[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 189 : Thành thân?




Nhìn thoáng qua Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên mở miệng thỉnh cầu:

- Chu trưởng lão, đệ tử biết mình phải làm gì, nhưng trước khi rời đi, đệ tử còn một thỉnh cầu! Đệ tử muốn gặp mặt Phong nhi một lần!

Chu trưởng lão nhìn xoáy sâu vào Tuyết Thiên Lăng một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

- Được, chuyện này ta có thể đồng ý! Nhưng là sau khi ngươi đã thành thân, hơn nữa chỉ được gặp mười phút, không hơn! Hy vọng ngươi hiểu!

Tuyết Thiên Lăng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu chấp nhận. Ý của Chu trưởng lão nàng sao mà không rõ chứ? Chẳng phải là kết hôn xong, để Phong nhi nhìn thấy nàng bỏ nó mà đi với người khác, để nó oán nàng, giận nàng, từ đó chuyển hướng tới sư môn hay sao? Mười phút... họ không tin Tuyết Thiên Lăng có thể kịp giải thích cái gì!

...

Chu trưởng lão đi rồi!

Lâm Hàn siết chặt lấy tay Tuyết Thiên Lăng, kiên định nói:

- Đừng lo lắng! Trước hết chúng ta phải rời khỏi đây đã, rời khỏi đây, chúng ta sẽ có cơ hội ở trong tối làm một số việc! Ta thề với nàng, chắc chắn người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ sum vầy! Chắc chắn!

Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, thân thể như đã mệt mỏi rã rời không còn khí lực, mặc dù thần sắc nàng vẫn cứng rắn và lạnh lùng như thế, nhưng giọng nói đã trở nên cực kỳ uể oải:

- Ta tin... Thiếp tin chàng!

...

Phòng khách.

Các vị công tử vẫn chưa từng bỏ về, bọn họ đều có chút tò mò, và cả không cam lòng nữa. Họ cũng muốn chứng kiến xem, kết quả cuối cùng ra sao.

Tấm rèm che mong manh đã bị dọn đi từ lúc nào, vị trí bên trên được thay bằng hai ghế chủ vị vẫn để trống. Trong này cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ đàm đàm tiếu tiếu, ngoài ra có một vài tỳ nữ của Võ Đạo Môn đón tiếp, ngoài ra thỉ chẳng còn ai.

Trong lúc một vài người đã bắt đầu sốt ruột kêu gào, cuối cùng nhân vật chính cũng đã xuất hiện.

Thiên Tuyết tiên tử, không hổ danh là tiên tử, đúng là khí chất như tuyết, dung mạo như tiên, cao ngạo mà lạnh lùng, giống như muốn cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm. Nhưng bây giờ, tiên tử cao ngạo ấy lại đang ngoan ngoãn đi bên người khác, giống như bản thân nàng lựa chọn như vậy là chân tâm chân ý.

- Aiz... thật sự không hổ danh đệ nhất mỹ nhân! Bình sinh được nhìn thấy nàng một lần, coi như đã không còn gì hối tiếc.

Vị Hà huynh phóng khoáng vẫn hay nói chuyện với Ngô huynh lắc đầu tán thán, không chút nào che giấu sự tán thưởng và ngưỡng mộ. Chỉ là... hắn có ghen tỵ hay không thì trời mới biết.

Ngô huynh thì vẫn rất bất mãn lầm bầm:

- Mẹ kiếp, thực sự là chọn tên đó? Hắn giẫm phải phân chó rồi hay sao? Mẹ kiếp, ta không phục, tên kia là đục nước béo cò, là vì Thiên Tuyết tiên tử bị Lã Thiên Thanh bức ép nên tức giận mới làm vậy! Hắn...

Suỵt!

Hà huynh làm dấu nhắc Ngô huynh không nên nói nhiều, dù sao đây cũng là Võ Đạo Môn! Hơn nữa, Tuyết Thiên Lăng lựa chọn thế nào cũng đâu có liên quan đến bọn họ? Miễn không phải Lã Thiên Thanh là không hề có hiềm nghi gian lận rồi!

Họ Đoàn kia có thể đục nước béo cò là vì đầu óc và vận khí của hắn tốt! Ta tài không bằng người, cũng chẳng có gì đáng tiếc! – Hà huynh thầm nghĩ.

- Ha ha... không ngờ mọi người vẫn ở đây chờ đợi bọn ta! Đoàn mỗ xin cảm tạ! Đồng thời thông báo một chút, ba ngày sau ta và Tuyết tiên tử thành hôn, làm lễ hơi đột ngột nên cũng chẳng kịp mời ai tới, nếu các vị có nhã hứng, có thể ở lại chung vui với bọn ta, không nên rời đi vội! Ha ha!

Lâm Hàn chắp tay mừng rỡ thông báo với đám người xung quanh, biểu hiện rất tự nhiên, như vô cùng vui sướng khi là người chiến thắng! Trên thực tế, tìm lại được Tuyết Thiên Lăng, tâm trạng hắn hôm nay cũng vô cùng vui vẻ.

Tuyết Thiên Lăng đi bên cạnh hắn, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường, hiển nhiên là không hề phản đối gì lời tuyên bố của Lâm Hàn, một bộ tùy hắn làm chủ. Thần thái như vậy hiển nhiên đã làm cho một số người tâm địa hẹp hòi nổi cơn tức.

Nhưng biết mình chẳng làm được gì, bọn họ cũng chỉ có thể lặng yên mà chấp nhận. Ngô huynh là người phản ứng mạnh nhất, bất mãn phun ra mấy chữ: “Giễu võ giương oai!”, sau đó phủi tay bỏ đi! Thêm vài người khác cũng hành động tương tự, trong phòng thoáng chốc chỉ còn có bảy người.

Tổ hai người Thần Tướng Chiến Quốc, “chủ tớ” nhà Kim Huyền, Hà huynh, ngoài ra còn hai người nữa, Lâm Hàn có hỏi thăm thì được biết hai người này một người là Daniel Garden, là thành viên đại tộc Garden của công hội Ma Pháp, ba mốt tuổi đã là Pháp Thánh cấp bảy, là thiên tài có số có má của công hội. Năm năm trước hắn không tham gia đại hội tỷ võ là vì đã quá tuổi, nếu không cũng không đến lượt ma pháp sư hắc ám Jacob.

Daniel đến đây thuần túy là góp vui, bày tỏ lòng ngưỡng mộ với Tuyết Thiên Lăng là chính. Hắn biết, mình là ma pháp sư, ở rể trên đất Võ Đạo Môn là không hợp lý, công hội Ma Pháp cũng không cho phép. Mà cưới một võ giả như Tuyết Thiên Lăng về công hội cũng không ổn, lại thêm khoản “thách cưới” khổng lồ của Võ Đạo Môn thì càng không được. Cũng vì thế mà hắn không hề có chút bất mãn nào với Lâm Hàn, thậm chí còn thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ, còn đưa ra lời mời kết giao với hai phu thê bọn họ. Lâm Hàn cũng vui vẻ nhận lấy danh thiếp của hắn, hứa một ngày nào đó tới công hội ma pháp sẽ đi tìm Daniel.

Còn một người nữa tên Tạ Văn Hưng, lai lịch trái lại rất bình thường, là thủ tịch đệ tử của Huyền Phong Môn, một môn phái hạng hai tồn tại trong lãnh thổ của Thần Tướng Chiến Quốc. Hắn năm nay chỉ có hai bảy tuổi, nhưng đã là một Võ Thánh cấp ba. Chỉ tiếc trong môn phái không có bí tịch và võ kỹ đặc sắc gì nên đã lựa chọn đến Võ Đạo Môn “cầu đạo” một vị đạo trưởng từng có giao tình với sư môn. Chỉ là, đạo chưa cầu được thì đạo trưởng lại bế quan, trước đó có bảo lãnh cho hắn tư cách trực tiếp dự tuyển này, để hắn thử vận may xem sao.

Một thiên tài như vậy, ngay trong lãnh thổ Thần Quốc, nhưng lại chưa từng được khai quật, Long Nhiên Khung thấy rồi làm sao có thể bỏ qua? Hắn đang lúc rất cần dùng người để tranh đấu với thái tử, vì vậy nhanh chóng lôi kéo làm quen với Tạ Văn Hưng, khiến hắn có muốn đi cũng không được. Chỉ thoáng chốc như vậy, với tài nguyên, bí tịch, võ kỹ nhiều đến khủng bố của hoàng gia, Long Nhiên Khung đã thu được một hạt giống tốt, bồi dưỡng thế lực của mình trong tương lai.

Mấy người ở lại, khách sáo thêm vài câu, hứa hẹn ba ngày sau chắc chắn sẽ tới dự lễ thành thân của Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng, sau đó lần lượt rời đi. Riêng con rồng Kim Huyền háo sắc còn lén lút ở lại cuối cùng, đưa cho Lâm Hàn một cái vảy, hẹn khi nào đến rừng rậm Táng Hồn thì đến tìm hắn, còn nhấn mạnh rằng nếu mang theo thê tử thì hẵng đi tìm, nếu không thì con rồng này dứt khoát không tiếp đón! Hắn không có hứng thú với đàn ông...

Lâm Hàn nghe xong mà muốn mở miệng chửi ầm lên! Đáng tiếc, thánh nữ điện hạ đã kịp thời quay lại nhéo tai hắn xách đi, tranh thủ dạy dỗ cho một trận nên thân nên nết!

......

Như đã có chuẩn bị từ trước, ngay trong ngày hôm đó, đã có vô số người tới trang hoàng cả đỉnh sơn phong này, khiến nó từ một màu trắng thuần khiết trở thành một không gian tràn ngập màu đỏ thắm. Chữ hỷ dán khắp nơi, đèn lồng treo cao thắp sáng đêm ngày. Trang phục và tiệc rượu cũng được dần dần đưa đến. Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng chẳng cần phải làm gì, cả ngày chỉ ngồi ôn lại chuyện cũ, hỏi han rõ những tháng ngày và những trải nghiệm mà hai người đã từng trải qua...

Tuyết Thiên Lăng quanh năm suốt tháng đều bị giam lỏng trên ngọn núi này, trải nghiệm trong mấy năm nay có thể nói là ít đến đáng thương. Cuộc sống từ nhỏ đến lớn của nàng cũng chỉ là chìm trong võ đạo, một lòng với sư môn gì gì đó, bởi trước hai tư tuổi nàng vẫn còn đang bị trúng thuật di hồn nên trải nghiệm cũng chỉ có vậy. Lại thêm việc nàng vốn ít nói, khó biểu đạt, thực sự nàng chẳng có nhiều chuyện để luyên thuyên với Lâm Hàn.

Chỉ có Lâm Hàn nói là chính. Có thể nói, trải nghiệm của hắn mặc dù cũng không quá nhiều, nhưng phải đặc sắc hơn Tuyết Thiên Lăng khá nhiều. Bởi cái bản tính tưng tửng của hắn, có rất nhiều chuyện tức cười mà chính nàng cũng chẳng hiểu nổi tại sao Lâm Hàn có thể phạm phải được đã xảy ra.

Người ta nói, nói dai nói dài thành nói dại... qua những câu chuyện ấy, Lâm Hàn cũng vô tình để lộ ra hình bóng của một mỹ nữ tóc tím nào đó, khiến Tuyết Thiên Lăng nổi lên nghi ngờ. Chỉ là, nàng không hề hỏi nhiều, chỉ âm thầm suy tư khiến Lâm Hàn càng thêm chột dạ.

Nghĩ lại, chuyện này có lẽ trước sau cũng phải nói cho rõ ràng... Nhưng Lâm Hàn vẫn chưa tưởng tượng ra Tuyết Thiên Lăng sẽ phản ứng thế nào, nên hiện tại thỉnh thoảng hắn mới vờ vịt nói lỡ lời vài câu, để thăm dò phản ứng của Tuyết Thiên Lăng. Nhưng kết quả rất không khả quan, Tuyết tiên tử vẫn thái độ lạnh nhạt như thường, một chút bất mãn hay ngạc nhiên cũng không bày ra, khiến Lâm Hàn lòng sôi lên như bị mèo cào vậy.

Ba ngày sau...

Lễ thành thân đã chuẩn bị xong, cũng rất đơn giản và thuần túy, chỉ có một cái lễ đường, xung quanh bày biện khoảng sáu mâm cơm, tất cả gói gọn trong phòng khách kia. Phía sau là một phòng trang điểm, kiêm dạ phòng của hai người, tất cả đều được trang trí bằng màu đỏ hỷ sự truyền thống.

Lễ nghi cũng không bị làm rườm rà như hoàng tộc hay quý tộc gì gì đó, người tu đạo thường ưa cái giản dị mà thôi, cái này cũng chính hợp ý Lâm Hàn, hắn không thích những việc dài dòng phức tạp.

Trong phòng trang điểm, Triệu Gia Hinh đang đảm nhiệm chức vụ phù dâu, tỷ mỉ chỉnh trang cho Tuyết Thiên Lăng, từ từng nếp áo cho đến trang điểm. Tuyết Thiên Lăng thực ra cũng chẳng hiểu gì về chuyện này, trực tiếp để sư muội thao túng, đặt đâu thì ngồi đấy.

Đang lúc này, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Triệu Gia Hinh rất bất mãn nói:

- Ai vậy? Có biết trước giờ thành hôn không ai được gặp tân nương không hả? Ách? Lại là ngươi? Đi ra đi ra, ngươi chính là người không thể gặp sư tỷ nhất đó biết không hả?

Triệu Gia Hinh chắn trước mặt Lâm Hàn, che đi toàn bộ tầm nhìn của hắn, hai tay chống nạnh sừng sộ như con sư tử cái, nhe nanh múa vuốt hù dọa Lâm Hàn, khiến hắn dở khóc dở cười.

- Triệu sư muội! Ta cũng không hiểu mấy cái lễ nghi chết tiệt đó ở đâu ra, ta chỉ biết hôm nay ta mới là người cưới bà xã, thê tử nhà ta xinh đẹp là đương nhiên, nhưng mà trong lễ thành hôn thì nàng phải là xinh đẹp nhất, chi bằng để ta vào xem xem sao, yên tâm, mắt thẩm mỹ của ta luôn rất chuẩn!

Lâm Hàn cười hì hì, không coi thái độ của Triệu Gia Hinh là chuyện to tát!

Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi! Ách... thực ra nàng cũng đã hai mươi, nói nhỏ cũng không nhỏ cho lắm!

Đúng, thực sự không nhỏ!

Lâm Hàn rất nghiêm túc nhìn xéo xuống ba mươi độ, ánh mắt đánh giá trần trụi khiến Triệu Gia Hinh đột nhiên đỏ rần mặt.

- Dâm tặc! Đừng có gọi ta là Triệu sư muội! Ngươi nghĩ ngươi may mắn đục nước béo cò khi sư tỷ không còn lựa chọn là hay lắm sao? Mau đi ra ngoài, một người đàn ông tay thô chân kệch như ngươi thì biết cái gì về trang điểm!

Triệu Gia Hinh nhảy dựng lên như con mèo nhỏ, Lâm Hàn bất đắc dĩ cười cười, xem ra cô nàng này vẫn rất bất mãn với bản thân mình mà!

- Thôi nào, Gia Hinh sư muội! Chẳng phải muội cũng trang điểm xong rồi sao? Để hắn vào đi, ta cũng không có để ý mấy cái lễ nghi đó!

Tuyết Thiên Lăng thấy hai cái con người này vẫn cứ chành chọe như chó với mèo, rất là bất đắc dĩ lên tiếng.

- Nhưng mà sư tỷ...

Triệu Gia Hinh nũng nịu.

- Thôi nào, đừng quậy nữa!

Tuyết Thiên Lăng ôn nhu xoa xoa đầu nàng giống như an ủi một đứa trẻ.

Triệu Gia Hinh thấy vậy cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi lui ra, trước khi đi vẫn không quên hậm hực với Lâm Hàn:

- Coi như ngươi may mắn! Mà không đúng, đó là sư tỷ không coi cái hôn lễ dối trá này ra gì! Cảnh cáo ngươi, không được giở trò đồi bại gì với sư tỷ ta!

- Được được! Ta đồng ý là được chứ gì?

Lâm Hàn trực tiếp ra tay đầu hàng! Làm gì đề phòng ta như vậy? Ta giống người xấu lắm sao? Hơn nữa, với tu vi của sư tỷ cô, nàng ấy mà không đồng ý thì ai làm gì được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.