[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 196 : Tự do




Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng cảm nhận như thân thể không còn chịu khống chế, như xuyên qua hàng loạt chướng ngại, cuối cùng xuyên thủng một lỗ hổng nào đó, xuất hiện tại một vị trí khác.

Đây là...

Là truyền tống trận trên đỉnh núi kế bên sơn phong của Tuyết Thiên Lăng.

Khoảng cách xa như vậy! Đến Tuyết Thiên Lăng phi hành cũng phải mất một giờ mới tới, vậy mà chỉ phất tay một cái có thể đưa hai người mình xuyên qua trong tích tắc!

Đây... không còn là võ kỹ nữa rồi, mà phải gọi là thần thông!

Nên nhớ Đại chưởng Môn là Võ giả, không phải ma pháp sư. Không có bất cứ một võ giả thuần túy nào có thể khống chế được không gian cả, cũng không có võ kỹ nào làm được điều đó, trừ phi người đó đã đạt tới cảnh giới gần như phi thăng, nắm giữ một phần thần thông của tiên nhân!

Cảnh giới như vậy trên đại lục Ma Võ... có thể nói gần như là vô địch!

Đương nhiên, nếu là Pháp thần tinh thông hệ không gian hoặc Thần thú hệ không gian thì cũng có thể làm được điều đó, có khi còn nhẹ nhàng hơn Đại chưởng môn, nhưng đó là vì họ chuyên tu không gian. Còn với đại chưởng môn, thủ đoạn chủ chốt của lão vẫn là thủ đoạn của võ giả!

Xem ra... chống đối lại Đại chưởng môn là điều cực kỳ khó khăn! Lão quá mạnh so với Lâm Hàn hiện tại. Vậy Phong nhi phải làm thế nào bây giờ?

Hai phu thê cùng trầm mặc, mỗi người đều chìm trong suy tư và tâm trạng nặng nề, lẳng lặng dìu nhau đi vào truyền tống trận, dịch chuyển đến nơi đã được định trước.

...

Hai ngày sau.

Một chiếc xe ngựa bình thường lặng lẽ tiến vào thành Bình Nguyên. Xe chỉ có một con ngựa rất cường tráng kéo, không hề có người đánh xe, nhưng con ngựa vẫn rất linh tính, có thể tự nhận biết đường, khiến xe di chuyển rất trật tự, không chút mất kiểm soát nào.

Trong xe, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Nữ tử mỹ mạo như tiên, khí chất xuất trần, thần tình lạnh lẽo mà mang theo mấy phần âu sầu. Nam diện mục tuấn tú, thần thái tràn ngập quan tâm nhìn vào nữ tử.

Tiến vào trong thành, nữ tử cũng hơi thu liễm sự u sầu lại, thở ra một hơi nói:

- Chúng ta cũng đã tiến vào năm trăm dặm Côn Sơn, sư môn quả nhiên giữ lời hứa, đã bỏ qua toàn bộ giám thị lên người chúng ta rồi!

Lâm Hàn thoải mái tựa lưng ra phía sau, hít một ngụm không khí thanh tân của tự do, mỉm cười nói:

- Như vậy rất tốt! Ít ra chúng ta đã có một địa bàn của riêng mình. Nơi mà ta có thể thoải mái làm việc không cần cố kỵ, như vậy rất tốt, không phải sao? Mặc dù địa bàn này cũng không được tốt cho lắm.

Lâm Hàn liếc nhìn qua tình hình trong thành Bình Nguyên, hơi lắc đầu một chút. Võ Đạo Môn này mang tiếng là tặng cho hai phu thê hắn một địa vực năm trăm dặm, nhưng cũng chỉ là vùng đất hạng bét, cằn cỗi và điêu linh đến đáng thương. Thành Bình Nguyên này chính là ngôi thành gần với trung tâm Võ Đạo Môn nhất, tính là sầm uất và khí phái nhất cả địa vực, nhưng Lâm Hàn thăm dò nãy giờ, người có thực lực cao nhất cũng chỉ là Võ Tôn! Không hơn!

Đến Truyền tống trận phổ biến khắp Võ Đạo Môn cũng không có, hai người Lâm Hàn phải dịch chuyển đến thành Nam Dương cách đây hai ngày đường rồi ngồi xe ngựa tới đây. Đương nhiên, có thể dùng cách bay đi cho lẹ, nhưng hai người Lâm Hàn cũng cần một chút thời gian bình tĩnh lại, hơn nữa phải lặng lẽ vì vẫn còn bị giám sát nên mới lựa chọn đi xe.

Tuyết Thiên Lăng gật đầu đồng ý với hắn, nhưng giọng điệu vẫn rất buồn bã:

- Ta biết! Ta đã có được tự do mà mình muốn, hơn nữa còn may mắn được ở bên chàng! Nhưng cứ nghĩ đến Phong nhi, ta...

- Nàng không cần nghĩ nhiều! Ta chắc chắn sẽ nghĩ ra cách cứu viện Phong nhi! Chắc chắn như vậy! Nàng và ta khác nhau, xưa nay nàng làm việc quang minh lỗi lạc, không sợ trời không sợ đất, vì vậy mới không chống lại được sức mạnh tuyệt đối của Đại chưởng môn. Nhưng ta thì khác, ta là một kẻ hắc ám và lén lút, có những việc mà nàng không thể làm, nhưng ta thì được! Chỉ là... ta còn cần thời gian để hoàn thiện rất nhiều thứ, đối đầu với một con quái vật khổng lồ như vậy, ta cũng không chắc chắn có thể toàn thân mà rút lui! Ta vẫn còn thiếu rất nhiều, rất nhiều, nhưng nàng hãy tin ta, chắc chắn có thể làm được!

Lâm Hàn nắm chặt lấy tay Tuyết Thiên Lăng, thần sắc thành khẩn nói.

- Ây dà, bố xấu trai à, càng ngày ngài càng buồn nôn rồi đó!

Một cái đầu nhỏ đột ngột xuất hiện sau lưng Tuyết Thiên Lăng, nhăn mặt nhíu mày như rất là kinh khủng nói. Cái tay nhỏ xinh còn phe phẩy trước mũi, giống như muốn gạt đi mùi gì không thích hợp vậy.

- Hoang đường!

Lâm Hàn nổi giận đùng đùng vỗ bàn một cái, thần thái dữ dằn không khác tiền bối Đao Hùng Bá là bao:

- Con nhóc con nhà mi thì biết cái gì? Đây là giây phút cảm động nhất giữa hai phu thê nhà ta có biết không? Nè nè, đứng lại! Đứng ngay lại, ta còn chưa chấp hành gia pháp!

Lâm Băng như con thỏ nhỏ sợ hãi, chui ra khỏi xe ngựa, thân hình nhanh thoăn thoắt chạy đi, để lại sau lưng một làn khói trắng, nàng đã từ bộ dạng bị biến đổi trở lại thành chính bản thân mình, vô cùng đáng yêu, dung mạo giống Tuyết Thiên Lăng đến chín phần.

Lâm Hàn phía sau cũng không chịu thua kém, động tác còn nhanh hơn gấp bội đuổi theo sát nút, hai thân ảnh thoáng chốc đã biến mất trong ánh mắt dở khóc dở cười của Tuyết Thiên Lăng.

Đúng là một đôi cha con nhí nhố! Nhưng mà... nhìn Băng nhi có thể lợi hại như vậy, trong mắt nàng cũng lóe lên sự vui mừng khôn xiết.

Còn nhớ hai ngày trước, khi Lâm Hàn mang Băng nhi về, nàng trực tiếp không nhận ra con bé, nhưng nghĩ lại thuật biến thân thần kỳ của Lâm Hàn, nàng cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Như vậy mới tốt, đến mình còn không nhận ra, vậy thì sư môn cũng không nhận ra được! Chỉ coi Băng nhi là nha hoàn của Lâm Hàn, cũng không truy cứu gì thêm.

Cho đến bây giờ, khi thấy hai cha con lần lượt hóa giải thuật biến thân, lộ ra thân hình chân chính của mình, nàng không thể không lắc đầu ai thán một tiếng, quả nhiên trên đời không thiếu chuyện kỳ lạ. Thủ đoạn như vậy, trước đây có nghĩ nàng cũng chẳng tưởng tượng ra.

Theo thói quen định sờ đến bên đùi, Tuyết Thiên Lăng đột ngột hụt hẫng một cái. Mấy năm nay vẫn có thói quen vuốt ve tiểu hồ ly, hiện giờ nó đã bị giữ lại cùng Phong nhi, khiến nàng nhất thời không được quen cho lắm.

Qua chừng mười phút.

Tuyết Thiên Lăng mỉm cười nhìn Lâm Hàn mặt đầy cay đắng cõng Lâm Băng trên cổ trở về, con bé kia trên tay cầm một xâu thịt dê nướng thơm phức, vẫn còn khóc rất dữ dội, nhưng thỉnh thoảng lại ngừng một chút, cắn một miếng thịt dê nhai nuốt ngon lành.

Nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng, con bé tinh quái này còn tranh thủ nháy mắt với nàng một cái, thể hiện rằng mình đã chiến thắng toàn diện.

Lâm Băng lắc mình một cái, rời khỏi Lâm Hàn, tới chui vào lòng Tuyết Thiên Lăng, nũng nịu kể lể:

- Mẹ! Bố xấu trai bắt nạt con!

Lâm Hàn khóc không ra nước mắt! Ta còn chưa làm gì được thì con nhãi này đã khóc bù lu bù loa, khiến ta phải bay đi mua ngay cho hai xiên thịt dê nướng a! Đã thế đến giờ còn không chịu nín, đây là ai bắt nạt ai a?

Quá khinh người rồi! Trêu chọc ta xong dùng thần công một khóc hai nháo ba thắt cổ, ta làm sao đấu lại a?

Ông trời ơi! Tại sao lại cho ta một đứa con gái quỷ quái đến mức này?

- Được rồi, được rồi! Đừng nháo nữa! Bây giờ có mỗi cha chiều con nhất, làm quá khiến cha giận rồi kìa! Sau này không có đồ ngon để ăn đâu nha!

Tuyết Thiên Lăng ôn nhu vuốt tóc cô nhóc, mỉm cười chỉ chỉ Lâm Hàn đang buồn bực ngồi khoanh chân trên lưng ngựa.

Lâm Băng xoay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Lâm Hàn đang hậm hực bứt lông con ngựa, khiến nó đau đớn mà không dám kêu một tiếng, chỉ dám dùng ánh mắt ai oán nhìn lại, cầu xin Lâm Băng tiểu thư hãy cứu lấy cái mạng già của nó.

Lâm Băng rụt rè tiến lại, ngón tay nhỏ chọt chọt vào tay Lâm Hàn, khiếp khiếp nói:

- Bố đẹp trai! Đừng giận Băng nhi nha! Con chỉ đùa một chút thôi mà!

- Hứ!

Lâm Hàn bĩu môi, không thèm đáp lời.

Lâm Băng cuống lên, lắc lắc tay Lâm Hàn, cầu xin nói:

- Bố đẹp trai! Bố đẹp trai nhất hệ mặt trời! Đừng giận Băng nhi mà! Sau này Băng nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời, bố đẹp trai không để ý đến Băng nhi, sau này đồ ăn vặt của Băng nhi phải làm sao bây giờ?

Da mặt Lâm Hàn co giật hai cái, trên trán kẻ ra mấy cái vạch đen. Thiệt thòi con nhóc này ra nhận lỗi, hóa ra là lo đồ ăn vặt của nó a?

Mạnh mẽ bế lấy Lâm Băng, đặt nàng lên đùi mình, Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, quan sát cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Băng bị hắn nhìn đến sợ hãi, yếu ớt hỏi:

- Bố đẹp trai... Băng nhi biết mình rất xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng mẹ mà! Hay là cha ra nhìn mẹ đi được không?

Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười, cha con hai người náo thì náo, kéo ta vào làm gì?

Lâm Hàn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Băng:

- Ta đây muốn ngắm mẹ con lúc nào mà chẳng được! Ta đang xem xem con nhóc con này kiếp trước có phải tình nhân của ta không, mà kiếp này lại đi đầu thai làm con gái để hành khổ ta thế này! Ách... nhưng mà không phải, kiếp trước ta là một người đàn ông rất thuần túy, làm gì có tình nhân a? Hơn nữa ta có ngu cũng không đi thích một bé gái thích bắt nạt cha thế này. Há há...

Lâm Băng trợn mắt nhìn Lâm Hàn, trực tiếp không thèm để ý đến hắn, một lần nữa chạy vào lòng Tuyết Thiên Lăng ra vẻ thút thít.

Tuyết Thiên Lăng ôn nhu an ủi con gái, nhưng trong mắt lại tràn ngập hạnh phúc và ôn nhu.

Nhìn thấy hai cha con có thể hòa hợp như vậy, trong lòng nàng mới chính là người cảm thấy vui nhất.

...

Buổi tối.

Sau khi đã dỗ cho Băng nhi ngủ say trong khách điếm. Lâm Hàn hào hứng kéo tay Tuyết Thiên Lăng nhanh chóng ra khỏi thành.

Tuyết Thiên Lăng trước đó đã nói muốn kiểm chứng thực lực của hắn, Lâm Hàn không chút do dự đồng ý, bởi hắn cũng muốn nhận được đánh giá chân thực từ một cao thủ Võ đạo như Tuyết Thiên Lăng.

Nên nhớ nàng từng là thủ tịch đệ tử của Võ Đạo Môn, điển tịch bí mật gì của Võ Đạo Môn nàng đều có thể dễ dàng đọc được, kiến thức về võ đạo cực kỳ rộng và tinh túy, không thấy trong Võ Đạo Môn có rất nhiều người được nàng chỉ điểm sao? Ngay cả Lã Thiên Thanh cũng không ngoại lệ. Bản thân Lâm Hàn hiện tại có ưu thế cận chiến rất lớn là Byakugan, nhưng thời gian quá ít khiến kỹ năng của hắn cũng không được hoàn mỹ, hiện tại có cơ hội rõ ràng như vậy trước mắt, làm sao có thể bỏ qua?

Còn về việc có hiềm nghi bám váy đàn bà, Lâm Hàn trực tiếp bỏ qua. Kém hơn thì nhận là kém hơn, được giúp đỡ để hoàn thiện mình thì có gì là sai? Nên nhớ Tuyết Thiên Lăng còn từng dạy dỗ hắn ngay từ những ngày mới nhập môn kìa.

Còn về việc tại sao phải để Lâm Băng nghỉ ngơi rồi mới giao thủ thì có nhiều nguyên nhân. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Lâm Hàn sợ mất mặt trước con gái, hơn nữa, hắn còn có một số ý đồ xấu muốn thực hiện. Mà hiển nhiên Lâm Băng chính là sứ giả chính nghĩa bảo vệ mẹ mà Lâm Hàn không thể không loại bỏ.

Vù!

Vừa ra tới ngoài thành, Tuyết Thiên Lăng không chút do dự tiến hành công kích, một chiêu đã vỗ trúng hậu tâm Lâm Hàn, thân hình hắn nặng nề đổ gục xuống đất, thoáng chốc đã biến thành một khúc gỗ. Bản thân Lâm Hàn lại cười hì hì nhảy từ trên cây xuống.

Phủi phủi ống tay, Lâm Hàn cười nói:

- Nàng làm gì mà cần gấp gáp như vậy chứ?

Tuyết Thiên Lăng hơi kinh ngạc nhìn vào khúc gỗ dưới chân, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng và bình tĩnh tuyệt đối nói:

- Đã muốn chiến đấu, vậy thì phải thời thời khắc khắc đề phòng đối thủ của mình. Không phải ai cũng là chính nhân quân tử nói đánh thì mới đánh! Hiện tại ta và chàng là đối thủ, vì vậy đừng có phân tâm!

Lâm Hàn cười khổ một tiếng, xem ra Tuyết tiên tử năm xưa vẫn chưa từng thay đổi a!

Bình thường có thể ôn nhu dụ người, nhưng lúc chỉ điểm hắn thì tuyệt đối nghiêm khắc, một chút cũng không nương tay!

Còn đang nghĩ ngợi, một ánh kiếm sắc bén mang theo khí hàn băng lạnh căm căm đột nhiên kéo tới, khiến mồ hôi trên trán Lâm Hàn thoáng chốc cũng biến thành tuyết. Tinh thần Lâm Hàn căng ra, tay trái co lại, tay phải bắt vào hư không, ánh sáng đen đặc lóe lên, một lưỡi đao sáng loáng như tuyết xuất hiện, khí thế như bạt núi lật sông dũng mãnh lao tới nghênh hợp với thần khí Huyền Thủy Ngưng Băng kia.

Tuyết Thiên Lăng kinh ngạc nhìn kiếm Hàn Tuyết đột nhiên xuất hiện, thần kiếm trên tay vẫn liên tục tung ra công kích liên miên bất tuyệt, nhanh như phong hành, chiêu như lưu thủy, thoáng chốc đã bức ép Lâm Hàn vào hạ phong, không dứt ra được.

Tuyết Thiên Lăng nhíu mày, chỉ thoáng chốc như vậy, nàng đã nhìn ra được, kiếm pháp của Lâm Hàn là như thế nào. Tên này ngay từ đầu đã không tập trung tính toán, vì vậy bị nàng thoáng chốc ép vào hạ phong, nhưng mấu chốt nhất vẫn là do kiếm pháp của hắn quá đơn giản và thiếu pháp môn, kiếm thế cũng quá thiếu thốn! Lúc nào cũng phải căng tinh thần tính toán xây dựng một vài tư thế cố định, không thể điều khiển tự nhiên.

Kiếm pháp thế này, dùng để cầm cự thì được, chứ dùng đến thủ thắng, hoặc chỉ là tạo cơ hội tung công kích trí mạng cũng là không được!

Phu quân từng nói hướng đến hình tượng một chiến binh toàn diện, mọi thủ đoạn có thể thủ thắng, mọi thủ đoạn đều có thể gây khó khăn cho đối thủ, mọi thủ đoạn đều có thể tạo ra cơ hội! Nhưng kiếm pháp thế này thì không đủ!

Xem ra phu quân cũng biết nhược điểm của mình nên cố ý dùng kiếm pháp để chiến đấu với ta! Được rồi, vậy thì ta cũng không nên để chàng thất vọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.