[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 549 : Thiên nhược hữu tình, Thiên hữu lệ (thượng)




Trong đại sảnh không có một ai ngăn cản, kẻ nào cũng ngồi yên như đang xem xiếc khỉ. Ngay cả lão tộc trưởng cũng chỉ hơi nhíu mày một chút, nhưng nhìn cơn giận dữ của Dương tam thiếu gia cùng mớ vải băng quấn đầy trên tay hắn, lão liền không nói gì nữa.

Trong một gia đình phong kiến lấy võ làm chủ thế này, chồng đánh vợ là một chuyện rất thường tình, huống chi thời buổi ấy tư tưởng phong kiến vẫn còn rất đậm nét.

“Khóc cái gì mà khóc? Tên tiểu tạp chủng ngươi!” Dương tam thiếu gia lại hung hăng trừng mắt nhìn đứa con đẻ của mình, sau đó vung chân đá tới mặt Dương Tử Nghiệp. Lý Tú Châu lúc này eo vẫn còn đau vô cùng, nhưng vẫn vội ôm Tử Nghiệp vào lòng, đồng thời dùng lưng mình chắn trước đứa con.

Đúng vào lúc này, đột nhiên “choang” một tiếng vang lên, một bóng người đã phá cửa sổ tiến vào. Y đưa tay lên, một viên đá bay vọt qua không khí lao tới Dương tam thiếu gia.

Tình huống đột ngột xảy ra này khiến tất cả mọi người đang ngồi đó đều cảm thấy bất ngờ. Bên ngoài thủ vệ trùng trùng, ai lại nghĩ rằng sẽ có người đột nhiên chạy vào ra tay cơ chứ? Khi có người ý thức được rằng chuyện không hay, viên đá kia đã đập trúng ngực Dương tam thiếu gia, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, loạng choạng lui vài bước về phía sau rồi ngã phịch xuống. Nhưng hắn không hề xoa xoa ngực mà mở trừng mắt, há hốc miệng nhìn người tới. Đột nhiên, hắn đưa tay ra chỉ vào người ấy, điên cuồng gầm lên: “Là hắn! Chính là hắn!”

Lão tộc trưởng hơi nheo mắt lại, con cả của lão, cũng là đại ca ruột của Dương tam thiếu gia là người đầu tiên lao đến, sau vài bước đã ở trước mặt Phùng Đán Toàn, tung chiêu đá xoáy ngược cực mạnh.

Phùng Đán Toàn cười lạnh một tiếng, chỉ bước lên trước một bước thì đã ở ngay cạnh Dương đại thiếu gia còn trên không trung này, đồng thời ông đưa tay đánh trúng hông đối phương. Dương đại thiếu gia rú lên một tiếng, cả người bay vọt về phía sau, đè vỡ một chiếc bàn trà bằng gỗ hồng mộc, hồi lâu sau vẫn không bò dậy nổi.

Sắc mặt tất cả người trong phòng đều biến đổi hẳn. Từ xưa Dương gia vốn dựa vào võ học cổ để khởi nghiệp, mỗi người nơi này tuy không dám nói là tôn sư võ học, nhưng ở trong dân gian thì cũng đều là cao thủ có hạng. Với nhãn lực của bọn họ tất nhiên có thể nhìn ra thân thủ của người tới thâm sâu khôn lường. Tốc độ ra tay không chỉ nhanh, hơn nữa còn độc ác và chuẩn xác, với nhãn lực của lão tộc trưởng không ngờ cũng chẳng cách nào nhìn rõ cú cùi trỏ mà Dương đại thiếu gia dính phải nó là ra làm sao.

Cả một đám trưởng lão trong tộc và tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt sáng tối bất định, thầm nghĩ từ lúc nào mà Dương gia đắc tội với một nhân vật thế này?

Lúc này cửa chính của đại sảnh đã được mở ra, một đám đệ tử Dương gia ào vào tạo thành vòng vây hình bán nguyệt, vây quanh Phùng Đán Toàn. Có điều những người này đều như gặp phải đại địch, còn Phùng Đán Toàn thì thản nhiên như thường, sắc mặt không đổi, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt từng người trong đại sảnh. Chỉ là khi nhìn tới Lý Tú Châu vẫn còn vương dấu lệ, đang ngạc nhiên nhìn minh, trong mắt ông mới thoáng qua vẻ dịu dàng.

Lão tộc trưởng xua tay ra hiệu bảo mọi người đừng xung động, sau đó trầm mặt hỏi: “Các hạ là ai? Dương gia chúng ta không biết đã đắc tội với các hạ ở đâu?”

Phùng Đán Toàn không nói gì, dưới ánh mắt trừng trừng của đám người ông vẫn nhìn vào dấu bàn tay đã sưng đỏ lên trên mặt Lý Tú Châu. Hai mắt ông hơi nheo lại, trong mắt chiếu ra những tia sáng rực, ánh mắt khác lạ tỏa ra, càng lúc càng mãnh liệt. Sau khoảnh khắc, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên thân thể Dương tam thiếu gia.

Mỗi một người bị Phùng Đán Toàn nhìn qua đều bất giác cảm thấy kinh hãi, một loại cảm giác khác lạ khó nói thành lời bất chợt bao trùm toàn thân bọ họ. Bọn họ cảm thấy mình như một con ếch bị một con rắn độc nhìn chăm chăm vào, không dám động đậy dù chỉ một chút, sợ vừa động là sẽ dẫn tới họa sát thân.

Dù là lão tộc trưởng hay đám trưởng lão của Dương gia, tất cả đều lộ vẻ kinh hãi. Chỉ một ánh mắt tràn ngập sát khí ấy thôi, bọn họ đã biết người này là kẻ liều mạng bò ra từ muôn vàn xác chết, hơn nữa còn là một kẻ liều mạng thân thủ cực cao.

Thường có câu rằng: Mạnh thì sợ ngang ngược, ngang ngược thì sợ kẻ lỗ mãng, kẻ lỗ mãng lại sợ kẻ liều mạng.

Đáng sợ nhất chính là những người mà ngay cả mạng mình cũng không cần, họ giống như chó điên thấy người là cắn, trừ khi bạn có thể đánh chết hắn ngay tại chỗ, nếu không, để nó có cơ hội lấy hơi, người chết chắc chắn là chính bản thân bạn.

Cố đè nén sự kinh hãi trong lòng, lão tộc trưởng chậm rãi đứng dậy, khum tay, giọng điệu chậm rãi hơi vừa rồi rất nhiều, cũng khách khí hơn rất nhiều: “Tại hạ Dương Mộ của Dương gia, xin hỏi cao danh của các hạ?”

Ánh mắt của Phùng Đán Toàn cuối cùng đã rời khỏi người tên Dương tam thiếu gia lúc này đang mặt mũi trắng bệch toàn thân run rẩy, ông lạnh lùng nói: “Phùng Đán Toàn.”

Trong đại sảnh lập tức nhộn nhạo cả lên, các ánh mắt phức tạp nhất tề nhìn về phía Lý Tú Châu. Cái tên Phùng Đán Toàn này mỗi người ở đây đều chẳng xa lạ gì, dù sao đây cũng là một nỗi nhục cực lớn của Dương gia. Không ngờ cái người trẻ tuổi mang một thân sát khí hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác kia lại chính là nam nhân đã cắm sừng cho Dương gia.

Dương tam thiếu gia vẻ mặt căm hận nhìn Lý Tú Châu, nếu không phải vì sợ Phùng Đán Toàn, hắn sớm đã lao đến đánh cho bà một trận rồi. Dù sao đối với người đã cắt mất ba ngón tay và suýt lấy đi mạng mình, Dương tam thiếu gia vẫn còn vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt lão tộc trưởng cũng rất phức tạp, nắm đấm đang nắm chặt sau lưng lỏng ra, rồi lại nắm chặt, lại lỏng ra… Cứ thế mấy lần, sắc mặt lão tộc trưởng cuối cùng mới lộ ra một tia lạnh lùng, cười nhạt nói: “Không ngờ lại là ngươi? Không phải ngươi chết rồi sao?”

Trên mặt Phùng Đán Toàn lộ ra một nụ cười quái dị, trong nụ cười tràn ngập máu tanh: “Nếu ta chết rồi, ai tới thay ta đòi lại công đạo cho Tú Châu?”

Lão tộc trưởng lạnh lùng nói: “Nó là con dâu của Dương gia ta, vào cửa Dương gia ta rồi là người của Dương gia. Chuyện của Dương gia ta, còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi xen vào!”

“Con dâu của Dương gia ư?” Phùng Đán Toàn đột nhiên tiến lên một bước, trên người tràn ra sát khí điên cuồng, trong đại sảnh, người nào có kinh nghiệm phong phú là đều sắc mặt đại biến. Phùng Đán Toàn nói với giọng lạnh lùng: “Dương gia các ngươi có từng coi nàng là con dâu không?”

“Lý Tú Châu không giữ đạo làm vợ, chúng ta chịu cho nó một chỗ yên thân đã là hết lòng hết nghĩa rồi…”

“Đánh rắm!” Phùng Đán Toàn ngắt lời lão tộc trưởng một cách thô bạo, khiến cho sắc mặt vị lão tộc trưởng cao cao tại thượng này đột nhiên biến đổi hẳn. Dương gia tốt xấu gì cũng là một danh môn vọng tộc, một trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, ngay cả một số quan viên cán bộ ở kinh thành nhìn thấy ông ta cũng còn phải tỏ ra khách khí, đây là lần đầu tiên ông ta bị chỉ vào mũi mà mắng như thế. Có điều vị lão tộc trưởng này quả thực rất thâm trầm, sắc mặt biến đổi mấy lần rồi lại trở lại bình thường, lạnh lùng nhìn Phùng Đán Toàn.

Các trưởng lão cạnh đó mỗi người đều không giống nhau, có người thì đang phẫn nộ, có người lại như đang xem kịch. Chỉ có đám người trẻ tuổi phía sau thường ngày coi tộc trưởng như thần linh lúc này đều đỏ ngầu hai mắt, chỉ đợi tộc trưởng nói một câu là bọn họ sẽ ào lên chặt cái tên không biết tốt xấu kia ra làm tám khúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.