[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 170 : Quán thâu




Lâm Hàn rời khỏi thuyền hoa của Lam Khổng Tước, một đường trở về nơi cư ngụ tạm thời của Lâm Băng.

Còn chưa vào cửa, Lâm Hàn đã sốt hết cả ruột với tiếng nức nở trong phòng. Tiếng khóc trẻ con ấy rõ ràng là của Lâm Băng chứ còn ai vào đây?

Vội vội vàng vàng chạy vào, Lâm Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt cô bé, ôm chầm lấy nàng, quan tâm hỏi han:

- Sao vậy? Con gái ngoan tại sao lại khóc? Là tên khốn kiếp nào bắt nạt con tiểu Băng nhi xinh đẹp nhà chúng ta? Bố đẹp trai đi tìm hắn tính sổ!

- Hức hức! Con... đói...

Tiếng nức nở vẫn tiếp diễn, cho đến khi Lâm Hàn sốt sôi ruột, Băng nhi mới thốt ra một câu khiến hắn suýt ngất xỉu.

Được được! Con gái là số một, con gái khóc vì đói thì ta đã phạm tội đáng chém ngàn đao.

Lâm Hàn đành cười khổ một tiếng, tất bật chạy đi nấu nướng đồ ăn, một tay vài ba việc, rất có phong thái cha già đảm đang.

Nhìn Lâm Hàn chạy ngược chạy xuôi, sốt sắng chỉ vì một câu nói của mình, Lâm Băng im lặng vừa nhìn, vừa lau đi nước mắt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào mà ấm áp, đây là cảm giác được cha quan tâm sao? Thật tốt!

Sau khoảng nửa giờ, một bữa cơm ba món tiêu chuẩn đã được bày biện sẵn sàng, Lâm Hàn cười hì hì tới trước mặt Lâm Băng nói:

- Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời Băng nhi điện hạ xuống giường hưởng dụng.

Băng nhi hoan hô một tiếng, vui vẻ chạy tới, bắt lấy một miếng thịt thăn ma ngưu một sừng, thoải mái thưởng thức.

Nhìn bộ dạng ăn như rồng cuốn của nàng, Lâm Hàn đột ngột thấy có chút đau lòng. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, hà cớ gì lại có cách ăn uống điên cuồng như thế? Đồ ăn của ta trong mắt nàng ngon như vậy? Hay là vì từ nhỏ đã không được đối xử tử tế?

- Thôi nào, thôi nào! Ăn từ từ, kẻo nghẹn, đồ ăn dây bẩn hết ra áo rồi này! Đồ ăn còn nhiều, sau này ngày nào cũng sẽ có đồ ăn ngon. Lát nữa đi tắm rửa đi, ta tranh thủ đi mua cho con mấy bộ đồ mới, bộ đồ này cũng hơi chật rồi !

Bản năng của một người cha thúc giục, Lâm Hàn đột nhiên trở nên tỉ mỉ và săn sóc hơn ngày thường cả trăm lần. Có những thứ mà ngày thường hắn không bao giờ để ý, hiện tại lại có thể dễ dàng nhìn rõ mồn một.

Lâm Băng đột nhiên dừng lại, nàng là một cô bé rất mẫn cảm, có thể cảm nhận được sự chân thành vô tư, sự quan ái xuất phát từ con tim không chút tạp chất của Lâm Hàn. Nó không giống với sự quan tâm giả dối mang theo chút ít lợi dụng của một người khác.

Sự quan tâm ấy... giống mẹ quá! Nhưng nồng nhiệt và thực tế hơn nhiều.

Nếu sự quan tâm của mẹ thường chỉ có trên mặt tinh thần, nuôi dưỡng một tâm hồn trong sáng và vô tư lự cho Lâm Băng, vậy thì người đàn ông trước mắt lại là sự quan ái đến từ thực tế, hắn muốn trao cho nàng một cuộc sống đầy đủ và sung sướng, không cần chịu khổ và lo nghĩ về cuộc sống.

Có lẽ... Lâm Hàn sẽ không phải là một ông bố tốt, dễ chiều hư con cái, nhưng trong mắt Lâm Băng, hắn là một ông bố tuyệt vời.

- Cha... sau này... cha có bỏ rơi con không?

Lâm Băng đột ngột hỏi ra một câu, khiến sắc mặt Lâm Hàn hơi cứng lại.

- Sao lại nói vậy? Băng nhi xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, có kẻ làm cha nào đủ tàn nhẫn để vứt bỏ con chứ?

- Người ta nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha, phải không ạ?

- Ừ! Đúng là như vậy.

Lâm Hàn dù hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu trả lời.

- Vậy thì Băng nhi đã từng bị sư phụ vứt bỏ, cũng coi như từng bị cha vứt bỏ, có đúng không ạ?

Nói đến cuối câu, Băng nhi đã khóc không thành tiếng, một lần nữa như xát muối vào lòng Lâm Hàn. Hắn biết, Lâm Băng có lẽ từng phải chịu khổ rất nhiều, nhưng không ngờ tổn thương lại lớn đến như vậy.

Đối với một đứa trẻ còn bé xíu như vậy, còn sự thống khổ nào lớn hơn việc bị người khác chối bỏ đây? Đặc biệt đó còn là người từng được coi như người thân! Lâm Hàn cũng từng bị người chối bỏ từ tấm bé, hắn hiểu, hiểu rõ lắm chứ

- Băng nhi sinh ra sau ca ca hai canh giờ! Mọi người đã xác định ca ca là huyết mạch của cha, có thiên phú kinh thiên động địa, vì vậy cũng xác nhận Băng nhi là thiên tài. Nào ngờ đến khi ba tuổi, bắt đầu trúc cơ thì mọi người mới biết Băng nhi là Huyền Băng Tuyệt Mạch, cả đời không thể luyện võ! Sư phụ trước đó còn thân mật nói sẽ coi Băng nhi như con gái người, làm mẹ Băng nhi, nhưng cuối cùng lại vứt bỏ Băng nhi... con sợ lắm! Mọi người từng vui vẻ chào đón con, sau một ngày lại nhìn con dè bỉu, chỉ có sư thúc đối tốt với con, nhưng mẹ nói đó cũng chỉ là vờ vịt để tiếp cận mẹ! Sau này, Băng nhi một lần tức giận đã đóng băng ba vị sư huynh, bị trưởng lão tức giận giam lại, sau khi thả ra lại càng bị gọi là quái vật... Băng nhi...

- Đủ rồi!

Hai mắt Lâm Hàn lúc này cũng đã đỏ ké, hắn cố nén tức giận và đau lòng lại, ôm chặt lấy Lâm Băng an ủi:

- Khóc đi, không cần kể nữa! Cha hiểu rồi! Băng nhi là con của cha, cha sẽ không bao giờ bỏ rơi Băng nhi. Con của Lâm Hàn không phải phế vật, càng không phải quái vật. Băng nhi là thiên tài khoáng thế còn vượt qua cả cha mẹ, tương lai chắc chắn sẽ làm cha tự hào, không cần nghe đám người kém cỏi kia nói!

- Vô ích thôi!

Lâm Băng vẫn nức nở, nhưng không còn thương tâm như vừa rồi, thay vào đó là một chút chán nản ảm đạm:

- Huyền Băng tuyệt mạch xuất phát từ huyết mạch, không thể phá giải, không có phương pháp biến đổi cải tạo, vì thay đổi đồng nghĩa với chết. Luyện võ là vô vọng, tu ma pháp càng vô vọng, vì băng khí từ huyết mạch đã chặn đứng cảm ứng của tinh thần lực cùng môi trường. Sư tổ nói rồi, tiềm năng của Băng nhi quá lớn, nhưng tiềm năng hiển lộ thành tư chất chỉ bằng không, Băng nhi chỉ có thể vô ý hữu ý điều khiển chút băng khí tán loạn ra ngoài mà thôi. Hơn nữa... hơn nữa băng khí sẽ ngày càng lớn dần, cho đến khi thân thể Băng nhi không chịu nổi nữa...

- Nói bậy nói bạ!

Lâm Hàn nhẹ nhàng ngắt lời:

- Bọn họ không có cách, cũng không có nghĩa người khác không có cách. Cái đại lục Ma Võ này xưa nay chỉ coi tiềm năng thân thể là cái bình chứa, phần tiềm năng hiện là tư chất tu luyện võ đạo và ma pháp. Không biết tiềm năng thân thể cũng chính là sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, bỏ qua biết bao thiên tài tiềm năng mạnh mẽ nhưng bị ẩn đi, hiển lộ ra ngoài tư chất quá nhỏ bé mà không được coi trọng. Băng nhi có tiềm năng thân thể mạnh, chắc chắn là thiên tài trong thiên tài!

- Thật ạ?

Băng nhi vui mừng ôm cổ Lâm Hàn:

- Sư tổ và mẹ cũng nói thế, nhưng họ cũng không có cách nào!

- Ta có cách!

Lâm Hàn tự tin vỗ ngực bồm bộp.

- Thật?

- Cái con nhóc con này! Còn nghi ngờ sao? Quên khẩu hiệu rồi sao? Bố đẹp trai nhất hệ mặt trời, đẹp trai đến mức không gì không làm được!

- Lại bắt đầu chém...

Lâm Băng bĩu môi, ra vẻ không tin, nhưng trong mắt nàng lúc này đã tràn ngập vui vẻ và hi vọng.

Nhìn ánh mắt hi vọng sáng long lanh của cô bé, Lâm Hàn hơi chần chừ một chút.

Không phải hắn không muốn trao phần quà kia cho nàng, mà là vì lúc này tinh thần của hắn rất tồi tệ. Mặc dù hắn có thể chịu được, vẫn hoạt động như thường, nhưng nếu bây giờ một lần nữa hao tổn để truyền thừa lại cho Lâm Băng, vậy thì tình trạng sẽ lại càng ko ổn

Chỉ trách cái việc thôi diễn suy luận kia, không ngờ tưởng tượng tái hiện ký ức đã đủ nặng nhọc, mà suy luận sự việc thì còn nặng nề hơn gấp bội. Nghĩ cũng đúng, một cái là tái diễn cảnh đã biết, một cái là suy diễn cảnh chưa biết, chênh lệch trong đó không phải chỉ là một chút một ít đơn thuần.

Hơn nữa, cái gói quà kia còn không trực tiếp trao cho hắn lệnh bài ký ức linh hồn, mà lại đưa cho hắn một đoàn ký ức. Lâm Hàn có hai cách sử dụng, một là tự hấp thu rồi truyền thụ cho Lâm Băng, hai là trực tiếp tổn hao tinh thần quán thâu cho nàng.

Tự hấp thu rồi truyền thụ... Lâm Hàn không muốn lãng phí như vậy. Hắn đâu có huyết kế Minatsuki mà dùng? Mà không dùng được thì truyền thụ sao đầy đủ được? Chưa kể hắn còn là một giáo viên không được xuất sắc cho lắm.

Quán thâu ngược lại tốt hơn nhiều, như ký ức chính bản thân, vào đầu là hiểu thấu đáo, chỉ cần thực hành thành thục là có thể sử dụng tự nhiên, hơn nữa bản thân chỉ có kiến thức, tu vi vẫn cần luyện từng bước nên có thể đảm bảo việc làm chủ sức mạnh bản thân!

Lâm Hàn nhận kỹ năng của hệ thống cũng đều như vậy, nên lực khống chế và độ thấu hiểu của hắn về thuật rất tốt, không gian phát triển cũng rất lớn, chỉ trừ phi lôi thần được trao tặng nguyên kỹ năng, không phải tự tu luyện nên cho đến giờ thuật này của Lâm Hàn vẫn chẳng tiến thêm được bao nhiêu.

Lâm Hàn vốn còn do dự, nhưng nhìn ánh mắt dần tối đi và thất lạc của con gái, hắn cũng không thèm đắn đo thêm nữa.

Tàn nhẫn cắn răng Lâm Hàn mạnh mẽ đặt tay lên đầu Băng nhi, một đoàn năng lượng màu lam bùng phát trong tiếng dặn dò của hắn:

- Ngồi yên hấp thu tất cả những gì cha quán thâu! Đừng thắc mắc hay làm phiền, cha hiện tại không khỏe cho lắm, nếu bị làm phiền, cha cũng không biết sẽ có hậu quả gì!

Lâm Băng trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, nàng muốn nói cha đừng như vậy, chờ đợi khỏe rồi nói, nhưng sợ nói ra lại làm Lâm Hàn phân tâm hỏng việc, tự làm bị thương, nên lời đến bên môi cũng đành lúng túng nuốt trở về.

Nàng nhắm mắt, cắn nuốt lấy từng chút kiến thức được quán thâu. Chỉ mới tiêu hóa được đôi chút, nhưng nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, không thể dứt ra được.

Thì ra... còn có thứ năng lượng tiềm năng kỳ lạ như chakra?

Thì ra, trên đời còn có thủ đoạn kỳ dị đến như vậy?

Đây là một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác võ đạo và ma pháp. Nó hoàn chỉnh như vậy, chắc chắn cần vô số người đúc kết và hoàn thiện, tại sao trong điển tịch chưa từng đọc tới? Chưa từng nghe tới hai chữ “nhẫn giả” này?

Dữ liệu ngày càng nhiều, Lâm Băng nhất thời không tiêu hóa kịp, chỉ có thể để ý ức này tự khắc sâu trong óc, dần dần hấp thụ. Nhưng dù thế, nàng vẫn thấy hoa mắt chóng mặt, lộ ra sự thống khổ đau đớn.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ah...

Lâm Băng thống khổ rên rỉ, nhưng dường như Lâm Hàn vẫn chưa kết thúc.

Một chút nữa thôi... một chút nữa thôi, đây là nhẫn thuật cuối cùng, cũng là lợi hại nhất! Sau này nó sẽ là bùa hộ mệnh của con!

Nhưng...

Đúng là người tính không bằng trời tính!

- Cuồng đồ lớn mật! Còn không mau dừng tay?

Một tiếng hét yêu kiều khiến Lâm Hàn giật nảy mình, nhất thời có chút hơi bối rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.