 316 : Lớp học đầu tiên




Đêm hôm đó, Lâm Hàn cuối cùng cũng thỏa ước nguyện với Tuyết Thiên Lăng sau một buổi dạo phố chơi đùa. Dù sao tính tình Tuyết Thiên Lăng cũng rất thích an tĩnh, cả cuộc chơi hầu hết chỉ là Lâm Hàn điên khùng với Lâm Băng, còn nàng ngồi bên cạnh trìu mến nhìn, mỉm cười hạnh phúc.

Với Tuyết Thiên Lăng, hạnh phúc của nàng chỉ đơn giản là chứng kiến ba người mình yêu nhất được vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Tiểu biệt thắng tân hôn một phen, hai ngày sau đó, Lâm Hàn hoàn toàn sinh hoạt như người nghỉ hưu, sáng đưa con đi học, về nhà bồi Tuyết Thiên Lăng, chiều đến lại bồi Lê Ân Tĩnh, chuẩn bị dẫn cha mẹ sang hỏi cưới nàng. Cuộc sống khoái hoạt mà nhàn nhã, đúng là kiểu mà hắn thích.

Ba ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày Lâm Hàn chính thức mở lớp. Một lớp học riêng của hắn, lớp học khởi đầu để truyền bá nhẫn thuật!

Lớp học của Lâm Hàn thực tế cũng không phải dạng đao to búa lớn gì, hiện tại chỉ có quy mô rất nhỏ, thuộc về lớp học thêm trình độ sơ cấp, chỉ giảng dạy vào buổi tối. Còn ban ngày, đám học sinh vẫn phải đi học văn hóa và cơ sở như bình thường.

Dạng lớp học này thực tế cũng tồn tại rất nhiều, các bậc phụ huynh hầu hết cho con cái đi học võ thuật cơ bản hoặc ma pháp cơ bản từ trước, đến lúc chính thức tu luyện sẽ có được cơ sở tốt hơn. Cái này giống với trò học thêm thời “mẫu giáo” kiếp trước vậy, không có gì lạ lẫm.

Chỉ khác ở chỗ, lớp của Lâm Hàn là dạy nhẫn thuật, vậy thôi!

Muốn tăng lên cấp tiếp theo, tức là trở thành một lớp học chính thức, có quyền chiêu thu đệ tử chuyên tu nhẫn thuật, vậy thì phải có ít nhất năm học sinh dùng nhẫn thuật tốt nghiệp lớp học đồ với thành tích loại khá! Mà để tốt nghiệp lớp học đồ vậy thì cần có thực lực vượt qua khảo nghiệm “Đại truy sát” mỗi năm một lần, người tốt nghiệp hầu hết đều có tu vi võ sư hoặc pháp sư!

Aiz… khởi đầu xem ra rất gian nan a!

Đúng năm giờ chiều, Lâm Hàn xuất hiện tại học viện, là học viện chính thức chứ không phải là những lớp học thuê mướn, hay các học viện nhánh ở từng khu vực như lớp học Lê Ân Tĩnh từng dạy. Dù sao, dạy học ở học viện lớn cũng phải hấp dẫn ánh mắt người khác hơn chứ!

Đương nhiên, lớp học này cũng là Lâm Hàn mượn được nhờ Lâm Chấn Sơn, chi phí thuê phòng đều do Lâm gia chi trả, coi như là tiền thưởng của Lâm Hàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành Tứ Tượng.

Nghe nói một buổi thuê phòng này giảng dạy cũng phải mất một vạn kim tệ, tương đương với một gia đình mười miệng người ăn ngon mặc đẹp suốt hai, ba năm trời! Chi phí như vậy nhà Lâm Hàn là có, nhưng là tiền do cha hắn kiếm ra. Mặc dù cha mẹ hắn cũng không mong hắn kiếm tiền, nhưng Lâm Hàn cảm thấy tiêu tiền của cha mẹ cứ kỳ kỳ!

Chung quy lại cũng chỉ là do tinh thần tự lập kiếp trước đang quấy phá thôi! Một cường giả, nào ai có khái niệm tiền là gì? Càng không bao giờ nghĩ rằng mình đang tiêu tiền từ đâu ra! Cường giả, đó chính là tồn tại tự có người dâng tiền lên cho hắn!

Lúc Lâm Hàn đến, Lê Ân Tĩnh đã ngồi đó từ bao giờ, mỉm cười thân thiện ghi tên cho những người đến báo danh. Nhìn lại, Lâm Hàn cũng thấy đang có khoảng hơn hai mươi người đang đứng xếp hàng báo danh cho con.

Lâm Hàn hơi nhướng mày một chút, trước đó hắn cũng từng tính toán qua, với danh khí của hắn hiện giờ, mặc dù không đến mức báo danh đông như trảy hội, nhưng cũng không đến mức ảm đạm thất sắc như vậy a? Dù sao thì một cường giả sánh ngang cấp Thánh mở lớp, dù không nhắc đến hai chữ “nhẫn thuật” thì cũng đủ cho người ta chen nhau tới sứt đầu mẻ trán rồi!

Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn lại có chút lắc đầu chán ngán, đã có người muốn ngăn cản hắn truyền bá nhẫn thuật, lại làm mấy trò ngớ ngẩn này thì có gì là lạ?

Với thế lực của đám người kia, uy bức lợi dụ người dưới trướng mình cũng thừa sức tạo nên tình huống bây giờ.

Nhưng Lâm Hàn cũng chẳng thèm lo lắng! Hắn tự tin vào nhẫn thuật của mình. Thứ tốt, dù ngươi có cố gắng che giấu cũng không thể nào lấp liếm mãi! Còn nếu bọn chúng muốn dùng thủ đoạn đê tiện gì ám hại mình, vậy thì cứ việc tới, để xem tiểu Hàn có đập nát hàm răng chó của chúng ra không?

Thấy Lâm Hàn tới, một người đàn ông nhanh chóng dắt tay con trai tiến tới, mỉm cười chào đón:

- Nhị thiếu gia! Hồng Thái đã đợi ngày này từ lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày cậu mở lớp! Cậu xem, thằng bé này kích động cả đêm qua không ngủ, cũng sắp biến thành con gấu trúc rồi!

Người này không phải ai khác, chính là Lâm Thế Gia, cùng con trai của hắn, Lâm Hồng Thái! Người từng tuyên bố sẽ là người đầu tiên báo danh học nhẫn thuật của Lâm Hàn.

Nhìn thấy Lâm Hồng Thái, Lâm Hàn cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Ít nhất, hắn cũng có một người ủng hộ trung thành, đối với hắn bây giờ, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Nhìn ra thần sắc như được an ủi của Lâm Hàn, Lâm Thế Gia lặng lẽ sử dụng mật pháp truyền âm cho hắn:

- Nhị thiếu gia! Chuyện ở đây tôi cũng biết, đám người kia thực sự có phần hơi quá đáng! Lại dám uy hiếp chính con em Lâm gia không được học tập nhẫn thuật, còn liên kết với người ngoài chèn ép khí diễm của cậu! Nhưng cậu yên tâm, Lâm Thế Gia tôi mặc dù không phải là cường giả đỉnh cấp gì, nhưng tuyệt đối không sợ bọn họ! Kẻ nào dám công khai làm khó Lâm Thế Hàn truyền bá nhẫn thuật, tôi tuyệt đối sẽ đứng ra đối đầu với hắn!

- Cũng không có gì cả!

Lâm Hàn thản nhiên mỉm cười:

- Thực ra trước đó tôi còn có chút sợ! Sợ học sinh quá đông mình kham không xuể! Đám người kia ngược lại còn giúp tôi một tay! Ha ha, nói không sợ anh cười chê, Lâm Hàn tôi thực tế chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm giảng dạy, một lớp nhỏ như bây giờ mới là thích hợp với tôi nhất!

Lâm Thế Gia ngẩn ra, sau đó chợt cười lên ha hả:

- Nhị thiếu gia quả nhiên là nhị thiếu gia! Tinh thần rất lạc quan, khí độ thật rộng rãi! Không giống một số người, lúc nào cũng lo nớp nớp sợ người khác ám hại mình! Một lũ cẩu vật mà thôi!

- Được rồi! Cũng đừng suốt ngày nhị thiếu gia! Chúng ta coi như anh em họ! Gọi thẳng tên tôi là được rồi!

Lâm Hàn cười cười đáp.

- Vậy sao được?

Lâm Thế Gia dường như có chút không muốn:

- Cậu làm thầy của con tôi, trong lúc nó chán nản nhất! Chỉ riêng chuyện này xứng để Lâm Thế Gia tôi tôn trọng cậu suốt đời! Vậy đi, tôi gọi cậu là thầy Hàn là được rồi!

- Ồ! Vậy cũng được!

Lâm Hàn cũng không phản bác nữa! Cha mẹ gọi thầy của con là thầy cũng là chuyện bình thường trong học viện! Coi như thành truyền thống rồi!

Lúc này, thủ tục báo danh cũng đã kết thúc, Lê Ân Tĩnh ra hiệu cho Lâm Hàn, sau đó dẫn đường cho hai mươi học sinh vào lớp, sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa! Lâm Hàn cũng cười cười phất tay với Lâm Thế Gia:

- Vậy trước đã! Tôi đến giờ lên lớp rồi! Buổi học đầu tiên, không thể trễ giờ nha! Hồng Thái, đi thôi!

- Vâng! Thưa thầy!

Lâm Hồng Thái reo lên một tiếng, nhưng chợt nhớ đến trước đó cha nói cái gì, lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đi theo Lâm Hàn, tiến vào trong lớp học.

Trong lớp học hiện giờ giống hệt với những gì Lâm Hàn suy đoán, cả một đám học sinh ngồi im lặng không nói, chăm chú nhìn lên bục! Không biết là vì Lê Ân Tĩnh quá xuất chúng hay vì cái gì? Lâm Hàn thì chỉ cho rằng, đám người này mới là buổi đầu nhập học, không quen biết nhau, nên cũng chẳng có gì để nói nhiều, vậy thôi!

- Xin chào mọi người! Cô là Lê Ân Tĩnh, sau này sẽ là trợ giảng của lớp chúng ta trong một thời gian! Chúng ta có mặt ở đây làm gì chắc các em cũng biết, cô cũng không nhiều lời, xin nhường vị trí cho thầy Lâm Hàn bắt đầu tiết học!

Tiếp đó là Lâm Hàn oai phong bước vào lớp. Vốn trước đó hắn còn có chút lạ, sao Lê Ân Tĩnh còn phải lễ nghi dài dòng với đám trẻ nít này làm gì, nhưng khi tiến vào, hắn không thắc mắc gì nữa. Bởi trong lớp không phải đơn giản chỉ có trẻ con, mà còn có cả bọn loai choai mười hai mười ba, thậm chí còn có một người trưởng thành, là một thanh niên chừng mười chín tuổi, sắc mặt trắng xám, thần sắc giống như mang bệnh trong người.

- Sáu bảy tuổi chín người, trên mười tuổi mười một người, một người trưởng thành! – Lâm Hàn lẩm bẩm!

Bước lên bục giảng, Lâm Hàn tươi cười vẫy tay với mọi người một cái, sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ lại, bởi… đến lúc này hắn mới nhận ra, hắn không biết nên nói cái gì!

Ách… thiếu kinh nghiệm a! Lâm Hàn cảm thấy rất là bối rối.

- Mới buổi đầu thôi, mau giới thiệu bản thân, cho cả lớp giới thiệu mình trước đã!

Ngay lúc Lâm Hàn chưa biết phải làm gì, Lê Ân Tĩnh đã làm tròn trách nhiệm của trợ giảng, nhanh chóng nhắc nhở hắn.

Lâm Hàn gật gù, sắp xếp từ ngữ một phen rồi nói:

- Ây! Chào mọi người! Thầy là Lâm Hàn, chúng ta từ nay đã là người cùng chung một lớp rồi, còn xin chiếu cố nhiều hơn!

Ái ui!

Lâm Hàn đột nhiên thấy bên hông nhói đau, rất là vô tội quay đầu lại nhìn Lê Ân Tĩnh! Chẳng phải chính em yêu bảo anh giới thiệu sao?

Lê Ân Tĩnh bất đắc dĩ vỗ trán, giới thiệu thì đúng rồi, nhưng mà cũng phải ra dáng thầy giáo a! Nhìn hắn bây giờ thành cái gì? Tên học trò vừa chuyển hộ khẩu dưới quê lên sao?

Sai lầm! Sai lầm a! Những tưởng hắn đã có hai đứa học trò kia, có kinh nghiệm làm thầy, ai ngờ vẫn chỉ là một con gà mờ không hơn không kém!

Xem ra cái chức trợ giảng này còn phải làm dài dài rồi a!

Đầu óc Lâm Hàn mặc dù hơi chậm chút, nhưng cũng không có ngốc lắm, nhìn sắc mặt có phần mờ mịt của đám trẻ, cùng với vẻ lười biếng chán ngán của tên thanh niên, sắc mặt hắn cũng có chút đỏ lên, hình như… kịch bản này có chút sai sai a!

Chấn chỉnh lại thần sắc, Lâm Hàn thoáng chốc nghiêm mặt, hắng giọng nói:

- Đùa chút cho bớt căng thẳng thôi! Được rồi! Bây giờ từng người giới thiệu bản thân, tên tuổi giới tính… cái cuối có thể bỏ qua, thêm chút là ước mơ sau này là gì! Tôi giới thiệu trước! Tôi là Lâm Hàn, hai mươi lăm tuổi, ước mơ xin phép được giấu kín!

Ở phía sau, Lê Ân Tĩnh nghe nửa câu trước ra tấm ra món, còn có chút vui mừng, nửa câu sau lại chỉ có thể vỗ trán một lần nữa! Tên này… đúng là nghiêm túc không nổi a!

Thấy Lâm Hàn dẫn đầu, Lâm Hồng Thái vừa về chỗ ngồi là đứa đầu tiên đứng lên:

- Thưa thầy! Em là Lâm Hồng Thái, sáu tuổi rưỡi! Ước mơ sau này có thể trở thành cường giả, tự mình gánh vác được mọi chuyện, làm cha được nở mày nở mặt, không bị mọi người cười sau lưng nữa!

- Rất tốt, người tiếp theo! Lâm Hàn cười cười chỉ đứa ngồi bên cạnh, là một đứa bé trai mập, nhìn có mấy phần bướng bỉnh!

Nghe Lâm Hàn điểm danh, thằng bé cũng rất tự nhiên đứng lên, dõng dạc đáp:

- Thưa thầy! Em là Trần Hữu Tài, bảy tuổi! Ước mơ là có thể được tu luyện thật tốt, không phụ số tiền cha mẹ vất vả tích cóp mấy chục năm nay để xin cho em một cơ hội!

- Ồ!

Lâm Hàn hứng thú hỏi:

- Lời này nói thế nào?

Trần Hữu Tài lại dõng dạc đáp:

- Cha mẹ em vốn là đại địa chủ ở quê nhà, nhưng vì tìm kiếm cho em phương pháp tu luyện nên đã bán sạch gia sản, tìm tới học viện Cửu Long. Nhưng tới đây, do tư chất em quá thấp nên học lớp vỡ lòng hai năm cũng chưa thể tốt nghiệp! Do lớp học của thầy có chi phí rất thấp, lại giới thiệu rất hay nên cha mẹ em mới lựa chọn thử một lần!

Ách…

Lâm Hàn sắc mặt đen trũi! Hóa ra không phải mộ danh mình mà đến, mà là ôm thái độ chữa ngựa chết thành ngựa sống a!

Lâm Hàn thoáng chốc ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa! Cách mạng vẫn còn xa mới thành công, đồng chí còn cần cố gắng nhiều hơn a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.