[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 167 : Nhận thân




Trong một buổi tối...

Hai lần bị truy lùng!

Hai lần được giải cứu.

Và người giải cứu đều là cùng một người.

Nếu là bình thường, Lâm Băng rất có thể đã liên tưởng đến trường hợp diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân mà mẹ từng kể. Nhưng không hiểu sao, đối với đại thúc này, nàng không hề cảm nhận được một chút nào giả dối, diễn kịch.

Hắn cõng lấy nàng trên lưng, Lâm Băng có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, nhìn thấy được nhãn thần lo lắng, kèm theo kích động nhìn từ phía mặt bên. Cái ánh mắt ấy... quen lắm!

Quen đến mức khiến Lâm Băng cảm thấy thân thiết, quen như ánh mắt ôn nhu của mẹ đã nhìn nàng từ nhỏ tới giờ, ánh mắt ấy... sao lại như thế?

Lâm Hàn cõng lấy tiểu cô nương một đường chạy mất dạng, gặp rừng cây hắn trực tiếp đạp lên cành, gặp sông nước hắn đạp lên mặt nước, gặp vách đá hắn trực tiếp chạy dọc thẳng lên trời, giống như không có bất cứ quy luật nào có thể cản trở được bước tiến của hắn vậy! Lâm Băng từ nhỏ đã nghe qua rất nhiều công phu khinh thân công pháp, thứ kỳ dị tương tự thế này không phải chưa nghe qua, nhưng bây giờ mới là lần đầu chứng kiến.

Cảnh tượng bên người cứ như vậy biến đổi, Lâm Băng bất giác thấy tinh thần cũng hơi mệt mỏi, vậy mà dứt khoát thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết qua bao lâu, cô bé mới dần dần tỉnh lại, vì nàng cảm thấy mình được đặt xuống một nơi rất êm ái và ấm áp. Đập vào mắt nàng là một khung cảnh khá ấm áp và quý phái, có giường ấm nệm êm, màn che trướng rủ đàng hoàng. Cả căn phòng toát ra một khí tức sang quý và nhã nhặn.

Từ tốn ngồi dậy, nàng ngay lập tức có thể thấy được một nam tử đình đình ngọc lập đang ngồi bên cạnh mình, một đôi mắt hòa ái mà tràn ngập quan thiết, hòa nhập vào ngũ quan thanh tú, thần thái hiền hòa, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiện.

Quan trọng hơn...

Lâm Băng nhớ ra ánh mắt ấy mình đã gặp ở đâu rồi!

- Cha...

Nàng không tự chủ được thốt lên, bởi không chỉ là ánh mắt, thần thái, mà cả dung mạo của hắn cũng hoàn toàn trùng khớp, không một chút sai lệch so với những bức họa cha mà mẹ luôn giấu kín, nếu có khác, thì chỉ là thành thục hơn đôi chút mà thôi.

Những bức họa ấy là bí mật sâu kín nhất của mẹ, luôn luôn gìn giữ không cho bất cứ ai được xem, ngoại trừ nàng và anh trai còn nhỏ. Nàng không nhớ nổi mẹ đã chỉ vào những bức tranh ấy và thủ thỉ nói với hai anh em nàng: “Đây là cha” bao nhiêu lần rồi.

Ngoài ba người nhà nàng, có lẽ chỉ có một người duy nhất vô tình thấy qua, đó là sư thúc Lã Thiên Thanh!

...

Lâm Hàn lúc này cũng mặc kệ rất nhiều chuyện cần chú ý rồi.

Từ khi đặt chân lên địa bàn Võ Đạo Môn, hắn vẫn luôn làm việc cẩn thận, không lộ ra bất cứ thủ đoạn mang tính đặc trưng nào, thuật biến thân vẫn luôn được giữ vững không một chút sơ hở, hắn vẫn luôn nhớ lời cảnh báo của Lê Ân Tĩnh, luôn sợ có cao thủ ẩn nấp sẽ vô tình gặp được thủ đoạn của hắn. Nhưng hiện tại, hắn chẳng còn chú ý được nhiều đến thế.

Con gái ta đang ở trước mặt, còn do dự như đàn bà thì đến bao giờ mới nhận được con? Làm việc có thể cẩn thận, nhưng lúc cần thiết thì không được phép sợ đầu sợ đuôi! Hiện tại Lâm Hàn cũng đã chạy ra khỏi địa phận Đại Hưng, đến một tiểu quốc nhỏ khác, cũng đã chọn một nơi thực lực tổng hợp chỉ ở mức trung bình, hắn không tin cao thủ ở Võ Đạo Môn lại nhiều như rác, có thể trải rộng khắp cả cái lãnh thổ rộng lớn như thế này được.

Lâm Hàn đã rất cẩn thận không chọn các khu vực phồn hoa, bởi nơi đó chắc chắn có cao thủ bảo vệ, cũng loại bỏ các khu vực quá hẻo lánh heo hút, bởi đôi khi những nơi đó lại có cao thủ ẩn dật, hắn lựa chọn những khu vực đủ sầm uất, nhưng lại không quá phồn thịnh, những nơi này mới là chân thật nhất, lực lượng ít bị ẩn giấu nhất!

Chỗ Lâm Hàn chọn bây giờ thực lực cao nhất cũng chỉ là Võ Hoàng cấp tám, cũng đỡ đi nỗi lo bị bại lộ.

Nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Lâm Băng, trong lòng Lâm Hàn như được rót mật ngọt, ánh mắt nhìn nàng càng trở nên thân thiết và trìu mến.

Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc thoáng qua, Lâm Băng cũng không có phản ứng quá khích như hắn tưởng tượng, mà lại dè dặt hỏi:

- Đại... đại thúc... chúng ta đang ở đâu? Hơn nữa... dung mạo của thúc là chuyện gì?

Lâm Hàn nhíu mày một cái, sau đó lại bình thường trở lại, gọi ngươi một tiếng cha là vì kinh ngạc, còn chờ nó chủ động nhận thân hay sao? Từ bé nó đã được kể lại là cha đã chết, bây giờ ngươi xuất hiện, suy nghĩ người giống người xảy ra cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là, Lâm Hàn cũng rất kinh ngạc khi con bé này có thể nhận ra mình và “Đoàn Tiến Hàn” là một người. Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, chỉ có mình cứu con bé mà thôi, chẳng lẽ còn ai khác sao? Hơn nữa con bé này từ lúc tỉnh dậy vẫn cứ nhìn chằm chằm và mắt mình, chứng tỏ nó đã nhận ra mình từ ánh mắt, cũng không có gì là lạ.

Lâm Hàn có phần hơi mê ly nhìn chằm chằm vào dung mạo của Lâm Băng. Tối hôm trước ánh sáng không đủ, hơn nữa trên mặt Lâm Băng còn rất nhiều tro bụi, còn có cả vết máu, nhìn qua chỉ lờ mờ thấy được sự mỹ lệ ẩn giấu. Nhưng hiện giờ, tro bụi đã tẩy đi hết, để lộ hoàn toàn làn da trắng nõn và dung mạo hoàn chỉnh của nàng, Lâm Hàn mới biết được trước đó mình sơ ý thế nào.

Giống!

Thực sự quá giống!

Lâm Băng giống như một Tuyết Thiên Lăng thu nhỏ vậy, từ lông mày, cái mũi, đôi môi nhỏ xinh, hai gò má thanh tú,... tất cả đều giống đến kỳ lạ. Chỉ có một đôi mắt, ấy vậy mà không có cái lạnh lùng băng giá của nàng, thay vào đó là vẻ linh động nghịch ngợm, thần thái lại có mấy phần giống hắn.

Ngay cả cái tính cách tưng tửng tinh quái kia, chẳng phải cũng là truyền thừa của hắn hay sao? Hoặc là... là do Tuyết Thiên Lăng đã cố ý giáo dục nàng để nàng có được tính cách này.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Hàn càng ngày càng không đúng, nhưng Lâm Băng lại kỳ lạ không nổi lên bất cứ chút đề phòng nào. Nàng đang không ngừng so sánh dung mạo của hắn, nhãn thần của hắn với từng bức tranh mà mẹ vẽ. Mỗi một thần thái thay đổi lại trùng hợp với một bức tranh khác, chồng chồng điệp điệp lên nhau in vào trong não của nàng, từng luồng cảm giác quen thuộc truyền tới khiến Lâm Băng cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Nhưng nàng vẫn không dám khẳng định! Bởi mẹ đã nói cha không còn nữa, chuyện này là sao?

- Mẹ con... nàng có khỏe không?

Qua một lúc lâu, Lâm Hàn mới dần hồi phục lại tinh thần, dùng giọng điệu run run kích động hỏi cô bé. Lúc này, hắn đã xác định chắc chắn thân phận của nàng, cũng không còn gì phải nghi ngờ do dự nữa.

- Không khỏe!

Lâm Băng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, dứt khoát lắc đầu thốt ra khiến sắc mặt Lâm Hàn dần trở nên ảm đạm. Mặc dù hắn đã biết trước câu trả lời sẽ là như thế.

Lại là một khoảng trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lâm Hàn tiếp tục hỏi sau một tiếng thở dài:

- Mấy năm nay... con sống có tốt không? Vì sao lại phải lưu lạc đến mức này? Với thân phận của mẹ con, thân phận của ta, chắc chắn con cũng phải được đãi ngộ như tuyệt thế thiên tài, có đan dược, có bí tịch thần công,... tại sao chỉ có Phong nhi nhận được, lại bất công với con như vậy?

- Đủ rồi!

Lâm Băng đột nhiên nhảy dựng lên như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi. Nhưng sau đó lại dần ỉu xìu xuống, buồn bã nói:

- Ngay từ đầu mọi chuyện đã là không thể rồi! Băng nhi từ khi sinh ra đã là Huyền Băng Tuyệt Mạch. Trong thân thể ngoài thuộc tính Phong và Hàn của mẹ, còn đột nhiên sở hữu thuộc tính Thủy, hai thuộc tính kết hợp lại tạo thành băng khí phong kín toàn bộ kinh mạch của Băng nhi, không thể luyện Võ. Hơn nữa nguồn gốc gắn liền với huyết mạch nên hoàn toàn không thể hóa giải! Mọi người đều nói Băng nhi là quái vật, là tạp chủng, nói mẹ là tiện..., ngoại trừ cha còn có người khác, thậm chì còn cùng lúc xằng bậy với hai người, nên mới sinh ra kẻ quái dị như Băng nhi.

Nói đến một nửa, Băng nhi đã khóc không thành tiếng, tròng mắt Lâm Hàn cũng dần trở nên tối tăm. Không ngờ vì mình mà cả Băng nhi và Tuyết Thiên Lăng đều phải chịu khổ sở như vậy! Thực tế đúng là hai đứa trẻ mang hai huyết mạch khác nhau, nhưng đó hoàn toàn là do mình. Nhưng chuyện này đúng là quá ly kỳ, ngay cả Tuyết Thiên Lăng là người biết rõ chuyện này nhất, nhưng nàng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho phải!

Lâm Hàn ôn nhu ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng bế nàng lên, vuốt lưng nàng an ủi:

- Đừng khóc! Đừng khóc mà! Băng nhi ngoan, Băng nhi không phải như vậy, mẹ con cũng không phải vậy! Cả Băng nhi và Phong nhi đều là con ngoan của cha, chẳng qua một đứa giống cha, một đứa giống mẹ mà thôi! Đúng không nào...

Nghe xưng hô của Lâm Hàn đột ngột thay đổi, Lâm Băng cũng chẳng hề có chút ý kiến gì, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn thút thít, giống như muốn giải tỏa ra bao nhiêu khổ sở phải chịu mấy năm nay.

Qua một lúc, nàng mới yếu ớt nói:

- Nhưng... nhưng mọi người đều nói Băng nhi không phải con của cha, cha là thân thể Vạn chúc, không thể truyền thừa bất cứ thuộc tính nào cho Băng nhi...

- Bậy bạ!

Lâm Hàn ngắt lời, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Băng nhi:

- Ta nói được là được! Ta nói đúng là đúng! Mẹ con băng thanh ngọc khiết như vậy, bất cứ tên đàn ông nào cũng không thể khinh nhờn, càng đừng nói đến chuyện xằng bậy như vậy! Băng nhi chắc chắn là con ruột của cha!

- Thật không?

Băng nhi thút thít hỏi lại.

- Thật!

Lâm Hàn trầm trọng gật đầu.

- Oa! Quá tốt rồi! Băng nhi không phải là tạp chủng, mẹ là cao quý nhất, thuần khiết nhất! Băng nhi biết mà!

Băng nhi reo lên vui sướng, giống như nhận được khẳng định của cả thế giới vậy. Trong lúc kích động, nàng vậy mà chủ động thơm chụt một cái lên má Lâm Hàn, khiến hắn bất giác cảm thấy lâng lâng.

Đây... lần đầu tiên được con gái mình thơm má, lần đầu tiên bế bổng nó trên tay, cảm giác tốt như vậy sao?

Lâm Hàn đột nhiên cười tà:

- Nhóc con! Hôn lén người khác là không được, ta cũng tới đây...

Nói xong, cái miệng lớn ào tới thơm chùn chụt lên đôi má hồng đáng yêu của Băng nhi, khiến nàng liên tục la lên oai oái:

- Đại thúc chơi xấu! Không được! Băng nhi muốn kháng nghị, Nam nữ thụ thụ bất thân...

Lâm Hàn đột ngột nghiêm mặt nói:

- Còn gọi đại thúc?

....

...

- Cha...

Ngần ngừ một lúc, Băng nhi mới xấu hổ gọi một tiếng, sau đó bẽn lẽn chui vào ngực Lâm Hàn, đầu cũng không dám ngẩng lên trong tiếng cười ha hả sung sướng của Lâm Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.