[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 492 : Sự thành tâm của Tửu Quỷfont




Chương 492: Sự thành tâm của Tửu Quỷ

Dịch: TheJoker

Biên dịch, biên tập: vovong

Sau khi Vấn Thiên đi khỏi, Tửu Quỷ vỗ vai Mười Một hỏi: “Thế nào, có muốn đi không?”

Mười Một thờ ơ nói: “Không cần, ở đây rất yên tĩnh.”

Cũng chẳng nài ép thêm, Tửu Quỷ kéo ghế đến ngồi cạnh hắn rồi nói: “Vừa rồi Vấn Thiên không hỏi ngươi, nhưng ta thì không nhịn được muốn hỏi ngươi mấy câu. Ngươi nói đi, khi không làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì? Được rồi, ta biết là ngươi muốn mượn chuyện này để dò xét xem Long Hồn có dụng tâm gì khác với ngươi không chứ gì? Ngươi ra tay nặng như vậy cũng là để cảnh cáo bọn ta, nếu Long Hồn thực sự muốn làm chuyện có lỗi với ngươi thì ngươi cũng sẽ chẳng buông tay chịu trói, đúng chứ? Ngươi không cần phủ nhận, bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, có chuyện gì thì ta cũng sẽ thẳng thắn nói với ngươi.”

Mười Một không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lão.

Tửu Quỷ lắc đầu thở dài rồi chân thành nói: “Thực ra ngươi không cần làm ra nhiều chuyện như vậy. Phải! Giữa ngươi và tổ chức đã nảy sinh một số chuyện không hay, nhưng mà trong tổ chức cũng đã giúp đỡ người của ngươi rất nhiều. Có nhớ ngày đó các ngươi trốn chạy đến Vệ Thiên Phong, dưới vòng vây của đông đảo cao thủ như vậy mà cuối cùng vẫn có thể đào tẩu, không một ai bị bắt, ngươi chưa từng nghĩ tới nguyên nhân chưa? Đó là vì chúng ta không thực sự muốn bắt ngươi. Từ trước đến nay chưa hề có ai có thể phá được Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên Trận của Vấn Thiên, vậy mà trận mà ngày đó hắn bố trí lại bị người ta phá, nếu không thì lần đó các ngươi đã không thể thóat. Có biết ai đã phá trận của hắn không? Là chính bản thân hắn. Mặc dù hắn không hề nói ra, nhưng bọn ta ai cũng đều rõ, phá được trận của hắn cũng chỉ có bản thân hắn, chẳng qua mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra. Còn có lão Liệt Hỏa, ngươi đừng thấy thường ngày lão tỏ ý hung bạo đối với ngươi, nếu như ngươi thực sự có chuyện, khẳng định lão ấy cũng sẽ đứng ở bên ngươi. Ngày đó ở trên Vệ Thiên Phong, đội ngũ của lão Liệt Hỏa chậm trễ không đuổi tới, không kịp lập thành vòng vây hữu hiệu và ngăn chặn nên bọn ngươi thoát được. Vì sao? Ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa? Còn cả sư phụ Thần Kiếm đó của ngươi nữa, sau chuyện ngươi bỏ trốn, lão ấy bị ngươi làm liên lụy, không được đi ra ngòai, vậy mà vẫn một lòng trợ giúp ngươi, thậm chí còn khẩn cầu… ờ, khẩn cầu Long gia ra mặt lén đưa ngươi đến Kiếm tông để ngươi vừa có thể có được một nơi ẩn thân và còn có thể học nghệ. Tiểu tử, mọi người đều rất quan tâm tin tưởng ngươi, đều hao tâm tổn huyết vì chuyện của ngươi. Ngươi đừng có không biết phân biệt tốt xấu mà vứt bỏ tấm lòng người ta. Nếu để cho Thần Kiếm biết được lần này ngươi làm ra những chuyện như vầy là để dò xét Long Hồn thì lão ấy nhất định sẽ tức đến thổ huyết đấy.”

Mười Một im lặng ngồi yên nhìn lão, cũng chẳng biết có chịu hiểu ý Tửu Quỷ hay không.

Tửu Quỷ bất đắc dĩ nói: "Thôi, không nói với ngươi nữa. Tóm lại là ngươi hãy nhớ, chỉ cần ngươi đừng làm gì quá trớn thì ta sẽ lấy cái mạng già này ra mà bảo đảm rằng Long Hồn sẽ không làm gì ngươi. Hôm nay ta tạm thời coi như ngươi bị Đán Đao gạt mới làm ra chuyện này, sau này ngươi cũng chớ nên quá thân thiết với Đán Đao. Lúc này mà lão già ấy chạy về chắc chắn là chẳng có lòng tốt gì."

Tửu Quỷ gõ gõ lên tấm ảnh trên bàn nói: "Cái tính vô lý đó của ngươi tốt nhất cũng nên thay đổi đi. Ngày mai qua bên đó hãy chiếu cố tốt Thuỷ Nhu. Qua sau bao nhiêu biến cố, tinh thần của cái con nha đầu đó đã rất là sa sút. Lẽ ra Vấn Thiên tính là sẽ tự tay tiếp nhận điều tra vụ án này, lão Liệt Hoả cũng rất yên tâm về hắn nên mới đồng ý để Thuỷ Nhu cùng đi, cũng là thuận tiện cho tiểu nha đầu đó ra ngoài khuây khoả. Tối hôm nay Vấn Thiên tạm thời quyết định giao lại vụ án cho ngươi đi xử lý, chưa kịp thông báo cho lão Liệt Hỏa. Ngươi phải nhớ đừng để cho con nha đầu đó xảy ra chuyện gì, bằng không lão Liệt Hoả sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi đó. Ngươi chớ có thấy lão ấy hết sức nghiêm khắc với Thuỷ Nhu mà lầm, thực ra lão ấy yêu quý nhất chính là đứa cháu gái này."

Nói đoạn, Tửu Quỷ đột nhiên nháy mắt với Mười Một, hạ thấp giọng xuống nói: "Này, lần này có lợi cho ngươi rồi đó. Gần đây tâm tình Thuỷ Nhu không tốt, vừa vặn ngươi lại qua đó dỗ dành nó, nói không chừng còn có thể giúp ngươi thành sự. Ta nói cho ngươi hay, tổ võ học có lắm tên to xác đần độn đang dòm ngó Nhu Nhu nhà chúng ta đấy. Mà nó hình như cũng có ý với ngươi, ngươi phải tranh thủ đó."

Mười Một nhìn lão, không nói gì, vẫn giữ nguyên cái khuôn mặt không có cảm xúc ấy.

Tửu Quỷ vỗ đùi nói: "À còn nữa, ba người bạn gái của ngươi mà vừa rồi được thả ra đó, mặc dù chính miệng Vấn Thiên nói là thả cho bọn họ đi, Long Hồn cũng sẽ không truy cứu nữa, nhưng ngươi cũng nên nhắc nhở bọn họ nên chú ý đến ngôn từ và hành vi của mình. Qua ngày mai, ký ức của mấy trăm người kia đều sẽ bị thay đổi, chỉ có ba người bạn gái đó của ngươi sẽ vẫn còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra, đừng để bọn họ sơ suất lỡ miệng mà nói ra đó nhé.”

***

"Ông nói bừa gì thế?" Bên trong khách sạn Tinh Vương, ba cô gái đều nhìn Phùng Đán Toàn với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Phùng Đán Toàn tay cầm tách trà, chân bắt chéo, thoải mái dựa người lên ghế sofa nói: "Long Hồn không phải là tổ chức đơn giản như vậy đâu, bọn họ đã ra mặt như vậy khẳng định là muốn bảo vệ tiểu tử Sở Nguyên đó.

Tiểu tử đó giết người ở trước mặt đông người như vậy, cho dù Long Hồn có một tay che trời đi chăng nữa cũng không thể nào làm cho mọi chuyện như chưa hề xảy ra. Cho nên, khả năng duy nhất chỉ có thể là Long Hồn đã mang toàn bộ những người ở trong quán bar đi, thôi miên bọn họ, khiến cho bọn họ quên hết chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay. Bằng không ngày mai một khi tin tức được công bố ra thì Long Hồn dù có muốn cũng sẽ chẳng thể bảo vệ cho tên tiểu tử đó nữa.”

Nguyễn Thanh Ngữ hỏi: “Nói như vậy, bạn học của cháu đều sẽ quên hết chuyện tối nay sao?”

"Cũng không thể nói là quên hết, dẫu sao thì lỗ hổng trong đó quá lớn, không thể nào hơn mấy trăm người đột nhiên đồng thời mất đi ký ức, đến lúc đó công chúng cho dù có ngu ngốc chắc chắn cũng sẽ hoài nghi là đã xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ, có khả năng nhất ắt sẽ là: Long Hồn tạo ra cho bọn họ một đoạn ảo giác, để cho những người này lầm nghĩ rằng ảo giác đó mới là sự thật."

Văn Vi tò mò hỏi: “Ảo giác thế nào ạ?”

Phùng Đán Toàn chép miệng nói: "Ta cũng không biết, nếu muốn biết thì ngày mai cháu trở về trường hỏi mấy đứa bạn học là sẽ rõ ngay thôi. Nhớ là ngày mai đến trường đừng có nói linh tinh đấy, chắc chắn Long Hồn sẽ phái người âm thầm theo dõi đám người này. Nếu để cho bọn họ chú ý đến các cháu, ba đứa các cháu cũng sẽ bị bắt đi thôi miên đó."

Dương Tư Vũ lấy làm bất bình nói: "Long Hồn cũng thật quá bá đạo mà, sao lại có thể một tay che trời như thế chứ? Chẳng lẽ bọn cháu lại không có chút tự do nào hay sao?"

Phùng Đán Toàn cười gượng nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách cứ Long Hồn, đó là biện pháp giải quyết duy nhất. Muốn trách thì hãy trách cái tên tiểu tử Sở Nguyên kia kìa, nếu không phải là vì hắn muốn dò xét Long Hồn thì đã không gây ra chuyện lớn như vậy."

Ngưng lại một chút, Phùng Đán Toàn thở dài bảo: "Ông vốn tưởng tên tiểu tử này cùng lắm là sẽ đánh gãy tay chân của mấy cái tên tiểu lưu manh để cảnh cáo, nào ngờ hắn lại ác độc như vậy, một hơi giết sạch hết toàn bộ."

Tuy trong lời nói của Phùng Đán Toàn có ý trách cứ Mười Một, nhưng trong mắt lão lại hoàn toàn lộ vẻ khen ngợi và tán thưởng.

"Sở Nguyên muốn dò xét Long Hồn ư?" Nguyễn Thanh Ngữ lấy làm khó hiểu hỏi: "Chẳng phải ảnh làm việc cho Long Hồn hay sao? Tại sao còn muốn dò xét bọn họ?"

Phùng Đán Toàn lắc đầu nói: "Quan hệ thiệt hơn ở trong đó mấy đứa không hiểu đâu. Tóm lại tiểu tử đó tính tình ương ngạnh khó quản, nếu như Long Hồn thấy không thể trói buộc được nó thì có thể sẽ có hành động đối với nó, cho nên nó tiện thể muốn mượn chuyện này để thử nghiệm. Nếu như tối nay Long Hồn không xuất hiện thì sẽ chứng minh rằng Long Hồn đã có cảnh giác, nếu như vậy, tối hôm nay nó có thể sẽ lập tức rời khỏi Long Quốc, sau đó vĩnh viễn không trở lại nữa."

Còn nữa...*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.