[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 546 : Máu nhuộm kinh thành (thượng)




Đối thủ trong trận thứ hai của ông vẫn là một người da đen, vừa lên đài đã tấn công như vũ bão, chiêu nào cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Phùng Đán Toàn vốn không muốn ra đòn sát thủ, nhất thời bị ép đến chân tay bối rối. Còn người da đen kia thì càng lúc càng ép đến dữ dội hơn, nhân lúc Phùng Đán Toàn không chú ý, hắn đã đánh gãy một nhánh sương sườn của ông. Phùng Đán Toàn sau khi bị đau thì vô cùng giận dữ, ông ta không muốn giết người, nhưng người ta lại không muốn bỏ qua cho ông. Sau khi nổi giận ông ta đã vẩy chân đá trúng ngay bắp chân đối phương. Khi người da đen kia bị đau gập người lại, ông lập tức đưa tay thành đao chém gãy cổ hắn. Trận đấu ấy kết thúc với kết quả một chết một bị thương, và cũng từ trận đấu ấy, Phùng Đán Toàn bắt đầu trưởng thành.

Sau đó Phùng Đán Toàn phải nằm trong bệnh viện gần một tháng, số tiền kiếm được sau hai lần lên lôi đài và vốn liếng giành giụm trước đây đều phải giao cả cho bệnh viện, thậm chí A Hoa còn phải thêm vào một ít mới đủ tiền thuốc men. Điều này khiến Phùng Đán Toàn hết sức đau lòng, vất vả giành giụm suốt hai năm mà tất cả lại tan thành bọn nước sau khoảnh khắc như thế.

Sau khi ra viện, Phùng Đán Toàn lại trở lại lôi đài. Trải qua hơn một tháng điều dưỡng, ông ta cũng hiểu được một đạo lý: Lôi đài như chiến trường, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.

Vì tiền, vì có thể còn sống trở về gặp Lý Tú Châu, Phùng Đán Toàn bắt đầu hòa nhập vào cái xã hội này, bắt đầu học cách tàn nhẫn độc ác, mỗi lần ra tay đối thủ không chết cũng bị thương. Mà võ thuật của ông cũng qua những cuộc chiến đầu sinh tử không ngừng nghỉ đó mà có được sự biến đổi về chất, rất nhiều thứ hoa mỹ bị xóa bỏ, còn lại đều là những sát chiêu một đòn tất sát.

Cứ như vậy, mỗi ngày đều chiến đấu sinh tử trên lôi đài hắc quyền chừng nửa năm, lời hẹn ba năm khi trước cũng đã qua rồi, nhưng Phùng Đán Toàn vẫn chưa kiếm đủ tiền. Tuy mỗi lần từ trên lôi đài xuống ông chỉ thu được một phần nhỏ tiền, đại bộ phận còn lại thì rơi vào túi A Hoa và lão đại của hắn, nhưng chỉ một phần nhỏ đó thôi cũng đã có thể coi là một con số khả quan rồi, ít nhất cũng vượt hẳn so với số tiền lương ít ỏi mà trước kia ông làm tạp nhạp kiếm được.

Nhưng có chiến đấu thì phải có tổn thương, tuy Phùng Đán Toàn đã rất cẩn thận bảo vệ bản thân, nhưng khó tránh khỏi thỉnh thoảng cũng gặp phải một vài cao thủ khó xơi. Khi chiến đầu với những cao thủ thật sự ấy tuy ông thắng nhiều thua ít, nhưng mỗi trận đều phải bị chút tổn thương, bị đánh gãy vài cái xương cũng là rất bình thường. Mà mỗi lần ra vào bệnh viện thế là lại phải mất một khoản tiền, cho nên dù Phùng Đán Toàn có tiết kiệm thế nào, sau nửa năm vẫn chẳng thể tích lũy được bao nhiêu.

Tình hình như vậy cứ kéo dài tới khi ông đánh xong trận đấu cuối cùng của mình trên lôi đài.

Sau trận đấu đó, lão đại của A Hoa đích thân tìm tới Phùng Đán Toàn, nói là hắn rất coi trọng thân thủ của ông, muốn nhờ ông đi giết một người, việc thành công sẽ đưa cho ông một khoản tiền khả quan.

Phùng Đán Toàn lập tức đồng ý ngay. Sau khi tính toàn mấy ngày ông đã hiểu rõ quy luật sinh hoạt của kẻ cần giết kia, sau đó chọn cơ hội một đòn giết chết. Sau chuyện đó Phùng Đán Toàn quả nhiên đã thu được một khoản tiền lớn, tương đương với mấy lần ông đánh hắc quyền. Lần đầu tiên được ăn quả ngọt, Phùng Đán Toàn lập tức hứng thú với việc này. Ông ta đi tìm A Hoa, hai người cùng bàn kế hoạch làm sát thủ. Từ đó về sau, A Hoa ra mặt nhận việc, Phùng Đán Toàn ra tay giết người, sau một thời gian đã tiền vào như nước. Khi ấy A Hoa cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền từ người Phùng Đán Toàn, nhưng hắn lại không biết bản thân hình đã hun đúc nên một sát thủ truyền kỳ, Ảnh Tử Thích Khách.

Sau chừng nửa năm, một sát thủ biệt hiệu là Đán Đao đã xuất hiện trên đời, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ đạt tới một trăm phần trăm, danh tiếng tăng cao vùn vụt. Chỉ sau chừng nửa năm ông ta đã được bước vào bảng xếp hạng sát thủ của thế giới phương Tây, từ đó được nhiều người chú ý. Lúc này lão đại của A Hoa cuối cùng cũng đã chú ý đến con đường kiếm tiền này, yêu cầu A Hoa nhường Phùng Đán Toàn cho mình. Sau khi bị A Hoa cự tuyệt, tay lão đại bụng dạ xấu xa này đã giết luôn A Hoa. Sau khi Phùng Đán Toàn biết chuyện này, ông mau chóng trở lại giết tên lão đại đó báo thù cho A Hoa. Tuy thù thì đã báo, nhưng không còn người đại diện nữa, từ đó ông chỉ đành tự mình tiếp nhận nhiệm vụ, làm một sát thủ độc hành.

Tuy từ sau khi không có A Hoa, số nhiệm vụ mà Phùng Đán Toàn tiếp nhận đã ít đi rất nhiều, nhưng khách hàng của ông lại càng lúc càng đông. Ban đầu thì là giúp mấy bang phái xã hội đen giết người báo thù, về sau thì là báo thù những người thuộc tầng lớp phú hào thượng lưu, sau nữa thì còn dính đến việc ám sát những nhân vật cao cấp trong tầng lớp lãnh đạo của quốc gia. Tướng quân của Môi Quốc, thậm chí là vương tử của một nước nào đó, tất cả đều trở thành mục tiêu mà khách hàng của Phùng Đán Toàn chỉ định. Còn Phùng Đán Toàn thì chẳng quan tâm mục tiêu là ai, chỉ cần đưa đủ tiền là ông ta sẽ đi làm.

Trong thời gian một năm Phùng Đán Toàn đã liều mạng nhận nhiệm vụ, liều mạng kiếm tiền. Hết lần này đến lần khác ông ta dấn thân vào nguy hiểm, sau đó lại dựa vào bản lĩnh cùng cái đầu hơn người của mình mà thoát nạn. Trong một năm ấy, số lần ông phải đứng trên lằn ranh sống chết e là còn nhiều hơn cả đời của bất kỳ người nào khác.

Sau một năm, Ảnh Tử Thích Khách đã nhảy lên vị trí số một trên sát thủ bảng, từ đó độc chiếm vị chí này suốt thời gian dài. Trong thời điểm danh tiếng ông lên tới đỉnh điểm, Ảnh Tử Thích Khách đột nhiên biến mất khỏi sát thủ bảng, từ đó về sau không còn tung tích gì nữa, chỉ còn lại một truyền kỳ mà chẳng ai có thể vượt qua. Cho tới hơn hai mươi năm sau, vua của giới lính đánh thuê, thần thoại chiến tranh bất bại, Mệnh Vận Mười Ba hoành không xuất thế, từ đó mới phá vỡ được truyền thuyết mà Ảnh Tử Thích Khách – Đán Đao lưu lại.

Phùng Đán Toàn đã trở lại, trải qua gần năm năm liều mạng, cuối cùng ông ta đã tích lũy được một khoản tiền đủ khiến người ta phải lè lưỡi há mồm, phong quang về nước. Tuy thời gian trễ mất gần hai năm so với ước định, nhưng ông tin rằng Lý Tú Châu vẫn còn chờ mình.

Nhưng rất nhanh Phùng Đán Toàn đã phát hiện mình sai, chuyện đầu tiên ông làm sau khi về nước là đến ngay Lý gia, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện căn nhà đó đã đổi chủ. Sau khi hỏi thăm mới biết, thì ra sau khi ông đi không đến nữa năm, Lý Tú Châu đã được gả cho Dương gia. Năm thứ hai, Lý gia sau khi bợ đỡ Dương gia kia không những chẳng có được chỗ tốt nào, ngược lại làm ăn còn thất bại dẫn đến phá sản, từ đó cả nhà không còn tung tích gì nữa.

Tin tức này đối với Phùng Đán Toàn mà nói tựa như sấm nổ ngang tai, sau một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo trở lại được. Năm năm gian khổ, vô số lần đứng trên lằn ranh sống chết, tất cả chỉ vì một giấc mộng. Nhưng khi trở về ông mới kinh hoàng phát hiện, giấc mộng nâng đỡ ông trong năm năm qua sau khoảnh khắc đã tan tành.

Là phản bội? Hay là vì nỗi khổ nào khác?

Đêm ấy Phùng Đán Toàn đã một mình tìm đến Dương gia.

Ông còn nhớ rõ, hôm ấy trời cũng đang mưa.

Mưa phùn nhè nhẹ...

Phòng ngự của Dương gia đối với Ảnh Tử Thích Khách danh chấn phương tây mà nói thì chẳng là gì, rất dễ dàng ông đã lẻn vào được bên trong và tìm thấy phòng ngủ của Dương tam thiếu gia. Nhưng ông lại phát hiện, gã Dương tam thiếu gia vốn phải là chồng của Lý Tú Châu này lại đang ôm ấp một nữ nhân khác trong lòng.

Phùng Đán Toàn không làm kinh động tới bất kỳ người nào, bắt lấy một hạ nhân, cuối cùng đã biết được tình hình về Lý Tú Châu và gian phòng bà đang ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.