[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 306 : Nàng là…




Ầm!

Bức tường trên lầu bốn bị đục ra một cái lỗ, một bóng người như diều đứt dây từ đó bay khỏi Tạ Thủy Hiên. Nàng bay xa tới gần trăm mét mới chạm đất, thân thể rơi xuống đúng vị trí cái rãnh sâu hoắm kia, kéo lê một đường thẳng dài chục mét nữa mới chật vật ngừng lại.

Trên Tạ Thủy Hiên, Lâm Hàn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hạ Cơ lúc này đã bị đóng thành băng, một ngọn băng thứ lạnh lẽo xuyên qua ngực nàng, máu đào chảy ra thấm ướt đẫm cả tảng băng, kết hợp với ánh nắng chói chang giữa buổi ban trưa này, huyết quang ấy càng thêm chói mắt.

Hạ Cơ chết rồi!

Một đòn xuyên qua trái tim! Nếu là Lâm Hàn thì có thể còn sống, nhưng một Võ Vương như Hạ Cơ sao có thể sống sót?

Trên khuôn mặt xinh đẹp thường ngày kia lúc này tràn ngập không cam lòng và oán hận, đôi mắt phượng đầy mỹ mạo thường ngày cũng không còn, thay vào đó là vẻ tiều tụy, đầy hốc hác. Lâm Hàn càng nhìn càng thấy không đành lòng, lửa giận vô biên càng thêm hừng hực thiêu đốt.

Từ khi hắn hôn mê tới giờ, vẫn luôn là nàng chăm sóc hắn, từ trông nom, nấu nướng, giặt giũ, biết bao nhiêu điều từ nhỏ tới lớn đều là nàng làm. Vì hắn mà nàng mới tiều tụy đến mức này! Cũng vì hắn mà liều mình chạy ra ngoài kéo dài chút thời gian! Vậy mà hắn lại trơ mắt nhìn nàng chết ngay trước mắt mình! Làm người, chuyện như vậy sao có thể nhẫn?

Màn sương máu dần dần thu liễm lại, hình xăm hoa tuyết cũng lóe lên huyết quang đầy yêu dị một giây rồi vụt tắt. Lâm Hàn đã hoàn toàn trở lại bình thường, đôi mắt thanh minh mà thấu triệt, không nhìn ra một chút dị dạng gì.

Lúc này! Hắn đang tuyệt đối lý trí! Tuyệt đối bình tĩnh! Vì quá giận dữ mà bình tĩnh! Thực tế, năng lượng mà mộc trận hấp thu được đã đủ để cho hắn tỉnh lại, vấn đề chỉ là thời gian mấy giây mà thôi! Lâm Hàn tỉnh lại sớm mấy giây, vì vậy mới còn chút sát khí vương trên người hắn, khiến hắn trở nên táo bạo. Nhưng vấn đề không lớn, hiện tại toàn bộ sát khí đã được thu lại rồi!

- Chờ một chút đi! Ta sẽ trở lại với muội nhanh thôi!

Lâm Hàn nhẹ nhàng xoa lên tượng băng, một đám thân cây từ dưới sàn nhà mọc lên, thoáng chốc đã quấn quanh khối băng ấy, không lọt một lỗ, Lâm Hàn cũng nhẹ nhàng để lại một thuật thức phi lôi thần trên đó rồi mới lạnh lùng xoay người.

Ánh mắt nhìn xuyên qua lỗ hổng kia, tầm nhìn của Lâm Hàn xoáy sâu vào Phượng Sương Nghi đang chật vật ngồi dậy cách đó mấy trăm mét.

Hắn động, một tia chớp bạc lóe lên, hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh Phượng Sương Nghi.

Nhàn nhạt nhìn xuống, lúc này ả không còn kiêu ngạo phách lối giống như lần đầu gặp mặt, toàn thân tràn ngập bùn đất, trên khuôn mặt hoàn mỹ của đại lục đệ nhị mỹ nhân cũng tràn ngập những vết bầm tím và sứt sẹo, mi mắt cụp xuống, không nhìn Lâm Hàn, không biết là ả đang nghĩ cái gì?

- Vì cái gì?

Lâm Hàn không hề động thủ ngay, mà lạnh lùng hỏi Phượng Sương Nghi.

Giống như ả vừa rồi đã tra hỏi Hạ Cơ vậy!

Quan trọng hơn, trong lòng hắn cảm giác có cái gì đó không đúng! Phượng Sương Nghi đã là cường giả có tiếng trên đại lục bao nhiêu năm nay, một thân tu vi đã bước nửa chân vào Thần cảnh, không phải nói bại là bại! Vậy mà hắn chỉ cần một chiêu, ngay lập tức chế trụ ả, còn khiến cho ả chật vật như vậy?

Hắn không tin được chuyện này, có thể còn có trá, vì vậy hắn mới không lập tức động thủ xử lý ả!

Trong lòng Lâm Hàn đã xác định Phượng Sương Nghi chính là “thiếu chủ” kia, một kẻ thiết kế ra âm mưu liên hoàn như vậy để nhằm vào học viện Cửu Long và Thần Tướng Chiến Quốc có thể không gian trá sao?

- Vì cái gì sao?

Phượng Sương Nghi vậy mà hỏi ngược lại một câu:

- Ngươi muốn giết ta?

- Đúng!

Lâm Hàn lạnh lùng đáp:

- Chẳng lẽ ngươi thấy ta có thể để một kẻ lúc nào cũng nhìn chằm chằm tính toán bản thân sống trên đời sao?

- Ồ!

Phượng Sương Nghi đột nhiên ngẩng đầu, đôi phượng mâu híp lại nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười châm chọc:

- Vậy ra đây là lý do ngươi muốn giết ta?

- Nói nhảm! Giờ thì trả lời ta! Vì cái gì lại làm như vậy?

Lâm Hàn hoàn toàn mất kiên nhẫn, sát khí nổi lên dày đặc trên mặt, kiếm Hàn Tuyết cũng đã rời vỏ, vững vàng gác lên trên cần cổ trắng nõn của Phượng Sương Nghi.

- Ngươi muốn hỏi cái gì đây?

Phượng Sương Nghi lại càng thêm hài hước nói:

- Lý do ta nhằm vào ngươi? Hay lý do ta giết tiện nhân kia?

- Có khác nhau sao?

Kiếm Hàn Tuyết lại tiến thêm một tấc, thần sắc trên mặt Lâm Hàn càng thêm thiếu kiên nhẫn:

- Là ngươi nhằm vào ta, còn Hạ Cơ giúp ta! Ngươi giết nàng, ta sẽ đích thân trả thù cho nàng! Ta chỉ muốn biết, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác ngươi nhằm vào ta? Hơn nữa còn không tiếc dùng những âm mưu thủ đoạn đê hèn như vậy? Lần trước ngươi hại chết Bách Linh, nhưng nàng may mắn thoát chết, lần này ngươi lại một lần nữa nhằm vào ta, rồi lại hại chết Hạ Cơ! Ngươi cho rằng ta có thể mãi mãi chịu đựng được chuyện như vậy hay sao?

- Ra là vậy! Ha ha ha ha…

Phượng Sương Nghi đột nhiên cười như điên dại, Lâm Hàn nhíu mày nhìn ả đang phát điên phát rồ, hoàn toàn không nhận ra trong tiếng cười ấy tràn ngập… “chua chát”!

- Ta lại cho ngươi biết thêm một chuyện!

Tiếng cười ngừng lại, Phượng Sương Nghi đột nhiên như cười như không nói:

- Nói!

- Thật ra, tiện nhân kia vẫn chưa chết!

Lâm Hàn thoáng chốc ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Tạ Thủy Hiên:

- Nếu lúc đó ngươi cẩn thận bào mòn tảng băng, lại dùng sinh cơ chậm rãi ôn dưỡng, vậy thì ả vẫn có thể sống! Nhưng bây giờ… ha ha ha!

Sắc mặt Phượng Sương Nghi tràn ngập tàn nhẫn, tay trái siết lại, Lâm Hàn đột nhiên nhạy bén cảm thấy một trận nổ vỡ phát ra nơi Tạ Thủy Hiên. Chính là tảng băng mà hắn đã dùng mộc độn bao bọc!

- Đáng chết! Ngươi làm cái gì?

Sắc mặt Lâm Hàn trở nên tái nhợt! Vốn dĩ nghe thấy Hạ Cơ còn sống, trong lòng hắn vẫn còn nổi một tia hy vọng! Nhưng bây giờ, tất cả hy vọng đều đã chấm dứt, lần này… dù có đại la kim tiên hạ phàm cũng không còn cách nào cứu được nàng!

- Ha ha ha!

Phượng Sương Nghi vẫn cười như điên dại:

- Nhìn sắc mặt ngươi đi! Đau lòng sao?

Hai mắt Lâm Hàn sung huyết, tràn ngập sát khí nhìn về phía Phượng Sương Nghi. Hắn cũng quên béng mất rằng mình muốn biết động cơ của ả là gì, trong lòng lúc này chỉ có một âm thanh đang gào thét: Ta muốn giết ả! Không giết ả, mối hận này khó tiêu!

Phượng Sương Nghi dường như vẫn chưa hết điên cuồng, lại tiếp tục kích thích hắn:

- Nhìn ngươi đi! Chỉ chết một à đàn bà ti tiện không còn trong sạch mà thôi! Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy? Nếu ngươi muốn! Phượng Sương Nghi ta có thể cho ngươi trở thành Hoàng Vương của ta, chúng ta cùng nhau tranh đoạt thiên hạ, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Phập!

Đáp trả lại ả chỉ là một mũi kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua giữa ngực, chọc thủng lá phổi của ả, khiến Phượng Sương Nghi ho khan không ngừng, khóe miệng đã tràn ra máu tươi đầy yêu diễm.

Thần sắc dữ tợn trên mặt Lâm Hàn ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn Phượng Sương Nghi! Ả ta không giả vờ? Thực sự đang bị thương nặng sao?

Nếu không làm sao dễ dàng trúng chiêu như vậy được?

- Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng! Loại đàn bà lòng dạ rắn rết như ngươi! Dù có một trăm một vạn người cũng không sánh được Hạ Cơ! Đừng có lôi ngươi ra để sỉ nhục nàng!

- Ha!

Phượng Sương Nghi nhổ ra một ngụm máu tươi, đến chết cũng không chừa nói:

- Nếu ngươi yêu ả như vậy, vậy thì giết ta báo thù cho ả đi! Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, giết ta, Phượng Tộc sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi cứ chờ đợi bị báo thù suốt đời suốt kiếp, ngay cả người thân của ngươi cũng từng người từng người ngã xuống đi!

Hạ Cơ nói xong, dứt khoát nhắm mắt lại, giống như chờ chết, nhưng Lâm Hàn thấy lại càng giống khiêu khích hắn hơn.

Sụt!

Lâm Hàn mạnh mẽ thu kiếm lại, khiến Phượng Sương Nghi lại phun ra một ngụm máu, trước ngực cũng tràn ngập máu tươi. Hắn cười lạnh nói:

- Ta không yêu Hạ Cơ! Nhưng ta thật sự rất thích nàng! Giữa ta và nàng, có lẽ còn cần một thời gian bên nhau mới có thể bên nhau. Nhưng như vậy đã đủ để ngươi phải chết rồi! Cũng đừng lôi Phượng tộc ra dọa ta, ngươi cho rằng ta sợ hay sao? Cùng lắm ta sẽ giết sạch Phượng tộc từ trên xuống dưới, để mẹ ngươi một người làm tư lệnh tay trắng là được.

- Giờ thì… vĩnh biệt!

Lâm Hàn băng lãnh giương kiếm Hàn Tuyết, một kiếm đâm xuống, vừa nhanh, chuẩn, độc, nhằm thẳng tới trái tim của Phượng Sương Nghi.

Chỉ là…

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, tròng mắt hắn mở lớn ra, trên mặt tràn ngập kinh ngạc và nghi ngờ.

Trong lòng hắn đột nhiên thấy hoảng hốt vô bờ, kiếm không tự chủ được chếch về bên trái một chút, tránh đi trái tim của Phượng Sương Nghi.

Một kiếm xuyên ngực, máu tươi một lần nữa trào ra, trên mặt Phượng Sương Nghi vẫn giữ yên nụ cười như vậy, một nụ cười đầy châm chọc, nhưng vào mắt Lâm Hàn lúc này, nụ cười ấy còn tràn ngập chua xót và khổ sở, giống như… giống như nàng đang tự châm chọc mình, chứ không phải là hắn!

Sợi dây chuyền trên cổ Lâm Hàn run lên bần bật, tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương! Từ mặt dây chuyền ấy, từng sợi từng sợi năng lượng tinh thuần mà khủng bố trào ra, tràn về phía Phượng Sương Nghi, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ thân thể nàng. Khí thế trên người nàng đang dâng lên một cách nhanh chóng, từ suy yếu còn kém một người thường, thoáng chốc năng lượng của nàng đã cao đến đẳng Thánh giai, hơn nữa còn không ngừng, không ngừng kéo lên!

Sợi dây chuyền này là thứ Hạ Cơ chính tay tặng cho Lâm Hàn, coi như một lời đính ước, chờ đợi hắn sau khi xong tất cả mọi việc sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng. Vậy mà bây giờ nó lại truyền năng lượng cho Phượng Sương Nghi?

Không! Năng lượng này càng giống vốn dĩ là của Phượng Sương Nghi, hiện giờ nó đang trở về với nàng vậy!

Ánh sáng màu lam trên người nàng ngày càng dày đặc, dần dần biến ảo ra một bộ vũ y, một bộ váy lông vũ mà Lâm Hàn trước đó còn thấy chút quen thuộc mà không nhớ đã từng gặp ở đâu…

Mái tóc nàng không gió mà bay, trên trán đột nhiên có một sợi tóc tách ra, dựng đứng như kim châm, trước ngực cũng hình thành một đồ án, là một hình tam giác chứa bốn hình tam giác bên trong…

Lâm Hàn ngây ngốc nơi đó, không hề ngăn cản tất cả những chuyện này. Trong đầu hắn chỉ liên tục nổi lên những câu hỏi đầy bàng hoàng.

Phượng Sương Nghi… nàng… nàng là…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.