[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 261 : Bồi dưỡng?




- Câm miệng!

Giọng nói của hắn không lớn, rất bình thản, như một chuyện đương nhiên phải như thế. Nhưng khi mà trong phòng đã yên tĩnh tới mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy được, tiếng nói của hắn lại có vẻ phá lệ vang vọng.

Một trong hai lão già nhướng mày.

Lão già còn lại có vẻ hơi bất ngờ.

Còn tên thanh niên, sắc mặt hắn đã triệt để âm trầm, lạnh tới mức như có thể ngưng kết ra sương.

Hắn làm theo lời ông nội, ra vẻ cường hoành bá đạo để thử dò xét thái độ của Lâm Hàn. Vốn đã nghĩ Lâm Hàn sẽ có đủ loại phản ứng, có thể là tức giận, có thể là ra vẻ bình tĩnh tiên lễ hậu binh. Nhưng không ngờ, kết quả lại là như vậy!

Hai chữ, trực tiếp đưa hai bên trở thành quan hệ đối địch!

Trực tiếp đối địch với một người mà không cần biết đó là ai, chẳng lẽ tên này không có óc sao?

Trong mắt một lão giả lóe lên chút tinh quang, nhưng nhanh chóng được che giấu bởi sắc mặt lạnh nhạt không để tâm.

Ngược lại, thanh niên kia lại rất tức giận quát lên:

- Cái gì? Ngươi có biết người đang nói chuyện với ai không? Ta cho ngươi biết…

Vút!

Xeng!

Có lẽ… lời của hắn không thể nói ra hết.

Như con vịt bị chặn họng, thanh niên hoảng sợ chứng kiến một cái bóng nhanh đến cùng cực lóe lên ở vị trí của Lâm Hàn. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, một cảm giác lạnh lẽo đã ập đến bên cổ, sát khí lạnh lẽo như tích tụ ngàn năm kia khiến thanh niên cảm thấy trong lòng rét lạnh, tuyệt vọng nảy sinh.

- Cẩn thận!

Một trong hai lão già hét lên kinh hãi, sát khí này… tuyệt đối là muốn giết người! Đây là loại người gì? Một lời không hợp, trực tiếp giết người! Hắn là ma cuồng sát sao?

Không, ma cuồng sát cũng không dám làm vậy ở Lâm gia! Tên này là một kẻ điên, hoặc một con ngựa non háu đá.

Lão già phản ứng rất nhanh, một thanh thiết kiếm hư không xuất hiện, khí thế như hồng đâm tới cái bóng mờ mịt kia, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu!

Lưỡi kiếm sắc lạnh ngày càng tới gần, thanh niên cũng dần dần có thể nhìn rõ được một số thứ. Cái thanh kiếm quái đản độc nhất vô nhị kia vẫn đang nằm trong vỏ bao, nhưng chỉ qua một tích tắc, khi mà chính thanh niên còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Hàn xuất kiếm thế nào, lưỡi kiếm ấy đã gác lên cổ hắn.

Đoạn thủy – Bạt kiếm!

Phập!

Âm thanh vũ khí xé rách da thịt vang lên.

Thanh niên kia mờ mịt nhận ra, mình vẫn còn sống!

Kiếm kia thực sự đã gác lên cổ hắn, nhưng không tiến thêm một phân! Một kiếm dốc hết toàn lực, nhanh đến điên cuồng như vậy, nhưng nói dừng là dừng, cảnh giới kiếm pháp như vậy, đã có thể gọi là thượng thừa được rồi!

Chỉ là, vẫn chưa thể chạm tới được “Kiếm Đạo”! Đúng là có chút đáng tiếc.

Lão già kia, mặc dù đã chạm đến cảnh giới kiếm đạo, nhưng không phải lấy nhanh để thủ thắng, bảo hộ mình còn dễ, bảo hộ người khác lại có chút khó khăn. Vừa rồi, nếu như không phải Lâm Hàn dừng lại kịp, vậy thì thanh niên kia đã đầu thân hai nửa rồi!

Nhưng lão cũng không vì thế mà dừng lại, ngược lại càng thêm tiến tới, kiếm chỉ chệch ra một chút, xuyên thấu ngực Lâm Hàn, ngay sát trái tim, người ngoài nghề nhìn vào chỉ thấy Lâm Hàn chết chắc rồi.

- Nghiệp chướng! Thế Lượng dù có chút không đúng, nhưng vẫn là đường huynh của ngươi! Vậy mà lại ác tâm hạ sát thủ! Loại người như ngươi còn vọng tưởng nhập từ đường Lâm gia? Để hôm nay lão phu thay mặt Lâm Chấn Giang thanh lý môn hộ!

Lão già kia lạnh nhạt nói, có chút tiếc hận, cực kỳ có phong phạm cao nhân, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, lão cũng chỉ là loại nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ mà thôi!

Lão già nói xong, chậm rì rì ngước mắt nhìn phản ứng của Lâm Hàn, chỉ thấy hắn vẫn là một mặt cứng đơ như tượng, giơ hai ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt lão!

Lão già phát hỏa!

Sắp chết đến nơi còn ngông cuồng? Vậy lão phu để ngươi xuống địa ngục ngông cuồng!

Đang định phát động kiếm khí hủy diệt Lâm Hàn, tròng mắt lão già lại co rút lại, trong lòng cảm giác bất an mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hai ngón tay đang chỉ lão vậy mà đột ngột bẻ hướng chỉ về phía ghế chủ vị.

Thần thức mãnh liệt tỏa ra, lão giả cảm thấy trong lòng có chút rét lạnh.

Lâm Hàn vẫn ngồi im tại chỗ, một nụ cười châm chọc nhìn lão.

Oành!

Lão già cảm thấy xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh, thân thể gầy guộc không theo khống chế bắn về phía trước như đạn đạo, thoáng chốc đã bắn sụp mười bảy mười tám bức tường, bay đi gần nửa dặm mới đụng vào một hòn giả sơn lớn, đụng hòn giả sơn nổ tung thành trăm ngàn mảnh, bụi khói và âm thanh như địa chấn trong vài giây đã bao phủ toàn bộ trạch viện Lâm gia!

Lâm Hàn trúng chiêu biến thành một vũng nước.

Lâm Hàn dùng quái lực quyền công kích biến thành một bãi bùn.

Còn bản thể vẫn ngồi nguyên tại vị trí, cười lạnh nhìn thanh niên kia, giống như cười nhạo một con kiến không biết tự lượng sức mình!

Trong lòng Lâm Thế Lượng rét run. Mặc dù hắn cũng coi như một thanh niên tuấn kiệt, ở Lâm gia và học viện Cửu Long này cũng rất có tiếng nói, nhưng hắn cũng chỉ là một Võ Đế mà thôi! Võ Đế cấp chín!

Tên này từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, ngông cuồng thành tánh, sẵn sàng sỉ vả hạ nhục người khác, nhưng ít ra vẫn còn có chút tự biết mình là ai! Kẻ yếu, hắn dám bắt nạt, kẻ mạnh, hắn ngay lập tức tính đường lui!

Lần này ông nội cho hắn dẫn đầu dò xét phản ứng của Lâm Hàn. Nhìn Lâm Tuyệt chịu tức giận mà không dám nói gì, Lâm Hàn cũng chưa từng xuất hiện, hắn lại càng thêm được đà lấn tới!

Hắn cho rằng Lâm Hàn cũng chỉ là loại hữu danh vô thực, chó chui gầm chạn không hơn không kém. Cái gọi là nhị thiếu gia Lâm gia, cũng chỉ là lời đồn thổi của kẻ có dã tâm mà thôi!

Nhưng hắn biết mình lầm! Lầm hoàn toàn! Lâm Hàn trước mắt này tuyệt đối không phải loại gì dễ bắt nạt! Trái lại, hắn mà một con quái vật không hơn không kém. Một con dã thú chỉ biết hành sự theo bản năng mà không cần suy xét lý lẽ!

Ít ra, hắn cho là như vậy!

Lâm Thế Lượng không nói gì.

Nhưng một tay chắp đằng sau đã lặng lẽ ra dấu với lão già còn lại. Hắn biết, mình đã triệt để đắc tội Lâm Hàn, lúc này đứng ra nói chuyện không khác nào tự tìm đường chết!

Không thấy hắn nói câm miệng, chỉ nói thêm một câu trực tiếp rút đao giết người sao?

Lão già kia hiểu ý, nhanh chóng tiến lên một bước lên tiếng:

- Khoan đã! Lâm Tuyệt tiên sinh! Chuyện này chỉ là một hiểu lầm, là Thế Lượng thiếu gia trẻ người non dạ, hành sự thiếu suy nghĩ, còn mong Lâm Tuyệt tiên sinh không nên trách cứ.

Lão già này chắp tay thành khẩn nói, hơn nữa không phải nói với Lâm Hàn, mà là nói với Lâm Tuyệt!

Lão biết, Lâm Hàn lúc này đang nổi nóng, có nói cũng bằng thừa. So với hắn, Lâm Tuyệt tỏ ra là kẻ già dặn biết đạo lý hơn nhiều. Mấy trò đưa đẩy thương lượng thế này, không nói với Lâm Tuyệt nói với ai?

Còn mỹ nữ tuyệt sắc kia, lão già trực tiếp bỏ qua. Một giới nữ lưu mà thôi, có thể làm chủ cái gì?

Hừ!

Không thể không nói, lão già lựa chọn rất chính xác. Lâm Tuyệt thấy vậy cũng nhẹ nhàng cản con trai lại, Lâm Hàn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay sang một bên không nói gì!

Lâm Tuyệt hắng giọng một cái, sắc mặt cũng trở nên bình thường một chút, nghiêm mặt nói:

- Được rồi, người cũng đã đến! Các người có gì cứ nói thẳng!

- Để ta nói!

Lão già này đang định mở miệng, một giọng nói khác đã nhanh hơn chen vào. Lão già vừa bị đánh bay kia chân đạp phi kiếm, từ trên trời giáng xuống như thần minh, chỉ là, một thân quần áo rách nát cùng vết máu bên khóe miệng, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ chật vật.

Nhưng lão không hề có chút nào để ý, đôi mắt già nua kia nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, nghiêm túc nói:

- Chúng ta muốn bồi dưỡng ngươi!

- Bồi dưỡng? Bồi dưỡng cái gì?

Lâm Hàn mờ mịt hỏi.

Lão già có dáng vẻ phụ tá kia nhanh chóng tiếp lời:

- Trước giới thiệu một chút! Đây là tứ trưởng lão Lâm gia, Lâm Chấn Xuyên, đây là cháu nội của ngài, tứ thiếu gia Lâm Thế Lượng! Còn ta chỉ là nô bộc của tứ trưởng lão, tên tuổi không đáng nhắc đến.

- Chúng ta biết! Lâm Hàn thiếu gia sắp chính thức nhập từ đường! Trở thành con cháu trực hệ của Lâm gia! Vì vậy có nhã ý muốn ủng hộ Lâm Hàn thiếu gia trở thành đại thiếu gia!

Đại thiếu gia?

Ý chúng là muốn ta lật đổ địa vị của Lâm Thế Tuyền?

Xem lại nào, Lâm Thế Tuyền là dùng thực lực đi lên, ban đầu được ông nội ta và tam trưởng lão nâng đỡ, vì vậy người ngoài nhìn hắn chính là người của phe “thực lực”. Nhờ có hắn mà phe “huyết thống” phải bỏ qua không biết bao nhiêu lợi ích. Dù sao thì Lâm Thế Tuyền có tiềm lực quá lớn, chỉ cần lý do sử dụng tài nguyên để bồi dưỡng Lâm Thế Tuyền, ai dám nói là không hợp lý?

Để tranh đoạt lại lợi ích, phái “huyết thống” vẫn luôn tìm cách “bồi dưỡng” một thiên tài có thể đối đầu với Lâm Thế Tuyền. Nhưng đáng tiếc, không được, ngay cả người mà bọn họ kỳ vọng nhất là Lâm Thế Hùng cũng không thể, chưa nói đến Lâm Thế Hùng là cháu nhị trưởng lão, bọn họ không dám động!

Lâm Tuyệt và Lâm Hàn liếc nhau một cái, cùng nhìn ra nghi ngờ trong mắt nhau, Lâm Tuyệt có chút kiêng kỵ, còn Lâm Hàn thì chẳng cần e dè mà trực tiếp cười mỉa:

- Bồi dưỡng ta? Nhưng hình như cha ta là con trai của Lâm Chấn Giang!

- Không liên quan! Ngươi biết nội bộ Lâm gia thế nào chứ?

Tứ trưởng lão Lâm Chấn Xuyên là người lên tiếng. Thấy Lâm Hàn gật đầu, lão nói tiếp:

- Ta và lão ngũ vẫn luôn chủ trương trọng tình hơn trọng tài! Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã! Ngươi là cháu trai của lão thất, huyết thống họ Lâm rất thuần khiết, hơn nữa, ta còn biết năm xưa lão thất cũng từng vì quan điểm sai lầm của mình mà đuổi cha mẹ ngươi ra khỏi Lâm gia! Về lý, chúng ta không có xung đột về lập trường!

- À à…

Lâm Hàn vẫn cười nhạt:

- Vậy bồi dưỡng ta cái gì? Các người cho ta cái gì? Và ta phải làm gì?

Ba người im lặng!

Vì trên thực tế, bọn họ đúng là không cho Lâm Hàn được cái gì!

Hiện tại Lâm Hàn là nhị thiếu gia của Lâm gia, tài nguyên, tình báo, tiền bạc, mỹ nhân, hắn muốn cái gì là có cái đó, tin chắc hai vị đại lão gia kia cũng sẽ không từ chối những yêu cầu chấp nhận được mà hắn đưa ra. Địa vị của hắn của Lâm gia, thậm chí đã đạt đến mức siêu nhiên như Lâm Thế Tuyền!

Người khác có thể không tin, nhưng Lâm Chấn Xuyên tin! Chỉ riêng một quyền vừa rồi đã thừa sức để hắn có được địa vị như Lâm Thế Tuyền rồi!

Nhưng Lâm Chấn Xuyên vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, qua một lúc mới đáp:

- Ta không cho ngươi được cái gì!

Chưa chờ Lâm Hàn cười nhạo, lão đã nói tiếp:

- Ta cũng không mong ngươi có thể đứng về phía chúng ta! Ta chỉ cần ngươi đứng ngoài cuộc, chuyên tâm làm chuyện của mình, vậy là đủ rồi!

- Phì!

Lâm Hàn bật cười:

- Nếu không thì sao?

Nhìn thái độ coi rẻ của Lâm Hàn, sắc mặt tứ trưởng lão cũng ngày càng lạnh xuống:

- Người trẻ tuổi, cũng nên suy xét trước sau cẩn thận! Đừng nên tham gia vào việc không phải của mình, rước họa vào thân là chuyện nhỏ, làm tổn hại đến thân nhân mới là chuyện nghiêm trọng nhất phải gánh chịu!

- Ha ha ha ha….

Nghe xong lời đe dọa của tứ trưởng lão, Lâm Hàn không giận, trái lại còn cười lớn. Tiếng cười ha hả như muốn xuyên thấu thương khung, tỏa ra sự châm chọc nồng đậm!

- Được! Người đâu? Tiễn khách!

Lâm Hàn nhìn ba người tứ trưởng lão, phất tay với hạ nhân. Sau đó lại coi như không thấy ba người, tiếp tục ngồi xuống uống trà.

Đây là thái độ gì?

Hai lão già có chút thâm ý nhìn Lâm Hàn, như muốn nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Nhưng Lâm Thế Lượng lại không thể chịu được nữa. Mặc dù biết đối phương mạnh hơn mình vô số lần, nhưng có ông nội ở đây, hắn lại có gì phải sợ?

Sắc mặt đỏ bừng, Lâm Thế Lượng nộ khí trùng thiên quát lên:

- Khốn kiếp! Ngươi tưởng mình là ai? Đừng tưởng dựa vào mấy trò bàng môn tà đạo đánh lén được ông nội ta là ghê gớm! Ta cho ngươi biết, tại đây là Lâm gia, ngươi còn chưa nhập từ đường, lại dám mở miệng cuồng ngôn, khinh khi trưởng lão! Chỉ riêng tội này, ngươi đã đáng bị xử tử một ngàn lần rồi! Dù cho ngươi không chết, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng vĩnh viễn không có cơ hội nhập từ đường Lâm gia!

Hai mắt Lâm Chấn Xuyên bỗng sáng ngời, đúng vậy nha! Không thể nhập từ đường, Lâm Hàn lấy tư cách gì can thiệp vào tranh đấu của bọn họ? Đến lúc đó, dù hắn có thực lực cao đến mấy cũng không đủ uy hiếp! Đúng vậy, chỉ cần nắm chặt điểm này, không lo phe lão tam có thể lật ra sóng gió gì!

- Chúng ta đi!

Tức giận phất tay, Tứ trưởng lão xoay người toan rời đi đầu tiên. Hai người còn lại cũng nở nụ cười bước theo.

- Chờ một chút!

...

Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhã chợt ùa đến, kéo dài mà không dứt, âm vang như chuông đồng. Ba người kia cảnh giác dừng bước lại, còn Lâm Hàn, hắn lại nở nụ cười lạnh đầy chế giễu một lần nữa.

Màn kịch này… ngày càng vui rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.