[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 186 : Ngọc bội và máu




Chiến đấu vẫn tiếp tục.

Lúc này, Lã Thiên Thanh có vẻ đã bắt đầu nổi nóng, trước đến nay vẫn luôn chỉ có phần hắn đè người khác ra đánh, làm gì có chuyện bị dây dưa mãi không làm gì được thế này?

Nhưng sự thực lại diễn ra trước mắt, khiến Lã Thiên Thanh không thể không chấp nhận thực tế đó.

Kẻ địch của hắn, vậy mà cũng là một cao thủ tá lực!

Mặc dù thủ pháp tá lực không cao minh được bằng thái cực quyền, nhưng cũng rất độc đáo, vậy mà có thể lợi dụng sự mềm dẻo của thân thể tá đi gần hết lực đạo và chân khí của mình, mọi công kích của mình lên thân thể hắn gần như đánh lên cái bị bông, có dùng lực đến mấy cũng không có tác dụng gì.

Điểm duy nhất không bằng, đó là pháp môn của hắn có thể tá lực, nhưng không thể đả lực, tức là không thể lợi dụng lực đạo đó phản lại đối phương, điều này đã khiến pháp môn kia kém hơn thái cực một đoạn rồi.

Nhưng kể cả như thế, Lã Thiên Thanh cũng gặp phải khó khăn không nhỏ.

Mình tá lực đả lực, nhưng lại bị đối phương một lần nữa tá đi hết, vậy thì mình làm cách nào mới tổn thương được hắn? Khi mà tính công kích của thái cực lại không quá cao, nếu không mượn lực được, vậy thì công kích của Lã Thiên Thanh gần như là vô hiệu.

Đây cũng là điểm yếu trí mạng của thái cực quyền và thái cực kiếm. Nếu gặp phải một cao thủ tá lực khác, vậy thì thái cực khó có thể giành chiến thắng, chỉ có thể đảm bảo không thua kéo dài thời gian!

Trải qua trăm chiêu, Lã Thiên Thanh càng đánh càng sốt ruột, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được cách gì ứng phó. Ở khoảng cách gần như vậy, dùng lục mạch hiển nhiên là không khả thi, bản thân lại không có cách nào có thể thoát khỏi sự đeo bám của đối thủ. Thực là đau đầu!

Đúng lúc này!

Lã Thiên Thanh lách mình sang phải, chân khí xoay tròn kéo theo một quyền của Lâm Hàn, hắn ngay lập tức vỗ ra một chưởng cực kỳ lăng lệ, sát khí trùng thiên muốn đưa kẻ địch vào chỗ chết!

Thời cơ đã chín muồi!

Lâm Hàn sử dụng pháp môn tá lực độc môn của Trường Sinh bí điển, không những có thể dẫn công kích của đối phương đi, không làm tổn thương mình, mà còn có thể tích trữ sức mạnh công kích ấy, tụ lại thành một khối năng lực cực kỳ kinh khủng, dồn nén và bộc phát trong một chiêu duy nhất, trả lại toàn bộ công kích ấy cho kẻ địch!

Đây chính là tầng cao nhất của tá lực Trường Sinh, cũng là một trong hai võ kỹ duy nhất của Trường Sinh bí điển, diễn hóa ra từ pháp môn dẫn lực tự đả thương nội tạng. Uy lực thực sự lớn đến không ngờ.

Nhưng chưa dừng lại ở đó!

Võ kỹ này có một nhược điểm rất lớn, đó là xuất chiêu phải trúng, nếu đánh trượt, vậy thì mọi công sức tụ lực đều sẽ tan thành bọt nước. Hơn nữa, năng lượng tuy được tích tụ, nhưng xuất ra thế nào thì lại là một vấn đề khác, vận dụng không tốt, rất có thể lực lượng sẽ bị tán đi đến chín phần, chỉ còn một phần uy lực mà thôi.

Từ đó, Lâm Hàn nghĩ đến việc dung hòa nó với Nhu Quyền!

Tụ toàn bộ công kích tụ vào một điểm, sắc bén, âm nhu, nhanh như thiểm điện, có thể xuyên phá mọi lớp phòng hộ, phá hoại bất cứ bộ vị nào của kẻ địch!

Nhu quyền tụ thủ!

Yaaa!

Lực lượng kinh khủng bộc phát, Byakugan dễ dàng nhìn thấy điểm sơ hở của Lã Thiên Thanh, chui lọt qua đó, một chỉ thẳng tắp vươn tới huyệt khí hải của hắn. Trong lòng Lã Thiên Thanh bất giác cảm thấy hoảng hốt, một chỉ kia nắm bắt thời cơ quá tốt, hơn nữa còn mang theo lực bùng nổ kinh hoàng, phát sau mà tới trước, uy lực mạnh tới mức xé toạc lớp chân khí hộ thể giống như dao nhọn xuyên rách tờ giấy vậy.

Phanh!

Lã Thiên Thanh cảm thấy trước ngực tê rần, cổ họng ngòn ngọt, khiến hắn không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, bên sườn trái của hắn cũng đã trúng chiêu của Lâm Hàn, năng lượng kinh khủng xuyên phá từ trước ra sau, đâm gãy hai cái xương sườn của hắn, tiếp tục tiến tới xuyên phá da thịt phía sau lưng, xé rách một mảnh áo của hắn. Máu tươi cũng đã chảy ra như không đáng tiền, nhuộm đẫm da thịt và quần áo.

Bịch!

Lã Thiên Thanh chật vật ngã xuống, hắn nhanh chóng vận khí khống chế thương thế, khuôn mặt tràn ngập không cam lòng nhìn lại.

- Lã Thiên Thanh! Ngươi chưa cảm thấy đủ hay sao? Lợi dụng một đứa bé để biết được đáp án, bây giờ lại ngang nhiên đến chỗ của ta gây sự, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử hạch tâm thì có thể làm bừa hay sao? Đừng quên, Tuyết Thiên Lăng ta cũng là đệ tử hạch tâm của Võ Đạo Môn!

Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng đáp xuống, lạnh lùng nói với Lã Thiên Thanh sau khi đã một chưởng đánh lên ngực hắn.

- Sư tỷ, ngươi... Ngươi thà lựa chọn một kẻ như vậy cũng không cho ta cơ hội? Rốt cuộc ta đã làm sai chỗ nào? Rốt cuộc ta đã làm gì để sư tỷ phải căm ghét ta đến như vậy? Sư tỷ, nếu ngay từ đầu ngươi đã lựa chọn ta, vậy thì ta có cần phải trở thành như bây giờ không?

Lã Thiên Thanh rất không cam lòng gào thét!

- Nói đủ chưa?

Tuyết Thiên Lăng vẫn lạnh lùng nói:

- Trong lòng ta, ngươi chẳng khác gì với tất cả đàn ông trên đời này cả, không đáng để ta đặt trong lòng, ta xưa nay vẫn chỉ có một người duy nhất! Ta đã có thể chấp nhận bừa một người, vậy thì ngươi cũng có thể! Nhưng đáng tiếc, ngươi lại là người của Võ Đạo Môn! Ta có thể lựa chọn bất cứ ai, nhưng riêng ngươi thì không thể!

Lời nói cực kỳ tàn nhẫn và không khách sáo, khiến sắc mặt Lã Thiên Thanh dần trở nên ảm đạm. Hắn cúi đầu không nói, sau một lúc mới đứng lên, sắc mặt biến đổi, trở nên vô cảm và lãnh tĩnh.

- Vậy được rồi! Sư tỷ đã nói đến mức này, Thiên Thanh còn cố chấp thì thực sự quá vô lễ! Thiên Thanh xin cáo từ!

Lã Thiên Thanh chắp tay cúi người, sau đó lại nhìn liếc qua Lâm Hàn:

- Còn ngươi! Ta thừa nhận từ đầu đã nhìn nhầm, nhưng thủ đoạn của ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi! Ngày tháng còn dài, sẽ có ngày ta rửa sạch mối nhục ngày hôm nay!

Lâm Hàn máy động trong lòng.

Hắn nhớ đến một mục đích khác khi mình tới đây, nhiệm vụ cấp Thiên mà Lâm Chấn Sơn giao phó.

- Chờ chút!

- Đoàn công tử còn gì chỉ giáo?

Lã Thiên Thanh xoay người lại, lãnh khốc nói.

- Ha! Ta biết ngươi không phục! Vậy thì cứ cho là ta không đánh lại ngươi đi, dù sao trước nay ta cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt! Nhưng ta đảm bảo ngươi không đánh lại Lâm Thế Tuyền, hắn mới chính là thanh niên tài tuấn đệ nhất đại lục, còn ngươi... cũng chỉ có vậy mà thôi! Tương lai của Võ Đạo Môn... hắc hắc!

Lâm Hàn không biết từ đâu lấy ra cây quạt giấy, phe phẩy cực kỳ kệch cỡm nói.

- Ngươi nói cái gì? Ta không đánh lại Lâm Thế Tuyền? Ngươi dám sỉ nhục Võ Đạo Môn?

Lã Thiên Thanh dù cực kỳ tức giận, nhưng vẫn trấn tĩnh chất vấn.

- Sao nào? Ta nói không đúng? Ngươi có dám đánh cược với ta không? Ta cũng nói thẳng cho ngươi biết, Lâm Thế Tuyền vẫn luôn muốn đánh bại ngươi để báo mối thù bị nhục mạ mười năm trước! Ngươi đi khiêu chiến, đảm bảo hắn sẽ chiến! Nếu ngươi thắng được, từ nay về sau nhìn thấy ngươi ta sẽ ra kính cẩn chào hỏi rồi tránh lui ngàn bước! Nếu ngươi thua... khà khà, ta cũng chẳng cần ngươi làm gì, ta chỉ đơn thuần muốn nhìn ngươi bị Lâm Thế Tuyền đánh bại mà thôi!

Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp dùng dương mưu khích tướng Lã Thiên Thanh!

Mục đích chỉ có một, khiến Lã Thiên Thanh đi thách đấu Lâm Thế Tuyền!

Lâm Hàn không biết tại sao lại như vậy, nhưng nhiệm vụ mà Lâm Chấn Sơn giao phó chỉ có thế!

Còn việc kính cẩn chào hỏi tránh lui gì đó, Lâm Hàn cũng mặc kệ, hắn cũng không phải là hạng cứng đầu cứng cổ thích ngẩng mặt lên giời! Để hoàn thành nhiệm vụ, trả lại ân tình của lão già kia, thua thiệt chút thì có làm sao? Hơn nữa, tỷ lệ Lã Thiên Thanh giành chiến thắng còn rất thấp!

- Ngươi chắc chắn như vậy?

Lã Thiên Thanh cười lạnh hỏi lại.

- Chắc chắn như vậy! Ta đã đánh với ngươi, và cả Lâm Thế Tuyền, ngươi còn lâu mới đánh bại được hắn! Đệ tử đời này của Võ Đạo Môn xem ra cũng còn thua kém nhiều a!

- Vậy được!

Lã Thiên Thanh lạnh lùng nói:

- Ta sẽ cho học viện Cửu Long các ngươi cúp đuôi mà làm người! Ta coi đây là lời khiêu chiến của đệ tử học viện Cửu Long với đệ tử Võ Đạo Môn chúng ta! Không chấp nhận chẳng phải rất hèn kém sao? Chỉ mong khi ta đánh bại họ Lâm kia, ngươi vẫn có thể giữ đúng lời mình nói!

- Nhất ngôn cửu đỉnh!

Lâm Hàn hất mặt lên trời, cực kỳ kiêu ngạo đáp.

...

Lã Thiên Thanh rời đi rồi!

Lâm Hàn hé miệng, đang định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sau lưng tê rần, huyệt mệnh môn của hắn đã bị bất ngờ khống chế từ phía sau!

Chết tiệt! Bất cẩn rồi!

Nãy giờ Tuyết Thiên Lăng vẫn đứng ngay sau lưng mình, không hề động thủ, những tưởng nàng đã bình tĩnh để nghe mình giải thích, nào ngờ...

- Nàng...

- Ta bây giờ đã có mấy phần tin lời ngươi nói!

Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng ngắt lời:

- Nhưng ta vẫn không thể tin ngươi hoàn toàn! Người đó là ai, ta biết rõ, chàng chắc chắn không thể còn sống trên đời. Vậy nên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn để ta chứng thực chuyện này, nếu ngươi thực sự là kẻ giả mạo, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!

Bộ dạng của nàng lúc này cực kỳ nghiêm túc và lạnh lùng, thậm chí còn có sát khí nhàn nhạt tỏa ra, khiến Lâm Hàn cực kỳ khó chịu! Hắn vẫn luôn mong muốn nhìn thấy phong thái nhu mỳ hiền thục của nàng khi gặp lại, nhưng có vẻ như mọi chuyện không được như hắn mong muốn.

Thở dài một hơi, Lâm Hàn thả lỏng thân thể, để Tuyết Thiên Lăng dễ dàng khống chế bản thân, buồn buồn nói:

- Vậy được! Nếu nàng đã có cách kiểm chứng, vậy thì làm đi! Chỉ mong sau khi chứng thực được, nàng hãy nghe ta nói một lời!

- Nếu ngươi thực sự là chàng, đừng nói là một lời, dù ngươi muốn đánh muốn mắng, thậm chí là chém giết cho hả giận, Tuyết Thiên Lăng này cũng không hé ra một câu oán hận!

Tuyết Thiên Lăng hơi cắn môi, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt trở lại, chứng minh nàng vẫn cực kỳ không tin hắn.

Lâm Hàn cảm thấy thân thể dần mất đi khí lực, mềm oặt ngồi xuống trước mặt Tuyết Thiên Lăng, giương mắt lên chờ mong điều sắp tới, hắn cũng mong muốn Tuyết Thiên Lăng có cách nào đó có thể nhận ra mình.

Phập!

Đón chờ hắn là một cơn đau đớn đến tê dại nơi ngực trái, trái tim cảm thấy xót xa như bị xé rách, một dòng máu đỏ thắm tràn ra, theo mũi dao thấm ướt vạt áo của hắn. Nhưng Lâm Hàn vẫn cắn răng, không rên một lời.

Một dao đâm thủng tim!

Đúng, chính là xé rách trái tim của hắn, xảo diệu khiến dòng máu tươi và máu thẫm trong tim tràn ra ngoài. Mặc dù vết đâm rất nhỏ, rất tinh tế, nhưng nếu là người thường, chỉ như vậy thôi cũng đủ để đòi mạng bọn họ rồi!

Còn may, trái tim Lâm Hàn tràn ngập sinh cơ, mới khiến hắn có thể chịu được thương thế đến mức ấy!

Lãnh tĩnh nhìn dòng máu chảy ra, Tuyết Thiên Lăng nhanh chóng lôi miếng ngọc bội bằng hàn ngọc mà trước đó Lâm Hàn đính dưới đáy bình, áp lên ngực hắn. Kỳ lạ thay, miếng ngọc bội vậy mà như bông thấm, thoáng chốc đã hút sạch dòng máu đang chảy đó.

Không một chút dừng lại, Tuyết Thiên Lăng tiếp tục dùng dao cứa mạnh lên cổ tay mình. Da thịt bị xé rách, dòng máu đỏ tươi theo động mạch chảy ra xối xả, chảy xuôi xuống, trút toàn bộ lên hình khắc của miếng ngọc bội kia.

Theo thời gian...

Cặp mắt Tuyết Thiên Lăng đột nhiên mở lớn, thậm chí đã bắt đầu tràn ngập sương mù. Thần thái nàng tràn ngập khó tin, kinh hỷ, chua xót, hoài niệm, hối hận, đôi mắt dần trở nên hoảng hốt, lại có mấy phần ôn nhu nhìn thẳng vào khuôn mặt xa lạ của Lâm Hàn.

Là chàng...

Thực sự là chàng sao?

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Thật tốt, chàng vẫn còn sống, thực sự còn sống! Hơn nữa còn trưởng thành, trở nên lợi hại như vậy!

Cánh tay trắng như bạch ngọc run rẩy vươn tới, nhẹ nhàng áp lên gò má của Lâm Hàn, từ tốn vuốt ve như muốn tìm ra cảm giác gì đó quen thuộc. Dưới chân nàng, miếng ngọc bội xạ ra huyết quang rực rỡ, dòng máu của hai người vậy mà dần dần hòa quện vào nhau, quấn chặt lấy nhau, xoay chuyển như một vòng xoáy bất tận trên bề mặt của miếng ngọc ấy.

Lâm Hàn kinh ngạc nhìn miếng ngọc kia, nó đã theo hắn rất lâu rồi, vậy mà hắn cũng không biết nó còn có tác dụng này. Đây là cái gì? Chẳng lẽ thực sự như lời hát kia, miếng ngọc chữ Hàn chính là phục bút để ta được gặp nàng hay sao?

Trên đỉnh núi già đến bạc đầu, một căn viện độc nhất vô nhị ngăn cách toàn bộ sương giá xung quanh, như minh chứng cho tâm tình mừng rỡ mà ấm áp của đôi phu thê gặp nhau sau bao nhiêu gian khó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.