[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 290 : Tiềm nhập Bộ gia




Haizz…

Lâm Hàn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói với Hạ Cơ:

- Muội là một người con gái tốt! Nhưng mà ta là người đã có gia thất…

- Muội có thể làm tiểu thiếp! Thậm chí không cần danh phận, chỉ cần huynh quan tâm đến muội một chút là được.

Hạ Cơ ủy khuất ngắt lời.

Lâm Hàn đau đầu, nghĩ mãi mới ra một cái cớ:

- Nhưng… muội không cảm thấy thế này có hơi nhanh sao? Chúng ta cũng chỉ quen biết được vài ngày thôi!

- Không!

Hạ Cơ lắc đầu quầy quậy:

- Không nhanh! Nếu muội không nói sớm, rất có thể sẽ không còn cơ hội nữa! Muội biết, huynh tới thành Tứ Tượng này cũng chỉ là thoáng qua, sẽ không ở lại lâu! Cơ hội chỉ có một lần! Cho dù rất sợ, muội cũng muốn nói, muội thích huynh! Huynh là người tốt, cũng chỉ có huynh không coi thường muội, thật lòng kết giao với muội, cũng không có ý đồ xấu xa gì với muội cả. Muội rất trân trọng cảm xúc khi ở bên huynh, nên cho dù huynh có trả lời thế nào đi chăng nữa, muội vẫn sẽ nhớ huynh suốt đời, nhớ đến một người đã ngồi bên cạnh nghe muội tâm sự vào lúc muội tuyệt vọng nhất!

Lâm Hàn trầm mặc.

Những lúc thế này, không giả ngu còn có thể làm gì?

Dứt khoát từ chối? Lâm Hàn rất khó xử, Hạ Cơ là một cô gái đã từng chịu rất nhiều tổn thương, khó khăn lắm mới thấy có chút khởi sắc, Lâm Hàn không đành lòng khiến nàng tổn thương nặng thêm nữa.

Nhưng chấp nhận? Nếu là năm xưa, Lâm Hàn chắc hẳn sẽ tự thôi miên mình rồi không chút do dự thu nàng. Một đại mỹ nhân như vậy ngã vào ngực ngươi, từ chối được sao?

Còn về việc trong sạch hay không gì gì đó, Lâm Hàn cũng không mấy để ý. Quan niệm của hắn cũng không có giống đám người trong thành Tứ Tượng này!

Nhưng bây giờ thì khác. Không nói hắn đã có hai vị lão bà, mấy đứa con, mà nói riêng việc hắn vẫn còn mang “sứ mệnh” trong người đã gây cho hắn rất nhiều áp lực rồi. Lúc này mà thu thêm một Hạ Cơ nữa, tinh lực đâu mà hắn chạy hết chỗ này đến chỗ kia cả ngày? Người… nên biết mình là ai…

Qua một hồi lâu…

- Ha ha… muội biết mà! Tất cả chỉ là muội tự tác đa tình mà thôi!

Hạ Cơ khổ sở cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, bên trong chất chứa biết bao nhiêu cay đắng, Lâm Hàn đều có thể nhìn thấy rõ. Nàng đứng dậy rời đi, lặng lẽ… như chưa từng xuất hiện.

Nàng… cũng chỉ một cô gái đáng thương mà thôi!

Aiz… thôi đi thôi đi, tạm thời cứ an ủi nàng một chút, chờ xong việc tính cách giải quyết sau vậy!

Nghĩ đoạn, Lâm Hàn chợt gọi giật lại:

- Hạ Cơ!

- Dạ?

Hạ Cơ hơi ngẩn ngơ quay lại, thần tình cực kỳ thất lạc.

- Chuyện này… để ta suy nghĩ một chút trước đi! Muội nói hơi đột ngột, khiến ta chưa tiếp thu được!

Thần sắc Hạ Cơ đột ngột biến đổi, từ thất lạc chuyển sang có chút vui mừng.

Lâm Hàn chợt cảm thấy có cái gì đó mềm mại chui vào ngực mình, tiếp theo là một trận nức nở ù ù bên lỗ tai. Lâm Hàn bất đắc dĩ giơ hai tay lên đầu hàng, tiết tấu này… ngày càng đòi mạng a!

Khóc chán chê mê mỏi, Hạ Cơ đột nhiên đỏ mặt đẩy Lâm Hàn ra, lúng túng nói:

- Muội xin lỗi, vừa rồi… quá kích động, cho nên…

- Ừ! Không sao!

Lâm Hàn còn biết nói cái gì nữa? Tiện nghi của ca bị chiếm hết rồi a! Đã vậy còn bồi thêm một cái áo dính đầy nước mắt!

- Thực ra… muội còn có một chuyện muốn nói với huynh!

Hạ Cơ cũng biết hiện tại khá lúng túng, dứt khoát nói sang chuyện khác:

- Hôm qua có một nhóm khách rất kỳ lạ tới Tạ Thủy Hiên, hơn nữa Hạ Trục Lộc còn tự mình đón tiếp, thái độ rất cung kính! Muội nhận ra một người, kẻ đó từng là khách khanh của Bộ gia, sau này bị vì lý do gì đó bị đuổi đi. Muội thấy có chút kỳ lạ nên mới theo chân bọn chúng, muội nghe thấy… bọn chúng sắp có một giao dịch lớn, địa điểm giao hàng là ngoại thành Đông Nam hai trăm dặm, cũng có nghĩa là trong rừng rậm Táng Hồn!

- Hả?

Lâm Hàn thoáng chốc ngờ vực, nhưng vẫn giả ngu hỏi lại:

- Ý muội là…

Hạ Cơ nhanh chóng giải thích:

- Thực ra muội đã nghi ngờ Hạ Trục Lộc từ lâu rồi! Tên này có quan hệ ngầm với Bộ gia, đã dẫn người tới Tạ Thủy Thiên bàn bạc gì đó không ít lần. Hơn nữa, muội còn nghi ngờ, chuyện bỉ ổi mà Long Nhiên Tường làm năm xưa cũng có sự tiếp tay của hắn. Muội nghĩ… rất có thể hắn là một mắt xích quan trọng trong đám người kia!

- Uhm! Cám ơn muội! Manh mối này rất quan trọng!

Lâm Hàn trầm ngâm gật đầu, trong lòng lại thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Lâm Hàn…

Còn đang trầm ngâm, tiếng nói của Hạ Cơ một lần nữa đưa hắn về thực tại. Chỉ thấy trên tay nàng đang cầm một chiếc dây chuyền đơn giản, toàn bộ sợi dây đều chỉ là một sơi kim tuyến, riêng mặt dây chuyền lại là một viên đá rất tinh mỹ, nhìn qua giống như ẩn chứa một con mắt với thần thái ôn nhu bên trong, khiến Lâm Hàn cũng tấm tắc lấy làm kỳ.

- Tặng huynh! Muội sẽ chờ huynh đến khi có câu trả lời, lúc đó… huynh hãy trả lại sợi dây chuyền này cho muội, được không?

Nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền lên cổ hắn, Hạ Cơ bình tĩnh nói.

- Được!

Lâm Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể gật đầu đáp.

….

Đêm tối…

Trải qua một ngày đầy bất ngờ và thú vị, Lâm Hàn cuối cùng còn phải đối mặt với một đêm không ngủ. Tạm gác chuyện của Hạ Cơ sang một bên, hôm nay, hắn muốn tới thăm dò Bộ gia!

Trải qua rất nhiều điều tra, có ít nhất một phần ba số vụ án đều chỉa mũi nhọn về Bộ gia! Mọi chuyện đáng lẽ cũng không có thuận lợi như thế, nhưng vì Bộ gia hành động thực sự quá lộ liễu, dấu vết cũng không thèm xóa sạch. Có lẽ… bọn chúng còn chẳng sợ người khác tra đến đầu mình, thực sự quá kiêu ngạo!

Nhưng Lâm Hàn vẫn cực kỳ nghi vấn, cái tổ chức gián điệp kia hành động rất cẩn thận, vừa thấy phong thanh là co đầu rút cổ vào, làm gì có cái vẻ trương dương ngạo nghễ của Bộ gia? Chẳng lẽ hai thế lực này vốn dĩ không liên quan tới nhau? Hoặc là… Bộ gia vốn dĩ cũng chỉ là một đám đục nước béo cò không hơn không kém?

Còn có, Hạ Trục Lộc có vai trò thế nào trong chuyện này?

Cái tổ chức kia đột nhiên phát rồ muốn mở rộng địa bàn vào học viện Cửu Long là ý gì?

Còn có… mẹ kiếp, quá nhiều điểm khả nghi! Ka cũng không phải là thần thám, chơi âm mưu này vốn là sở đoản của hắn, làm sao mà hắn biết được bây giờ?

Không gian thôi diễn thì cũng chỉ vận dụng được ở mức giới hạn. Manh mối của Lâm Hàn hầu hết cũng chỉ tập trung vào những vụ án bắt cóc, điều tra từng vụ án thì hắn còn có thể chịu nổi, chứ dùng không gian thôi diễn tái hiện cả đại bố cục thế này, chắc hắn chết mất!

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Sau này tuyệt đối không chơi âm mưu tính toán nữa! Ka vốn là loại đầu đầy cơ bắp lại còn lười suy nghĩ a!

Mọi chuyện cứ phải từ từ! Nếu đã có manh mối ở Bộ gia, trước hết cứ đi thăm dò đã!

Bộ gia…

Một đại gia tộc nằm ở phía chính tây thành Tứ Tượng, cũng chính là huyện Bạch Hổ, nằm tiếp giáp với địa giới Thần Tướng Chiến Quốc. Có tin đồn, Bộ gia vốn dĩ chính là thế lực của Thần Tướng Chiến Quốc, hoặc ít nhất cũng đã hiệu trung với cái quốc gia đầy hiếu chiến kia.

Trạch viện của Bộ gia là một trạch viện kiểu cổ, đình đài lầu các phủ kín cả không gian, những lớp mái ngói cong cong đầy cổ kính kia cũng khiến Lâm Hàn có chút cảm xúc. Bởi cảnh tượng này thật giống như những giấc mộng hiệp khách mà hắn từng ước ao kiếp trước.

Ờm, đứng ở ngoài thế này có thể nhìn rõ một tòa đại lâu cao đến sáu tầng ở chính giữa các kiến trúc, trên đỉnh còn có một tầng tháp canh với bốn người thủ vệ, quan sát mọi tình huống chung quanh đây.

Ngoài ra, trạch viện này cũng được người bố trí trận pháp, nếu có ngoại địch xâm lấn, trận pháp được phát động, vậy thì không dễ chơi.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không có dại mà trực diện đi vào! Hắn là một Ninja trẻ tuổi có văn hóa và đạo đức, không phải là loại thổ phỉ hiếu chiến thích hò hét bậy bạ!

Lâm Hàn lặng lẽ chờ đợi trong một góc tối tăm, toàn bộ khí tức đều bị che đậy, đến cả Pháp Thánh cũng không thể tìm ra được hắn, đừng nói đến đám thủ vệ trong một cái gia tộc cấp ba thế này.

Không quá bao lâu, Lâm Hàn cuối cùng cũng chờ được một đội thủ vệ bốn người, mà nói thủ vệ cũng không đúng, bọn họ chỉ đơn giản là đám gia đinh đi tuần đêm, tránh bọn đạo chích rình rập hoặc là có kẻ lợi dụng đêm tối phóng hỏa mà thôi!

Bố trí không sai, nhưng rất tiếc, gặp phải Lâm Hàn.

Một đội thủ vệ này cứ vừa thắp đèn đi tra xét, vừa nói chuyện phiếm, không biết từ bao giờ đã đi qua vị trí của Lâm Hàn. Bọn họ không hề có chút cảm ứng nào, cứ như vậy mà bước qua. Cho đến người đi sau cùng…

Ưm ưm…

Miệng bị bịt kín, hai âm thanh phát ra được cũng chỉ là tiếng rền rĩ yếu ớt, người này đã bị Lâm Hàn kéo vào bóng đêm, nhanh chóng mất đi tri giác.

Sau hai giây, hắn một lần nữa xuất hiện, lặng lẽ đi theo sau ba người phía trước. Tên này thực tế cũng nói rất ít, bị ba người kia ghét bỏ nên mới cho hắn đi cuối cùng, vì vậy Lâm Hàn cũng không có lo bị lộ.

Thuận lợi qua cửa, Lâm Hàn cười nhạt nhìn bóng lưng ba người kia đang dần biến mất, Byakugan một lần nữa phát động, tra xét tình hình trong trạch viện này.

À há!

Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn đã tìm được địa lao bên trong trạch viện!

Thực ra, mỗi một gia tộc đều có địa lao như vậy, dùng để giam giữ phản đồ hoặc là kẻ địch khi bắt được, cũng không có gì là lạ! Lâm Hàn ngay từ đầu cũng chẳng nghĩ ra được bọn họ sẽ giấu người ở đâu ngoài địa lao! Phối hợp với cách làm việc trương dương bá đạo của Bộ gia, giấu người ở cái nơi chẳng mấy bí mật như vậy chắc cũng dễ hiểu chứ?

Bước đến trước cổng địa lao, Lâm Hàn ngay lập tức đã đụng phải ngăn cản. Hai tên hộ pháp cao to đứng sừng sững trước cổng, thân mặc giáp bạc, cực kỳ uy phong. Cả hai cùng trợn mắt nhìn hắn, một tên quát lớn:

- Người không phận sự miễn tiến tới! Nếu không, giết không tha!

Lâm Hàn thoáng chốc bị dọa sợ, nuốt nước miếng đánh ực một cái:

- Hai vị đại ca… đây… đây là ở đâu? Tiểu đệ mới tới Bộ phủ, đêm thấy mót quá nên mới ra ngoài xử lý, nhưng lại đi lạc tới đây! Hai vị đại ca có thể chỉ giúp tiểu đệ đường về khu gia đinh được không?

Một trong hai tên hộ pháp thoáng chốc lạnh lùng nói:

- Mau cút ra ngoài, sẽ có người chỉ đường cho ngươi! Lần sau chú ý đừng có đi loạn đến cấm địa, nếu không, cẩn thận đôi chân chó của ngươi!

- Dạ dạ! Đa tạ hai vị đại ca!

Lâm Hàn vâng dạ ạ thưa, cực kỳ chật vật xoay người chạy đi mất!

Nhưng, hắn cũng chỉ đi được hai bước mà thôi!

Aaaaaa…

Một tiếng hét thảm vang vọng màn đêm, trên lưng hắn đột nhiên bị thứ gì đó đâm xuyên thấu, sau đó hắn lăn lộn trên đất liên tục như cực kỳ thống khổ, sắc mặt cũng thành màu tím đen, mắt thấy không sống được nữa.

Vút!

Hai tên hộ pháp rùng mình, một cảm giác lạnh đến thấu tim gan tràn ngập trong thân thể. Tên từ đầu vẫn trầm mặc theo bản năng rút ra cương đao bên hông, quơ mạnh trước mặt đồng bạn, một nhánh kim gỗ theo đó bị đánh bay, cứu được đồng bạn một mạng!

Tên to mồm kia thoáng chốc cũng hoảng sợ la lên:

- Có thích khách! Mau đến hộ giá… ách! Mau đến hỗ trợ bắt thích khách!

Cả trạch viện Bộ gia thoáng chốc nháo nhào, đứng trên một nóc nhà, “Lâm Hàn” đột ngột nở nụ cười nhếch mép lạnh lẽo: “Để ta xem các ngươi có thủ đoạn gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.