Đi ra khỏi thuyền hoa, lúc này trời cũng gần tối, Lâm Hàn giống như người mất hồn vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác, hắn cũng chẳng biết mình đang đi về đâu.
Lời của Lam Khổng Tước vừa rồi rất rõ ràng, đồng thời còn truyền cho hắn một vài cảm ngộ từ họa kỹ! Lâm Hàn hiện tại cần yên tĩnh, hắn cần một chút thời gian ngẫm nghĩ để hoàn thành.
Nhãn thần... nhãn thần. Dùng đôi mắt để diễn tả nội tâm! Cái khung cảnh ấy... ánh mắt của nàng như thế nào... đến hiện giờ hắn không còn nhớ rõ cho lắm. Hắn từ lâu đã hiểu lúc ấy nàng nghĩ gì, ánh mắt nàng muốn nói gì, nhưng hắn không muốn hiểu, hắn muốn quên quách đi cho xong để khỏi bận tâm nhiều, để giữ lại một hình ảnh thần tiên tỷ tỷ đẹp nhất trong lòng hắn, chứ không phải một nữ cường giả đầy toan tính muốn mượn cái mạng của hắn để thành toàn bản thân.
Dù sao thì đến phút chót, nàng cũng đã triệt để thay đổi, không phải sao?
Hắn cứ như vậy bước đi, không có mục đích, chỉ theo bản năng thích rẽ thì rẽ, thích thẳng thì thẳng. Dường như số phận đã an bài, hoặc là chính thứ gì đó đã dẫn dắt, Lâm Hàn bước đi một vòng, ấy vậy mà cuối cùng lại trở lại gần khu vực Thiên Hồ.
Đến khi gió hồ ban đêm phả vào mặt, Lâm Hàn mới bất giác thanh tỉnh ra một chút. Hắn thầm cười tự giễu, vuốt vuốt mũi muốn quay lại, tìm đại một quán trọ để tĩnh tâm suy nghĩ.
- Đánh nó đi! Đánh nó! Phế vật vô dụng, đến cha mẹ còn bỏ rơi mày mà còn dám ở đây ăn nói ngông cuồng! Mày tưởng mày là ai? Nói cho mày biết, bây giờ bọn tao có ném mày xuống hồ cho cá ăn thì cũng không ai làm gì bọn tao hết! Bởi vì mày QUÁ THẤP HÈN!
Lâm Hàn hơi nhíu mày dừng bước. Âm thanh kia ở gần đây thôi, đều là giọng trẻ con nhốn nháo, còn xen vào tiếng khóc nức nở oan ức của một bé gái. Còn đám bé trai kia thì càng mắng càng hung hăng, xem ra là mắng đến nghiện rồi, hơn nữa còn bắt đầu động chân động tay.
Lâm Hàn nguyên bản trước đây cũng từng mang danh phế vật, cũng từng trải qua những chuyện như thế này! Mặc dù từ khi xuyên việt không có chuyện đó, bởi người trưởng thành ít ai lại vô sự đi giẫm đạp một con rệp cả, nhưng bọn trẻ con thì lại khác, chúng nó thường rất thích thể hiện và không biết nặng nhẹ a!
Aiz...
Lâm Hàn bình thường cũng không phải kẻ hay quản chuyện không đâu, nhưng đôi lúc có những chuyện lại khiến hắn tâm huyết dâng trào. Bé gái kia thực sự đã động đến một chút ký ức nhỏ ẩn sâu trong cõi lòng hắn.
- Các người dừng lại đi! Tôi đã nói rồi mà... hức hức! Mẹ nói chỉ là tạm thời không thể chăm lo tốt cho tôi nên mới nhờ người chăm sóc tôi thôi! Đừng đánh nữa... Hu hu... Băng nhi không muốn làm tổn thương các người! Oa...
Chạy tới nơi, Lâm Hàn bất giác cảm thấy có chút lửa giận đang nhen nhóm trong lòng. Một đám bé trai từ thấp bé đến cao to, đứa lớn nhất có lẽ cũng đã hơn mười tuổi, vậy mà lại hùa vào với nhau bắt nạt một bé gái nhỏ chỉ chừng sáu bảy tuổi!
Một đám con trai quý tộc, bắt nạt một bé gái chỉ mặc đồ bình dân! Đủ mọi yếu tố chồng chéo khiến Lâm Hàn đúng là không nhìn nổi nữa rồi.
Nhưng, khi hắn chuẩn bị động thủ, tình huống trước mắt lại đột nhiên biến đổi khiến hắn đột ngột trợn tròn mắt.
Cô bé kia dường như đã bị áp bức đến không nhịn nổi nữa, nàng hét lên một tiếng đau đớn, một luồng năng lượng đáng sợ đột nhiên tán phát, hàn khí thấu xương khiến Lâm Hàn phía xa cũng có thể cảm nhận lờ mờ.
Chỉ một tiếng hét duy nhất, tất cả đám con trai chừng năm sáu đứa đã đồng loạt biến thành tượng băng, bán kính năm mét xung quanh cô bé cũng chợt nổi lên đám băng thứ nhọn hoắt, đâm tua tủa trên mặt đất, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Cái gì?
Trong đầu Lâm Hàn bất giác tuôn ra hàng loạt dấu chấm hỏi, cô bé kia vậy mà chỉ cần phất tay đã phát ra năng lượng khủng bố như vậy? Giống như công chúa Elsa trong phim Frozen mà kiếp trước Lâm Hàn đã từng xem.
Cô bé kia sau khi đã làm ra chuyện, đột nhiên đứng sững ra đó, run run nâng hai bàn tay mình lên, nhãn thần hoảng sợ đến cùng cực. Dường như đã dồn nén quá nhiều, nàng đột nhiên khóc òa như đê vỡ, cực kỳ thương tâm:
- Hu hu, tôi đã nói các người dừng tay lại rồi mà! Tôi không muốn hại người! Băng nhi là quái vật, mọi người đều ghét bỏ Băng nhi, mẹ cũng vì Băng nhi mà bị người ta làm khó! Băng nhi là là quái vật xấu xí chuyên đi hại người, oa oa!
Đứng phía xa, Lâm Hàn cũng không nhịn nổi nữa. Bởi hắn đã cảm nhận thấy đang có không ít người tới đây. Người tới đều có tu vi không kém, hơn nữa còn mặc giáp trụ, có kẻ cưỡi ngựa, xem ra là quân thủ vệ.
Hiện tại trời mới chập tối, quân thủ vệ đáng lẽ cũng không hoạt động tích cực đến mức kéo đàn kéo lũ như vậy! Hơn nữa, trẻ con ra đường buổi tối thường là đi theo cha mẹ, hơn nữa còn tìm đến nơi náo nhiệt vui chơi. Cái khu hoa thuyền đầy mùi hồng trần này thì có cái gì mà tới? Chẳng nhẽ đám này mới chừng ấy tuổi đã biết đi tìm cô nương? Cũng quá tà ác đi!
Nhìn tiểu cô nương càng khóc càng thảm, đám quân lính thì càng tới càng gần, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều được như vậy nữa, nhanh chóng lao tới, ôm lấy cô bé rồi chạy mất dạng, một chút tăm tích cũng không để lại!
Còn đám bé trai kia? Kệ chúng đi thôi! Mặc dù bị đóng băng nhưng cũng không chết được, bởi cô bé này còn chưa sở hữu sức mạnh một kích miểu sát Võ Sư và Đại Võ Sư, cùng lắm là bị cảm lạnh vài tháng cho nhớ đời là được. Để cho đám quân kia lo việc này đi thôi!
Một đường chạy vun vút, bỏ qua không biết bao nhiêu nhà cửa phía sau, tung tích của đám quân lính cũng hoàn toàn biến mất, Lâm Hàn lúc này mới thả cô bé xuống, tỉ mỉ đánh giá nàng.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Lâm Hàn mới thấy cô bé này đúng là không bình thường.
Trên người mặc quần áo vải bố của bình dân, hơn nữa còn dính tro bụi và máu vì vừa rồi bị đánh. Nhưng dù thế nào cũng không che giấu được làn da mịn màng bóng loáng của nàng. Tay chân và khuôn mặt đều cực kỳ phấn nộn, không có một chút nào giống con cái bình dân, ngược lại càng giống con gái nhà quyền quý hơn.
Nhìn khuôn mặt, Lâm Hàn đúng là càng không có gì để nói hơn.
Đại lục Ma Võ nhiều mỹ nữ, nhưng đại mỹ nhân họa quốc ương dân cũng không nên xuất hiện nhiều như vậy đi! Sáng ra vừa gặp một mỹ nữ trưởng thành như Lam Khổng Tước, đến tối lại gặp một tiểu mỹ nữ họa quốc ương dân trong tương lai! Mặc dù nàng còn khá nhỏ, nhìn qua chỉ thấy vẻ khả ái là chủ yếu, nhưng Lâm Hàn dám khẳng định, tương lai chắc chắn nàng sẽ là một đại mỹ nữ! Thậm chí không chút thua kém Lam Khổng Tước, mà không, có lẽ là phải sánh bằng các mỹ nhân trên mỹ nhân bảng!
Kể cả hiện tại trên mặt nàng có đầy tro bụi, Lâm Hàn cũng khảng định như vậy.
Lúc này, cô bé cũng không khóc nữa, trên mặt cũng chẳng còn chút sợ hãi nào, giống như nàng đã quên hết vậy. Ánh mắt của nàng bây giờ chỉ tràn ngập sự tò mò đánh giá Lâm Hàn!
Nổi lòng trêu đùa, Lâm Hàn sờ sờ lên mặt mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Tiểu mỹ nhân, đại ca cũng không có bụi trên mặt a! Dung mạo cũng không phải là xấu xí, muội nhìn ta vậy làm gì? À..., có lẽ là do ta quá đẹp trai tuấn tú, già trẻ lớn bé, trai gái ông bà đều thông sát a...
Lâm Hàn cố gắng cười đùa để làm giảm tính căng thẳng. Nhưng cô bé này lại chẳng cười chút nào, chỉ rất nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, hai tay khoanh trước ngực, thần thái có chút đề phòng:
- Đại thúc! Thúc có phải là “mẹ mìn” trong truyền thuyết, chuyên đi bắt trẻ con, nhất là các bé gái xinh đẹp về ăn thịt phải không?
Lâm Hàn ngã ngửa!
Cái gì? Đại thúc? Mẹ mìn? Ta có giống như vậy sao? Có già như vậy sao?
Lâm Hàn khóc thét trong lòng! Bên ngoài thì vẫn phải giữ bộ mặt nghiêm chỉnh, vuốt vuốt mồ hôi nói:
- Ách... tiểu mỹ nhân, mặc dù muội rất đẹp, nhưng bây giờ muội cũng nên nhìn lại mình đi nha! Chiều cao không đủ, dung mạo chưa thành thục, có cái gì đáng nói? Chưa kể bây giờ còn chật vật như vậy, muội nghĩ sao mà bảo mỹ nam vạn người mê như ta phải có ý đồ xấu với muội?
Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn lại bộ dạng của mình, quả nhiên rất chật vật, cũng chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng thần thái đề phòng của nàng vẫn chưa hề thay đổi:
- Không được! Mẹ nói trên đời có nhiều kẻ biến thái, thích nuôi dưỡng, cải tạo bé cái có tiềm chất thành đại mỹ nhân, sau đó sẽ nhấm nháp. Mặc dù hiện tại Băng nhi không đẹp, nhưng mẹ Băng nhi rất đẹp, là đẹp nhất thiên hạ, sau này Băng nhi chắc chắn cũng sẽ là đệ nhất, đại thúc không động tâm mới là lạ đó!
Lâm Hàn đột quỵ ngã xuống, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ôi zời đất ơi, từ khi nào mà ta trở nên xấu xa như vậy? Đến trẻ con cũng nhìn ra... Ách, không đúng, là đến trẻ con cũng hiểu lầm! Mà rốt cuộc là bậc cha mẹ kỳ hoa đến mức nào mới có thể đào tạo ra được đứa con thế này đây?
Nhìn bộ dạng chật vật của Lâm Hàn, cô bé đột nhiên bật cười khanh khách, tiếng cười thanh thúy, bộ dạng đáng yêu, khiến Lâm Hàn chỉ muốn lao lên ôm lấy nàng hôn hai phát.
Ách...
Ta đang nghĩ cái gì? Sao lại có suy nghĩ đó? Ta cũng không phải là Loli khống!
Cô bé đang cười, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hàn, đột nhiên ngưng bặt lại, vẻ mặt một lần nữa đề phòng nhìn hắn, khiến Lâm Hàn chỉ biết cười khổ.
Thấy Lâm Hàn không hề có ý tiến lên, tiểu cô nương trong lòng thay đổi tâm tư, đột nhiên rất là đáng thương nói:
- Đại thúc, thúc sẽ không làm gì Băng nhi đúng không?
Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng, ca ca không làm gì muội, vừa rồi chẳng qua là muốn giúp muội một chút mà thôi!
- Không muốn làm gì, vậy cứ phải xưng ca ca làm gì? Đại thúc là bề trên, ngại mặt mũi sẽ không ăn thịt tiểu cô nương như Băng nhi đúng không?
- Được! Được! Đại thúc thì đại thúc! Ta nhịn!
Lâm Hàn chỉ đành cắn nát hàm răng, sau đó nuốt hết vào bụng.
Thấy bộ dạng nhường nhịn của Lâm Hàn, tiểu cô nương đột nhiên cười hì hì đưa tay ra, nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng giới thiệu:
- Đại thúc! Con là Lâm Băng! Năm nay sáu tuổi! Cám ơn vừa rồi đại thúc đã ra tay giúp đỡ!
Lâm Hàn cũng đưa tay ra bắt tay với nàng. Hắn không hiểu hôm nay mình bị làm sao vậy! Từ lúc gặp cô bé quỷ linh tinh quái này, mọi hành động của hắn trở nên rất lạ, một chút khách sáo cũng không có, giống như người mình đã quen từ lâu vậy! Cách nói chuyện của nàng dường như kỳ quái, mà dường như cũng rất quen thuộc, nhưng nhất thời Lâm Hàn không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.
Cứ cho nàng là trẻ con, không cần đề phòng, có thể thoải mái vui đùa, thả lỏng tâm tư đi! Nhưng... bản thân mình tại sao lại cư xử như vậy vào cái thời khắc này?
Mang theo tâm trạng nghi hoặc chính bản thân mình, Lâm Hàn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh trắng ngần của cô bé