[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 190 : Thú tội




Hôm nay nàng rất đẹp!

Lâm Hàn tiến tới từ phía sau, mỉm cười say mê ngắm nhìn Tuyết Thiên Lăng qua tấm gương trong vắt.

Thường ngày nàng đã vô cùng mỹ lệ, khí chất cao quý mà lạnh lùng, ấy vậy mà khi mặc vào bộ đồ đỏ của tân nương này, thực sự lại có một phen phong vị khác, có thêm cái gì đó mềm mại, nhu mỳ, và ướt át.

Giống như băng giá đã dần dần tan chảy vậy...

Hôm nay là ngày rất quan trọng! Tuyết Thiên Lăng thực lòng rất trông mong cái ngày này, bởi người mà nàng thành thân không phải là một người dưng nước lã chưa từng quen biết, mà là người mà nàng nguyện ý dùng cả cuộc đời mình để bù đắp. Được thành thân với hắn, đó là một món quà bất ngờ mà ông trời đã ban cho nàng.

Mất đi một lần, Tuyết Thiên Lăng đã biết trong lòng mình, hắn có vị trí quan trọng thế nào. Nếu đã may mắn có được một cơ hội này, nàng không thể, cũng không muốn bỏ qua nó!

Đây là một hôn lễ chân thực và nghiêm túc! – Tận đáy lòng Tuyết Thiên Lăng thầm nhủ.

Lặng im để Lâm Hàn thỏa thích chơi đùa trên mái tóc dài của mình, dần dần tạo hình thành một kiểu tóc búi gọn gàng mà cao quý. Tuyết Thiên Lăng đã phải do dự một lúc, rồi mới lên tiếng hỏi:

- Thiếp sắp trở thành thê tử của chàng rồi, sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, thiếp vẫn sẽ mãi đi theo chàng, trừ phi chàng ghét bỏ không muốn Thiên Lăng nữa. Thiếp biết trước đây mình có lỗi với chàng, cũng chẳng mong được cưng chiều thương tiếc, chỉ mong chàng đừng giấu thiếp. Dù chàng có làm bất cứ chuyện gì, Tuyết Thiên Lăng cũng không bao giờ trách chàng, bởi thiếp không có quyền đó...

Thân thể Lâm Hàn đột ngột cứng lại, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót. Một người thanh cao và lạnh lùng, ích kỷ như Tuyết Thiên Lăng, bây giờ lại nói ra cái câu “thiếp không có quyền”, Lâm Hàn có thể thể cảm nhận sâu sắc được, trong lòng nàng cảm thấy hối hận và tội lỗi về chuyện năm đó thế nào.

Dù cho hắn có thực lòng không oán giận nàng, nghĩ đến cũng không, dù cho hắn có nói hàng trăm lần là hắn chưa từng trách nàng, nhưng tất cả cũng chỉ là ý nghĩ đơn phương của hắn mà thôi.

Hắn đâu có biết, hắn càng tỏ ra độ lượng, càng vô tư bỏ qua tất cả những gì nàng đã từng làm, Tuyết Thiên Lăng lại càng cảm thấy tội lỗi và áy náy nhiều hơn...

Rốt cuộc, là nàng yêu ta, hay là chỉ vì cảm thấy tội lỗi mà tự ủy khuất cầu toàn?

Lần đầu tiên, trong lòng Lâm Hàn nổi lên một nghi vấn lớn như vậy.

- Phu quân... Thiên Lăng cũng không phải kẻ ngu ngốc, thiếp có thể nhận ra mấy ngày nay chàng vô ý cố ý nhắc đến một người, có phải chàng đã...

Lời nói của Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc kéo Lâm Hàn trở về thực tế. Hắn nhìn xoáy sâu vào Tuyết Thiên Lăng, hy vọng nhìn ra được nàng sẽ phản ứng thế nào, nhưng rất tiếc, trong mắt nàng chỉ là một mảnh thanh minh và bình lặng, một chút sóng gợn cũng không có, chứng minh nội tâm nàng hiện tại đang rất bình tĩnh.

Aiz... trước sau gì cũng phải nói mà thôi! Chỉ là... nói ngay lúc này cũng không hay cho lắm!

Lâm Hàn thoáng chốc lại lâm vào đấu tranh, trong lòng hiện lại mấy câu chuyện nhảm nhí mà kiếp trước hắn vừa đọc vừa dở khóc dở cười, cái gì mà đêm tân hôn chú rể đi tìm người khác, đêm tân hôn biết chồng đã có con ngoài giá thú, đêm tân hôn biết chồng vẫn đang qua lại cùng bạn trai... Ách, thôi cái cuối cùng có thể bỏ qua!

Mấy câu chuyện nhảm nhí đó, kết quả cuối cùng đều là nữ nhân vật đau khổ tột cùng, khóc sướt mướt bỏ về nhà mẹ đẻ, có thể là lựa chọn ly hôn... Lâm Hàn đọc mấy cái thể loại báo lá cải đó đến lẹo cả mắt rồi, lúc đó còn thầm chửi thằng nam chính sở khanh, còn đứa con gái thì đúng là loại đàn bà ngu xuẩn, nói chung là cả hai đều xử lý tình huống như...

Chỉ là... bây giờ chuyện đó lại áp lên người mình, hắn ở vào cái tình huống tiến thối lưỡng nan, lại không biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, áp lực đến mức hắn chảy mồ hôi hột.

Thế mới biết mấy câu chuyện kia cũng không phải vô lý gì, người trong cuộc mới biết nó khó xử thế nào a!

Mà thôi mà thôi... thuận theo tự nhiên a!

Nhìn cặp mắt thanh minh của Tuyết Thiên Lăng dần trở nên ảm đạm buồn bã, trong lòng Lâm Hàn trở nên rối loạn tơi bời, bí mật gì cũng không giấu được nữa!

- Được rồi! Ta nói, ta nói là được! Ta... ta thực sự có lỗi với nàng, đúng như nàng nghĩ...

- Người đó là ai?

Tuyết Thiên Lăng bình tĩnh hỏi, không nhìn ra bất cứ tâm tình tiêu cực nào.

- Là...

Lâm Hàn cười khổ nhìn phản ứng của nàng. Phản ứng như vậy mới là điều hắn sợ nhất, bởi hắn không thể hiểu được thái độ này đại biểu cho cái gì!

Thứ nhìn thấy được thì không đáng sợ, thứ mà mình không biết mới là đáng sợ nhất a!

Lâm Hàn vắn tắt hết cỡ kể ra quá trình từ khi quen biết Lê Ân Tĩnh, từ hai lần kề vai chiến đấu mà Lâm Hàn chưa từng bỏ mặc nàng giống như nàng suy đoán, cho đến khi vừa làm bạn vừa mập mờ với nàng. Lúc đó, tình cảm của hai người ở vào trạng thái lơ lửng, vừa quan tâm nhau, vừa chơi đùa với nhau, nhưng đồng thời không muốn trực tiếp đề cập đến chuyện tình yêu tình báo gì, nói ra cũng chỉ là nửa đùa nửa thật.

Cho đến khi Lã Thiên Thanh xuất hiện, hai phía khích bác cả hai để họ tranh đấu nhau vào trận chung kết. Muốn đo xem sự quan tâm của hai người dành cho nhau đến đâu, cho đến lúc này, cả hai mới chợt rõ lòng mình quan tâm đến người kia thế nào. Một trận chiến cả hai đều chùn tay, nhưng lại đồng thời muốn đánh bại người kia, đúng là khiến người ta không biết phải nói gì, chính hai người đã nhận ra sự quan tâm đến nhau từ lúc ấy.

Rồi Lê Ân Tĩnh chiến thắng, một thân một mình đi tìm chết nơi Lã Thiên Thanh, vừa để Lâm Hàn được sống, vừa bảo toàn lợi ích của Uy gia và học viện. Rồi đến khi Lâm Hàn cũng liều lĩnh chẳng kém, lợi dụng nhẫn thuật chui lọt kẽ hở của phong ấn, bất chấp thể diện của bản thân và học viện chạy vào kề vai chiến đấu bên nàng.

Còn một vài chuyện Lâm Hàn không nói. Đó là khi mà hắn nhìn thấy hệ thống thôi diễn, thấy Lê Ân Tĩnh vì mình mà tự bạo đấu khí chi nguyên cùng tinh thần thức hải, liều mạng chiến đấu với ma tướng mà vẫn lạc, cái cảnh tượng nàng bất khuất chắn trước mặt hắn, ánh mắt quay lại nhìn hắn trìu mến mà tiếc nuối ấy, dù có chết hắn cũng không quên được.

Trên thực tế, cảnh tượng Lâm Hàn liều mạng sử dụng sát pháp, vì Lê Ân Tĩnh mà bộc phát sức mạnh vượt quá giới hạn bản thân hàng chục lần. Khoảnh khắc mà hắn đã ngã xuống nhưng vẫn một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng... Lê Ân Tĩnh làm sao có thể quên được đây?

Rồi còn cả chuyện Lâm Hàn hôn mê năm năm, Lê Ân Tĩnh chưa từng một ngày buông bỏ vẫn ngày đêm chăm sóc hắn, bất chấp điều tiếng thiên hạ mà dùng thân phận đại tiểu thư Uy gia đến sống trong trạch viện của Lâm gia. Những hành động thầm lặng ấy, Lâm Hàn đều hiểu, cũng đều ghi lòng tạc dạ chưa từng quên.

Có thể nói rằng, tình cảm giữa hai người Lâm Hàn thực ra rất đơn giản, ban đầu hắn thích nàng vừa xinh đẹp vừa thân thiện, hơn nữa còn gợi nhớ đến một vài kỷ niệm đẹp từ kiếp trước của hắn. Còn Lê Ân Tĩnh ngay từ đầu cũng đã có thiện cảm với hắn, là vì ảnh hưởng từ trước đó của Altar.

Rồi trải qua năm tháng, hai người cứ như vậy chơi đùa, cứ thầm lặng quan tâm lẫn nhau, im lặng cống hiến cho nhau mà chưa từng oán trách, tình cảm nhẹ nhàng từng chút một chín muồi lúc nào không hay. Âu cũng chỉ tự nhiên như nước chảy thành sông mà thôi!

Nói hết ra rồi, Lâm Hàn cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào. Hắn như đứa trẻ làm sai chuyện, bẽn lẽn đứng yên một chỗ chờ đợi phán quyết đến từ Tuyết tỷ tỷ.

Nhìn động tác trẻ con của hắn, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhìn thấy, nhưng Lâm Hàn vẫn luôn chú ý phản ứng của nàng, cũng không khó để nhận ra.

- Được rồi! Thiên Lăng hiểu mà! Mấy năm nay là do thiếp làm khổ chàng. Với cái cách làm việc thiếu suy nghĩ hay đánh liều của chàng, thực ra cũng rất cần một người ở bên cạnh chăm sóc. Nếu không có Lê Ân Tĩnh kia, năm năm nay không biết phu quân của thiếp đã trôi dạt đến đâu rồi!

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói như chuyện nhỏ, hoặc chưa từng có gì nghiêm trọng xảy ra, khiến Lâm Hàn bất giác thở phào một hơi. Chỉ là... hắn thế nào cũng thấy không đúng cho lắm.

Mặc dù ngoài miệng Tuyết Thiên Lăng lúc nào cũng nói sẵn sàng làm mọi chuyện vì hắn, không bao giờ trách móc hắn... Nhưng Lâm Hàn tuyệt đối không tin hoàn toàn! Thiên tính con người là ích kỷ, Tuyết Thiên Lăng thì lại càng là người ích kỷ trong ích kỷ, chẳng thế mà năm xưa nàng có thể vì bản thân mà bày kế thoát thân, không tiếc làm hại người vô tội như hắn, cũng chẳng ngại hy sinh chính thân mình. Có lẽ nàng thực sự vì hối hận chuyện năm xưa mà hy sinh một số chuyện vì hắn, nhưng hắn không tin là thiên tính ích kỷ nặng nề của Tuyết Thiên Lăng có thể sửa đổi.

Bản thân Lâm Hàn có thể không ngại, bởi Tuyết Thiên Lăng ích kỷ với người ngoài, nhưng chắc chắn không làm hại hắn và hai đứa nhỏ. Nhưng với một người chưa từng quen biết như Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn không dám chắc.

- Nàng... thật sự không trách ta?

Lâm Hàn ngập ngừng dò hỏi.

- Không!

Tuyết Thiên Lăng ôn nhu cười lắc đầu:

- Thiên Lăng đã nói rồi, thiếp không có quyền trách cứ chàng! Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, người bản lĩnh như phu quân của thiếp thì lại càng như vậy! Thiên Lăng chỉ mong sau này, phu quân có thể không phong lưu thành tính, lưu tình khắp nơi, có thể thương tiếc mẹ con thiếp một chút, vậy là đủ rồi! Hơn nữa... Thiên Lăng cũng muốn gặp Lê Ân Tĩnh kia một lần!

Qua câu chuyện mà Lâm Hàn kể, Tuyết Thiên Lăng cuối cùng cũng đã hiểu người năm năm trước đánh bại cả Lã Thiên Thanh và Ma Tướng là ai. Cũng hiểu vì sao mà Lã Thiên Thanh đột nhiên xúi giục vị trưởng lão kia “mô kích” để ép buộc nàng. Tất cả cũng là vì bản thân mình mà ra, vì mình không may để lộ chân dung của phu quân ra cho Lã Thiên Thanh thấy. Còn may, phu quân ta thực sự bản lĩnh lớn, vậy mà có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ có Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn làm sao có thể tìm tới Tuyết Thiên Lăng nhanh đến vậy? Chẳng lẽ phải chờ đợi đến ngày tìm thấy ma nữ Tống Huyền Ly sao? Hơn nữa, với phong cách làm việc của ma nữ đó, dò hỏi nàng có khi còn khó hơn là tìm thấy nàng.

Nghe Tuyết Thiên Lăng nói vậy, Lâm Hàn cũng thở ra một hơi, gật đầu đồng ý điều kiện kia của nàng.

Thực ra... trong lòng Tuyết Thiên Lăng đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có nàng và ông trời mới biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.