[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 208 : Hai nàng gặp mặt




Một buổi hẹn hò đơn giản, lãng mạn, bình yên. Hai người ngồi đối diện, uống với nhau vài ly rượu, ăn chút đồ thưởng thức phong cách phương Tây. Cùng ngắm sao trời, nói chuyện nhân sinh, kể ra những chuyện chưa từng kể. Lê Ân Tĩnh say rồi, say đến mức nàng cứ liên tục cười khanh khách với những câu chuyện của Lâm Hàn, mà lý do vì sao thì chính nàng cũng không biết, thậm chí nàng còn không nghe rõ hắn đang nói cái gì, nhưng nàng vẫn cười, thậm chí còn cười lớn, rất sảng khoái.

Với tửu lượng và tu vi của Lê Ân Tĩnh, muốn nàng say còn khó hơn lên trời. Chẳng qua, là vì chính nàng cũng muốn say một chút mà thôi...

Cuối cùng vẫn là Lâm Hàn đưa nàng về. Lê Ân Tĩnh đã say, dục hỏa vốn đã ấp ủ mấy tháng nay cũng bắt đầu bùng phát, cả người nóng rực lao đến Lâm Hàn, muốn hắn giúp mình phát tiết hết những dồn nén khó chịu trong lòng.

Chỉ có chính nàng mới biết được, dục hỏa triền thân đáng sợ như thế nào, nhất là khi nàng còn từng trải qua mưa móc thấm nhuần của Lâm Hàn. Mặc dù nhất thời thoải mái, nhưng dục hỏa lại có vẻ càng ngày càng vượng. Cái thứ chết tiệt này vậy mà lại như thuốc phiện, khiến nàng càng ngày càng không thể dứt bỏ. Có thể nói, một bước sa chân, Lê Ân Tĩnh cả đời này cũng khó mà thoát ra được.

Dục hỏa không chỉ khiến thân thể khó chịu, mà còn khiến tinh thần bức bối, luôn muốn phát tiết lên đầu người khác. Đây cũng là đặc điểm chung của những người tu hệ hỏa, cũng là lý do mà họ thường nóng tính, hoặc bộp chộp thiếu suy nghĩ.

Chính Lê Ân Tĩnh cũng không cho rằng như bây giờ là xấu. Ngược lại còn thấy rất tốt. Ít ra tinh thần của nàng có thể được thư thái, thân thể cũng không cảm thấy khó chịu vì dục hỏa. Chỉ cần Lâm Hàn có thể kịp thời dập tắt ngọn lửa chết tiệt kia trước khi nó kịp bùng lên, vậy thì nàng có thể luôn luôn ở trạng thái sung mãn và thanh minh nhất, không đến nỗi hỷ nộ vô thường, hay nổi giận vô cớ dẫn đến sai lầm trí mạng.

Ở bên Lâm Hàn, sinh cơ cuồn cuộn đầy thanh khiết của hắn có thể giúp nàng thanh lọc mọi sự bức bối trong lòng và cả thân thể. Cũng có nghĩa, hắn và nàng rất “hợp” nhau. Nhưng nghĩ lại, với thể chất của Lâm Hàn hiện giờ, hắn có khả năng và tiềm chất khiến bất cứ người phụ nữ nào trở nên say đắm khi đã nếm trái cấm với hắn, không chỉ riêng Lê Ân Tĩnh mới cảm thấy vậy.

...

Một đêm trôi qua, Lê Ân Tĩnh tỉnh dậy từ rất sớm. Tinh thần và thân thể đều được giải phóng, nàng cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn rất nhiều, dung quang cũng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

- Oài! Mới có gần một tháng mà đã khó chịu như vậy! Cũng không biết năm năm qua mình chịu đựng kiểu gì a?

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng vươn vai một cái, tấm chăn mỏng tuột xuống để lộ xuân quang chói lòa như ánh rạng đông. Nàng cũng không để ý mấy thứ này, mà chỉ lắc đầu cảm khái cái thân thể chết tiệt của mình.

Chết rồi chết rồi! Càng ngày càng chìm đắm không dứt ra được! Sau này phải làm sao bây giờ a?

Hai bàn tay nhỏ bé của Lê đại tiểu thư bất giác đưa lên bưng lấy hai má đã hồng rực của mình, trong lòng nổi lên những ý nghĩ hỗn loạn.

Oáp!

Lâm Hàn cũng bị động tĩnh của nàng làm tỉnh. Lơ mơ chớp mắt hai cái, con heo lười này dứt khoát nhắm mắt lần nữa, một tay rất vô sỉ ôm lấy Lê Ân Tĩnh đúng chỗ nhô cao nào đó, kéo nàng vào trong lòng mình nói:

- Sáng sớm làm loạn cái gì? Ngủ tiếp đi!

Vốn đang tự mình xấu hổ, còn bị tên này giở trò, Lê Ân Tĩnh thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên:

- Ngủ ngủ ngủ! Đồ con heo! Có biết mấy giờ rồi không? Tám giờ sáng rồi! Này thì ngủ! Này thì làm trò đồi bại! Khốn nạn!

Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của Lê Ân Tĩnh còn không quên “mát xa” cho cái lỗ tai đáng thương của Lâm Hàn, khiến hắn la lên oai oái, nhất thời tỉnh cả ngủ.

Sau một hồi náo loạn. Cuối cùng đôi nam nữ cũng đã mặc xong quần áo. Lê Ân Tĩnh vẫn còn hai áng mây hồng kiều diễm trên má, nhưng thần sắc đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhấp một ngụm trà, nàng lạnh nhạt hỏi:

- Tiếp theo cậu định đi đâu?

Lâm Hàn hơi ngẩn ra, vô thức nói:

- Đương nhiên là về nhà rồi! Chẳng phải chị nói muốn gặp Tuyết tỷ tỷ sao? Tuyết tỷ tỷ cũng muốn gặp chị.

Lê Ân Tĩnh cũng hơi ngớ ra một chút, sau đó nhăn mặt lại vỗ đầu Lâm Hàn:

- Ngu ngốc! Chuyện đó đương nhiên cậu phải làm! Tôi đang hỏi sắp tới cậu định làm gì để cứu giúp thằng nhóc con nhà cậu kia!

Lâm Hàn tội nghiệp xoa xoa đầu, đôi mắt như muốn nói: “Đại tỷ, vỗ đầu sẽ bị ngốc a” nhìn Lê Ân Tĩnh. Nhưng trực tiếp bị nàng bỏ qua không thèm nhìn.

Cuối cùng, hắn cũng đáp:

- Có tình báo nói rằng con bé Vũ Linh Hà đã xuất hiện, hơn nữa còn thành lập tổ chức sát thủ, nhẫn thuật của nó cũng đã bắt đầu lọt vào mắt không ít người. Tôi muốn đi tìm nó, nếu không, ít nhất phải tìm được tổ chức sát thủ kia. Kéo bọn chúng vào vũng nước đục này! Làm bia đỡ đạn.

Lê Ân Tĩnh giật mình:

- Chuyện này tôi cũng có biết một chút? Nhưng mà cậu định lợi dụng con bé? Nhẫn tâm như vậy?

Lâm Hàn lắc đầu:

- Vũ Linh Hà là Vũ Linh Hà, tổ chức là tổ chức, nó thuộc Tà tông!

Lê Ân Tĩnh cũng không nói gì nữa. Trầm ngâm một chút, nàng tiếp tục hỏi:

- Cậu định đi một mình sao?

- Không!

Lâm Hàn lắc đầu.

- Vậy thì tôi cũng đi!

Lâm Hàn còn chưa nói xong, Lê Ân Tĩnh đã quyết tâm khẳng định.

Không đi một mình? Khỏi cần hỏi cũng biết là đi với ai rồi!

Lâm Hàn bất âm bất dương cười nhìn Lê Ân Tĩnh, nhếch mép nói:

- Đương nhiên! Tôi cũng không dám để chị ở lại! Ha ha...

Lê Ân Tĩnh tức giận nhìn hắn, ống tay đã xắn lên tận khuỷu:

- Lại muốn ăn đòn phải không?

- Á không không! Đại tỷ tha mạng... aaaa

Một buổi sáng sớm cứ như vậy trôi qua trong tiếng kêu thảm thiết của Lâm Hàn.

...

Buổi chiều.

Lâm Hàn đã phải năn nỉ Lâm Tuyệt gãy lưỡi thì mới nhận được một khu đất rộng chừng dài rộng đều chừng một dặm, nằm trên địa thế cực đẹp bên hồ nước phía Đông. Khu đất này là sản nghiệp của Lâm gia, được giao cho Lâm Tuyệt kinh doanh kiếm lời, chủ yếu cũng là dựng quán trà và du thuyền truyền thống. Lâm Tuyệt cũng không biết Lâm Hàn tự dưng đòi đất làm gì, cũng có chút không muốn. Nhưng nghe Lâm Hàn nói xong việc sẽ trả lại cho hắn, hơn nữa có thể thử tiếp tục sử dụng để kinh doanh, có khi còn kiếm lợi lớn, Lâm Tuyệt mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Lâm Hàn đây là muốn thực hiện lời hứa với con gái yêu dấu.

Dẫn nàng đến khu vui chơi!

Thuận tiện để hai người phụ nữ có thể gặp nhau một lần.

Đã hẹn Lê Ân Tĩnh từ trước, đúng hai giờ chiều, Lâm Hàn dẫn hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng tới ven hồ. Lúc này, Lê Ân Tĩnh đang lạnh nhạt khoanh tay đứng đó, cặp mắt nâu mơ màng nhìn về phía xa xăm, mái tóc tím phiêu bồng theo những cơn gió nhè nhẹ. Khóe miệng mỉm cười, nhìn ra nàng cũng rất thoải mái với không khí trong lành nơi này.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lê Ân Tĩnh từ tốn xoay người lại, khuôn mặt tươi cười chào hỏi:

- Đến rồi sao? Hôm nay cậu nói sẽ cho tôi một bất ngờ nho nhỏ! Chẳng lẽ chỉ là một khu đất trống với cái quán rượu đã đuổi hết khách đằng kia thôi hả?

Lâm Hàn cười hì hì, đẩy Lâm Băng tới trước:

- Bất ngờ đó thì cứ từ từ! Làm quen trước đã, đây là Lâm Băng, còn đây là dì Ân Tĩnh, chào dì đi con!

Lâm Băng tò mò nhìn cô gái phía trước, lại loáng thoáng nhìn qua mẹ mình. Cả hai đều rất xinh đẹp, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân. Hơn nữa thần thái rạng rỡ nhiệt tình kia khiến Lâm Băng cảm thấy rất ấm áp, hảo cảm bất giác mà sinh ra trong lòng.

- Oa! Cô bé thật đáng yêu! Dì tên là Lê Ân Tĩnh, chào con nha! Lần đầu gặp mặt không có gì làm quà, thôi thì tặng con một bộ váy do chính dì thiết kế nhé...

Dứt lời, trên tay Lê Ân Tĩnh xuất hiện một bộ váy công chúa màu trắng tinh xảo, bên trên còn lấp lánh ánh sáng như được khảm nạm đá quý, vẻ đẹp đẽ thoáng chốc đã khiến Lâm Băng thích mê.

Được Lâm Hàn ra hiệu, Lâm Băng mừng rỡ nhận lấy chiếc váy, miệng ngọt ngào nói:

- Cảm ơn dì Ân Tĩnh! Dì thật xinh đẹp, còn tốt bụng nữa.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ chân thành của Lâm Băng, Lê Ân Tĩnh cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ. Cái vẻ chân thành ấy, nụ cười rực rỡ ấy, hoàn toàn là một khuôn đúc ra với Lâm Hàn.

- Ừm! Nếu con thích, lần sau có thể đến tìm dì! Dì Ân Tĩnh rất thích Lâm Băng, lần sau sẽ tặng cho con thứ còn tốt hơn như vậy nha!

- Thật ạ?

- Thật! Nào, ngoắc tay làm tin!

Nhìn hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đứng đó tán dương nhau, Lâm Hàn cảm thấy sau lưng có cái gì đó lành lạnh. Toát mồ hôi, hắn chỉ có thể làm người xấu xen vào:

- Được rồi! Băng nhi! Dì Ân Tĩnh là bạn của mẹ, để hai người nói chuyện một chút. Theo bố đẹp trai ra kia, bố đẹp trai dẫn con đi khu vui chơi được không?

Lâm Băng hơi nghi hoặc nhìn qua Lê Ân Tĩnh và Tuyết Thiên Lăng, có vẻ như mẹ và dì chẳng có quen biết gì thì phải? Nhưng nàng cũng là một cô bé rất hiểu chuyện, cái gì không cần hỏi nàng sẽ không hỏi, chỉ ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng.

Lâm Hàn cười hì hì cõng Lâm Băng lên vai, nhông nhông chạy tót đi mất, tới bên bờ hồ bao la. Để lại hai đệ nhất mỹ nhân ở lại, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

...

- Xin chào! Lần đầu gặp mặt. Tôi đã nghe về chị rất nhiều!

Vẫn là Lê Ân Tĩnh chủ động chào hỏi trước, miệng cười thân thiện, nàng vươn cánh tay phải trắng xinh ra chờ bắt tay, một lễ nghi rất lịch sự, giống như lần đầu gặp Lâm Hàn.

Tuyết Thiên Lăng vẫn ôm hai tay trước bụng, đáp lại bằng ngôn ngữ trúc trắc, nhưng thần thái vẫn rất lạnh nhạt:

- Ta cũng đã nghe về cô rất nhiều.

Lê Ân Tĩnh cũng không chút để ý thu tay lại, cười nói:

- Xem ra tên kia đúng là rất thành thật! Dám kể về chị với tôi, cũng dám kể về tôi với chị!

Tuyết Thiên Lăng gật đầu:

- Chàng là người dám làm dám chịu! Mặc dù phong lưu một chút, nhưng không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa!

- Ồ! Hình như chị không để ý việc hắn có người khác thì phải?

Lê Ân Tĩnh cười mỉa.

- Là ta không cho phép mình bất mãn!

Tuyết Thiên Lăng lắc đầu:

- Đàn ông trên đời này đều có bản tính phong lưu. Chàng có thể đối tốt với ta như bây giờ, không vì hoa tâm mà bạc tình, ta đã rất vui rồi! Tuyết Thiên Lăng ta có thể ích kỷ, nhưng ta không có quyền yêu cầu gì ở chàng cả.

- Ồ... Chị đúng là rất rộng lượng! Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy chị có gì đó bất mãn?

Lê Ân Tĩnh cũng không chút nao núng hỏi tiếp.

Tuyết Thiên Lăng trầm mặc.

Sau nửa phút, như đã ngẫm nghĩ thật kỹ, nàng mới nói:

- Đúng! Ta đang bất mãn! Có người phụ nữ nào mong muốn người mình yêu không chỉ yêu mình? Ta rất yêu chàng, cũng sẽ không yêu cầu chàng làm điều mà chàng không thích. Nhưng ta hy vọng cô có thể chủ động rút lui! Đó là cách giải quyết tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.

- Đây là điều mà chị muốn nói ngay từ đầu phải không?

Lê Ân Tĩnh cười lạnh nhìn Tuyết Thiên Lăng gật đầu khẳng định:

- Tại sao chị không nghĩ ngược lại. Là chị rút lui! Theo tôi đó mới là cách tốt nhất!

Khí diễm trên người nàng thoáng chốc tỏa ra, toàn bộ đè ép lên người Tuyết Thiên Lăng. Người sau cũng không chút yếu thế vận dụng đạo cảnh chống lại. Tình thế nhất thời trở nên cực kỳ giương cung bạt kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.