[Dịch]Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 117 : Bình tĩnh




Ba ngày sau.

Sáng hôm nay là thời điểm diễn ra trận chung kết, hai đối thủ sẽ giao đấu với nhau trên Long Châu Đài, đỉnh núi của Cửu Long Sơn. Ở nơi đó là một kết giới hoàn toàn khép kín, chỉ có duy nhất hai đối thủ là có thể vào được, thậm chí khung cảnh chiến đấu như thế nào cũng không lọt ra ngoài! Đây cũng là điều tiếc nuối lớn nhất với những khán giả tâm huyết, khi mà trận đấu hay nhất của cả một cuộc thi thì lại không được chứng kiến.

Dù vậy, nhiều người vẫn kiên trì ở lại trong thành Cửu Long dưới chân núi với hy vọng có thể biết được kết quả trận đấu sớm nhất có thể.

Lúc này, Lâm Hàn vẫn ngồi trầm mặc trên giường, người băng bó kín mít, đầu gục xuống, đôi mắt buồn bã không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Két...

Cánh cửa gỗ mới thay nhẹ nhàng mở ra, theo tiếng kẽo kẹt của bản lề, một đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước vào, tuyệt thế mỹ nữ Lê Ân Tĩnh tiến tới, mang theo một bát thuốc nóng hôi hổi, từ tốn tiến lại gần hắn.

- Đến giờ uống thuốc rồi! Ngoan, uống thuốc đúng giờ mới nhanh khỏi bệnh, chờ tôi chiến thắng trở về là cậu có thể khỏe mạnh chúc mừng tôi rồi. Đúng không?

Ba ngày nay, Lê Ân Tĩnh ngày nào cũng đến chăm sóc hắn. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bỏ mặc hắn lủi thủi một chỗ thế này, nàng lại không làm được. Dù cho Lê Ân Tĩnh có bộp chộp nóng tính thật, nhưng nàng cũng rất nhiệt tình và ấm áp, cũng không vì nóng giận nhất thời mà bỏ mặc Lâm Hàn trong thời điểm này.

- Hôm nay... chị phải tham dự trận chung kết đúng không!

Ba ngày nay, đây là lần đầu tiên Lâm Hàn mở miệng.

- Ừm! Tranh tài năm nay cũng sắp kết thúc rồi!

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười đáp.

- Không tham gia có được không?

Lâm Hàn mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

- Không thể!

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Lâm Hàn thật sâu nói:

- Cậu cũng không phải không biết, trận giao đấu này là trận quan trọng nhất, để gia cố trận pháp trên Cửu Long Sơn này! Nhiều năm trôi qua như vậy, kết giới nhiều lần không được đáp ứng đủ năng lượng, khiến nó ngày càng suy yếu. Hàng năm chỉ có thành viên của học viện Cửu Long giao đấu với nhau, chất lượng thí sinh không phải năm nào cũng đạt yêu cầu. Chỉ riêng năm nay, cả bảy thế lực vì mỏ tiên thạch kia mà cùng tới tham dự, đây là cơ hội tốt nhất để gia cố hoàn toàn phong ấn này lại, khiến uy lực của nó được mạnh mẽ như ban đầu! Làm một trong những người tạo dựng nên trận pháp này, là đại tiểu thư của Uy gia, trách nhiệm... không cho phép tôi từ bỏ!

- Ừ!

Lâm Hàn chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói gì thêm! Bởi hắn đã biết trước câu trả lời của Lê Ân Tĩnh sẽ là như thế.

Thấy Lâm Hàn đã uống xong thuốc, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng thu dọn hết đồ đạc vào nhẫn trữ vật, quyết định rời đi.

Pặc!

Cánh tay nhỏ bé của Lê Ân Tĩnh bị người nắm lại, một lực đạo không nhỏ cũng kéo ngược nàng trở về. Mặc dù lực đạo này so với Lê Ân Tĩnh cũng chỉ rất yếu ớt, nhưng nàng lại không phản kháng, thuận thế lùi ngược lại, ngã nhào vào lòng một ai đó.

Một đôi mắt đen láy đầy thâm thúy nhìn thẳng vào mắt nàng, như có ma lực dẫn dắt khiến con tim Lê Ân Tĩnh chợt nhảy lên thình thịch. Hai khuôn mặt cũng càng ngày càng tiến sát, sự thâm tình ẩn chứa trong nhãn thần của hắn ngày càng trở nên nồng đậm, khiến hồn vía đại tiểu thư Uy gia như bị câu đi mất!

Đây là lần đầu tiên trong đời, Lê Ân Tĩnh nhìn thẳng vào mắt của một người đàn ông ở khoảng cách gần như thế! Cảm giác... thật kỳ lạ a!

Ưm...

Bốn cánh môi không hề trái dự đoán đã hợp lại, cảm giác ấm áp như bao trùm toàn thân Lâm Hàn. Hắn cũng không nhịn nổi đưa đầu lưỡi qua thăm dò giai nhân, đáp trả lại là một sự phối hợp cũng chủ động không kém, khiến hắn được hưởng hết mọi mỹ vị của sự ngọt ngào.

Hai tay như có như không lướt trên lưng nàng, khiến Lê Ân Tĩnh bất giác thấy ngứa ngáy, một ngọn lửa bất giác cháy lên trong sâu tâm trí. Nhưng đúng lúc này, Lâm Hàn lại buông nàng ra, đôi mắt vẫn thâm tình như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lê Ân Tĩnh.

Như biết làm phép, một nhánh cây nhỏ bé đột ngột đội đất mọc lên, nhanh chóng trưởng thành, rồi ra hoa. Là một đóa hoa rực rỡ màu tím, hình dạng giống như một chùm nho, chính là loại hoa oải hương mà Lê Ân Tĩnh thích nhất.

Đưa tay nhẹ nhàng ngắt lấy đóa hoa kia, từ tốn cài lên mái tóc cũng màu tím rực rỡ của nàng, Lâm Hàn nhẹ nhàng nói bên tai thiếu nữ một lời mà hắn chưa từng nói với ai khác:

- Anh yêu em...

Lê Ân Tĩnh bất giác đỏ hồng mặt! Trong lòng bất giác ngập tràn cảm giác ngọt ngào mà chính nàng không cũng không biết tại sao lại xuất hiện. Từ xưa tới nay, những người nói với nàng câu này thì nhiều lắm rồi, không tám trăm thì cũng một ngàn, nhưng xưa nay nàng vẫn chỉ coi đó là chuyện tầm phào rồi quên đi lúc nào chẳng hay.

Tính cách Lê Ân Tĩnh giống như một ngọn lửa rực cháy vậy, nóng nảy, bộp chộp, điêu ngoa. Nhưng cũng rất nhiệt tình và thân thiện. Trên hết, nàng cũng là một cô gái rất mộng mơ và thích lãng mạn, chẳng qua chính nàng không biết mà thôi!

Những gã trai tỏ tình với nàng, đôi khi còn lãng mạn hơn Lâm Hàn, biểu đạt thâm tình hơn cả hắn, nhưng nàng vẫn luôn luôn thấy có cái gì đó hơi giả tạo ở bọn họ, thậm chí còn thấy lố bịch vô cùng.

Nhưng chưa bao giờ có một gã nào áp sát nàng như bây giờ, miệng hắn nói, mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt hắn phản chiếu chỉ có nàng là duy nhất. Khoảng cách gần tới mức khiến Lê Ân Tĩnh có cảm giác như hắn có thể chiếm lấy nàng bất cứ lúc nào... Chính cái cảm giác vừa vui vừa lo sợ như thế đã khiến tinh thần thiếu nữ như căng ra, trăm mối cảm xúc dâng lên trong lòng...

- Tôi... em...

- Đừng nói gì cả!

Lâm Hàn nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên cặp môi đỏ mọng của nàng:

- Chờ em chiến thắng trở về rồi lại nói! Anh biết, mấy ngày trước là anh không đúng, đã làm em giận. Anh rất sợ em sẽ vì thế mà ghét anh, không cần anh nữa. Chờ em bình tĩnh lại, hết giận anh rồi, lúc đó rồi hãy trả lời, có được không?

- Ừm!

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì. Mặc dù trong lòng nàng lúc này rất muốn trả lời hắn ngay, rằng nàng thực sự không giận, “nàng hiểu tại sao lúc đó hắn lại phản ứng như thế”. Nhưng... có lẽ nên để mọi chuyện kết thúc đã!

- Đi thôi!

Lâm Hàn đột nhiên cười hì hì, rất vô liêm sỉ vỗ nhẹ lên cặp mông nảy nở vểnh cao của mỹ nữ:

- Để anh đi cùng em tới Long Châu Đài! Người anh yêu đi tham dự trận chung kết, nói thế nào cũng phải đến quan sát chứ!

- Ừm!

Lê Ân Tĩnh không nói gì, cũng không có gì phản cảm với hành động vô lễ của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp từ nãy tới giờ vẫn chỉ giữ nguyên màu hồng hồng, cực kỳ đáng yêu, khiến Lâm Hàn xúc động chỉ muốn cắn thêm hai miếng.

- Anh nói nè! Bình thường em ra vẻ đại tỷ rất là đáng sợ, rất uy phong. Nhưng lúc đỏ mặt bẽn lẽn cũng thật đáng yêu nha.

- Thật hả?

Lê Ân Tĩnh yếu ớt hỏi lại.

- Ừm, đáng yêu như một cô bé, khiến anh chỉ muốn nuốt vào bụng để không có tên nào khác được ngắm nhìn em thế này!

Lâm Hàn rất tí tửng cười đùa, giống như hắn đã lấy lại sự vui vẻ thường ngày. Nhưng hắn nghĩ thế nào thì có trời mới biết.

- Ăn nói linh tinh! Có tin chị đây cắt lưỡi cậu không hả?

Khuôn mặt vẫn hồng hồng vì xấu hổ, nhưng Lê Ân Tĩnh có vẻ như đã lấy lại trạng thái bình thường, rất là hung dữ trừng mắt đe dọa Lâm Hàn. Khiến hắn hoảng sợ rụt cổ lại, làm động tác khóa miệng rồi lắc đầu như trống bỏi. Ra hiệu ta đây đóng miệng xem nhà mi cắt lưỡi bằng cách nào?

Phì!

Lê Ân Tĩnh bật cười, trong lòng tràn ngập cảm giác vui vẻ, cứ như vậy, nàng bất tri bất giác ôm chặt lấy tay phải hắn, tựa đầu vào vai hắn cùng tiến tới đỉnh Cửu Long Sơn, tham gia trận chung kết sắp tới.

Chín giờ!

Đôi nam nữ tình tứ kia chầm chậm tiến đến trong ánh mắt sốt ruột của mọi người. Vài tên giống đực trợn to mắt nhìn tới, giống như gặp quỷ. A aaa, tên khốn, nữ thần của ta... sao nàng lại có thể thích một tên bại tướng dưới tay nàng như vậy a? Ta cũng muốn bị nữ thần đánh bại! Ta hận!

Con rồng nào đó điên cuồng gào thét trong lòng, chỉ tiếc đã bị nữ chủ nhân đạp cho một cái vào mông, bất đắc dĩ chỉ đành im ắng không nói gì, lon ton chạy ra biểu đạt sự chung thủy, à nhầm, trung thành của mình với nữ chủ nhân xinh đẹp.

Lúc này, Lã Thiên Thanh cũng đã chờ được khá lâu, nhưng hắn không hề có chút gì nóng ruột. Thấy hai người dắt tay nhau đến, hắn chỉ cười lạnh nhìn sang, ánh mắt và thần thái tràn ngập sát khí.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lê Ân Tĩnh đột nhiên hơi siết tay Lâm Hàn lại, khiến hắn hơi nhíu mày nhìn qua. Nhưng lúc này, trong mắt Lâm Hàn là cả một mảnh bình tĩnh, giống như mọi việc không còn làm khó hắn nữa vậy.

- Đi đi! Chúc em chiến thắng trở về! Anh chờ em!

Nhẹ nhàng đẩy nàng lên, Lâm Hàn chủ động lùi về phía sau, đi tới vị trí gần Kim Huyền, ánh mắt chăm chú, cực kỳ tập trung nhìn theo bóng lưng Lê Ân Tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.