[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 547 : Máu nhuộm kinh thành (trung)




Từ trong phòng đi ra, Phùng Đán Toàn ngẩng đầu, trời còn chưa sáng. Ông lại nhìn chậu quần áo mà tối qua Lý Tú Châu mới giặt được một nửa, trên mặt thoáng hiện nụ cười. Ông khom người xuống, giúp Lý Tú Châu giặt sạch hết quần áo, rồi phơi lên dây phơi, sau đó mới lặng lẽ đi ra khỏi khu nhà lạnh ngắt ấy.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dương gia xuất hiện một trận phong ba nhỏ. Một người thím quả phụ của chồng của Lý Tú Châu là Dương tam thiếu gia sáng sớm nay khi ngủ dậy tắm rửa thì phát hiện mình bị mất mấy món đồ trang sức bằng vàng, đồng thời trong khu nhà của bà ta không thấy một bóng người. Tất cả mọi người đều hoài nghi có người làm ăn trộm những đồ trang sức ấy xong rồi sợ tội bỏ trốn, rất nhanh Dương gia đã sai người đi tìm tên người làm chạy trốn này. Sau nửa ngày, bọn họ tìm được một thi thể bị đánh chết bằng gậy ở một ngõ phố cách Dương gia rất xa, mà những món trang sức vốn phải ở trên người hắn đã không cánh mà bay.

Cảnh sát sau khi khám nghiệm sơ bộ đã hoài nghi người này sau khi trộm được đồ trang sức chạy ra bèn giao cho đồng bọn, và đồng bọn của hắn thấy tiền nảy lòng tham, hoặc có lẽ ăn chia không đều, do đó mới lỡ tay đánh chết hắn.

Không cần biết là nguyên nhân gì, Dương gia đều không có hứng thú dồn tinh lực vào chuyện con con này, bèn giao cho cảnh sát điều tra, chuyện này đến đây là hết, không hề khiến Dương ảnh hưởng gì nhiều, dù sao cũng chỉ là chết một tên người ở và mất mấy món đồ trang sức, đối với đám chóp bu của Dương gia với đại nghiệp trong tay thì chẳng đáng để trong lòng.

Còn tên người ở bị đánh chết kia chính là kẻ tối qua bị Phùng Đán Toàn bắt lấy để ép hỏi chỗ ở của Lý Tú Châu.

Đêm ngày thứ hai, Phùng Đán Toàn lại một lần nữa lẻn vào Dương gia, tiến tới chỗ ở của Lý Tú Châu mà không làm kinh động người nào. Vừa tiến vào, ông phát hiện Lý Tú Châu với khuôn mặt đông cứng đã đỏ rực lên vẫn còn đang đứa ở cửa, nghển cổ nhìn ra ngoài, vẻ mặt thấp thỏm như đang chờ đợi người nào đó.

Sau hôm qua gặp được Phùng Đán Toàn, trái tim vốn đã chết từ năm năm trước của Lý Tú Châu lại một lần nữa sống lại. Sáng hôm nay khi tỉnh lại bà còn cho rằng mình chỉ là nằm mộng, nhưng sau khi thấy đống quần áo đã được giặt sạch và phơi hết lên, bà biết chuyện hôm qua không phải là mơ. Bởi lẽ trước nay bà luôn chia áo trong và áo ngoài riêng ra để phơi, mà trên dây phơi lần này dù áo trong hay áo ngoài đều vắt cùng một chỗ, chắc chắn không phải do bà làm. Còn nữa, chiếc chậu giặt quần áo bà luôn để ở góc sân, chứ không phải để bên giếng thế này. Sau khi phát hiện những chuyện này, Lý Tú Châu biết đã có người giúp mình giặt quần áo, người đó cũng chỉ có thể là Phùng Đán Toàn mà bà khắc khoải nhớ mong năm năm nay. Giờ đây Lý Tú Châu vừa có chút mong chờ lại vừa có chút kinh sợ, bà tin rằng nếu người hôm qua thật sự là Phùng Đán Toàn, hôm nay ông nhất định sẽ còn tới nữa. Tuy bà rất muốn gặp lại ông, nhưng trong lòng lại sợ khi phải nhìn thấy ông. Điều này cũng giống như một đứa nhỏ khi làm sai vậy, không dám đi gặp gia trưởng để bị trách mắng. Trong tâm tình mâu thuẫn như thế, cuối cùng bà đã lại một lần nữa gặp lại ông.

Hai người đều không nói gì, cùng lặng lẽ nhìn nhau, tình cảm ngập tràn trong ánh mắt.

Hồi lâu sau, Lý Tú Châu nhào vào lòng Phùng Đán Toàn, thút thít khóc. Phùng Đán Toàn cũng tiếp tục ôm bà, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng.

Lần này Lý Tú Châu không bị mất khống chế như hôm qua, sau khi khóc rất lâu mới lưu luyến rời khỏi vòng tay của Phùng Đán Toàn, thút thít nói: “A Toàn…”

Phùng Đán Toàn mỉm cười, dịu dàng gạt đi giọt nước mắt vương trên mặt bà, nắm lấy đôi tay đã sưng tấy lên vì lạnh, hấp háy môi, cất giọng khàn khàn nói: “Mấy năm nay, em sống tốt không?”

Trên khuôn mặt còn vương lệ của Lý Tú Châu thoáng qua một nụ cười nhăn nhó.

Phùng Đán Toàn tự trách móc mình: “Xin lỗi, anh...”

Lý Tú Châu bịt miệng ông lại, khẽ lắc đầu. Hồi lâu sau bà mới nghẹn ngào nói: “Là em không phải với anh.”

Phùng Đán Toàn nhẹ nhàng ôm bà, an ủi: “Đây không phải là nỗi của em, anh biết… Những năm nay, khổ cho em rồi.”

Lý Tú Châu giống như một đứa bé thèm khát tình cảm, bà rúc vào lòng ông, tham lam hưởng thụ cái cảm giác được quan tâm kia.

Hồi lâu sau Lý Tú Châu mới ngẩng đầu lên nói: “Vào nhà đi đã nhé!”

“Ừ.” Phùng Đán Toàn khẽ gật đầu.

Hai người dắt tay nhau đi vào gian phòng có vẻ giống như phòng khách bên cạnh, thời buổi ấy các gian phòng không được xây theo kiểu bây giờ, nhà ai có tiền đều xây cả một dãy phòng sát nhau, một là phòng ngủ, một là phòng khách, phòng ăn..v.v..

Phòng khách và phòng ngủ chỉ cách nhau một bức tường, hai người dắt tay nhau ngồi xuống. Họ đều cúi đầu không ai nói gì, không khí trở nên ngột ngạt.

Hồi lâu sau, Phùng Đán Toàn nói trước: “Kia... là con trai em à?”

Lý Tú Châu ngẩn ra, sắc mặt có chút không tự nhiên và khó coi, cay đắng gật đầu.

“Nó tên là gì?”

“Tử nghiệp.” Lý Tú Châu khẽ đáp, sau đó cúi đầu thật sâu, không dám nhìn vào mắt ông.

Phùng Đán Toàn hơi biến sắc một chút, cười nhăn nhó nói với giọng tự chế giễu mình: “Tử kế phụ nghiệp (con kế nghiệp cha)?”

“Không phải.” Lý Tú Châu vội ngẩng đầu lên giải thích: “Cái tên này, em lấy từ một bài thơ.”

Dừng một chút, bà rủ rỉ đọc: “Khách lạc đăng hoa hỉ hữu tình, phùng thảo phùng hoa báo phát sinh. Hữu tử chân dụng ngọa cốc khẩu, nghiệp trùng Quan Tây kế đại danh.”

Phùng Đán Toàn đưa tay day day mũi, bảo ông ta đi đánh giết thì rất đúng nghề, nhưng mà bắt ngâm thơ thì đúng là chịu chết. Nghe một hồi lâu ông vẫn chẳng hiểu bài thơ này có liên quan gì đến cái tên.

Lý Tú Châu hơi thẹn thùng nói: “Thật ra... em dùng bài thơ này đặt tên cho nó, là vì trong bài thơ có chữ phùng.”

Phùng Đán Toàn ngẩn ra rất lâu, cuối cùng trên mặt thoáng hiện nụ cười cảm động.

“Phùng thảo phùng hoa báo phát sinh. Hữu tử chân dụng ngọa cốc khẩu, nghiệp trùng Quan Tây kế đại danh.” Trong ba câu thơ này mỗi câu đều có một chữ trong cái tên, đó là: Phùng, Tử, Nghiệp.

Dương Tử Nghiệp tuy không phải đứa con do Phùng Đán Toàn và Lý Tú Châu sinh ra, nhưng trong lòng Lý Tú Châu vẫn luôn nghĩ nó là con của mình và Phùng Đán Toàn, cho nên dùng bài thơ này để đặt tên cho con.

Cho dù Phùng Đán Toàn có dốt văn đến thế nào thì cũng hiểu được hàm ý cùng tâm sự của Lý Tú Châu. Ông cảm động nắm chặt tay bà, thở dài một hơi hỏi: “Những năm nay, em sống có tốt không?”

Lý Tú Châu trù trừ một chút, cúi đầu nói: “Cũng tạm... Nếu không vì có Tử Nghiệp, em...”

Đôi mắt Lý Tú Châu đỏ ửng, lại lặng lẽ rơi lệ lần nữa.

Phùng Đán Toàn đau nhói trong lòng, đang muốn dời chủ đề câu chuyện đi, Lý Tú Châu đã lau nước mắt, thút thít nói: “Em không sao, là em không phải với anh.”

Phùng Đán Toàn thở dài một hơi, cười nhăn nhó đáp: “Em không có gì không phải với anh hết.”

Lý Tú Châu lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Là em không phải với anh. Năm đó sau khi anh đi, em vẫn luôn đợi anh. Ban đầu, cha em thường xuyên nói với em tin tức về anh. Từ chỗ ông ấy, em biết anh không có chỗ ở cố định, từng làm rất nhiều công việc vất vả khác nhau. Em biết anh làm tất cả những việc ấy đều là vì em. Cho nên em vẫn luôn nói với mình, dù tương lai anh có không kiếm được tiền, em cũng nhất định sẽ chờ anh về rồi lấy anh. Nhưng, cho đến một ngày…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.