[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 472 : Chuyện xưa tồi tệfont




Chương 472: Chuyện xưa tồi tệ

Dịch: thienthan555

Biên dịch, biên tập: vovong

“Đúng rồi Tư Vũ, Sao cháu lại tới đây? Cố ý đến thăm ta sao?” Ông lão mời Dương Tư Vũ đến sô pha ngồi. Tự mình chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống, lại phát hiện trong tủ lạnh của khách sạn chỉ có rượu và bia, tuy rất nhiều nhưng mấythứ này lão đều không vừa mắt, cuối cùng tại trong góc mới tìm thấy chai nước suối đáng thương bị nhét tít bên trong, chỉ đành lấy ra đưa cho Dương Tư Vũ.

Dương Tư Vũ nhận lấy chai nước khoáng rồi nói: "Con cảm ơn.” Sau đó cũng không mở ra, chỉ cầm trên tay, có chút thương cảm nói: “Là bà… lúc bà đi từng nói với con, nếu như có một ngày có thể gặp được ông, để cháu thay bà chăm sóc ông. Thay bà chào ông một tiếng."

“A.” Khóe miệng ông lão nhếch nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra chút vui vẻ. Ngồi ở bên cạnh nàng, ông hỏi: “Bà ấy, lúc ở nhà họ Dương, sống được tốt chứ?”

Thực ra thì cuộc sống của Lý Tú Châu khi ở nhà họ Dương như thế nào, lão rõ hơn ai hết, chỉ là không khí lúc này đang cứng ngắc, lão cũng chỉ có thể tìm chuyện để nói.

“Vẫn còn tạm, quen rồi liền không sao cả.” Dương Tư Vũ thở dài nói: "Đúng rồi ông, ông ở nước ngoài bấy nhiêu năm, cuộc sống ra sao?”

“Cũng chỉ vậy thôi.” Ông lão cười cười đáp: “Lúc tuổi còn trẻ tích cóp được chút tiền, tiết kiệm một chút cũng đủ dùng cả đời. Cũng không muốn đi làm cái gì. Nhờ kéo quan hệ, tại Ưng quốc mua một nông trường. Không có việc gì thì nuôi trâu nuôi bò gì đó thôi.”

“Ưng quốc? Mấy năm nay ông vẫn luôn ở Ưng quốc?”

“Ừ.”

“Vậy bà …” Dương Tư Vũ mới nói một câu liền im lặng. Hình như ngại ngần điều gì.

Ông lão biết ý của nàng. Nàng muốn hỏi vì sao khi bà ở Ưng quốc, ông không đi gặp bà?

Vì sao?

Không phải không muốn, mà là không thể. Nếu như lão thật đi tìm bà, cuộc sống của Lý Tú Châu so với đoạn thời gian kia sẽ càng khổ sở gấp trăm lần. Lão không muốn làm khổ bà, càng không muốn đến phá hoại cuộc sống đã dần dần bình yên của bà. Cho nên, lão chỉ đứng từ xa nhìn bà. Bà trước nay cũng không chú ý đến, ở một góc nào đó, có một người bất kể mưa to gió lớn, đều một mình cô đơn, yên lặng đứng đó, nhìn bà từ xa xa.

Có thể nhìn cũng là một loại hạnh phúc. Là một loại hạnh phúc bất đắc dĩ.

Hai người dường như rơi vào trầm mặc. Dương Tư Vũ cầm chai nước suối lạnh lẽo, cúi đầu cũng không biết đang nghĩ gì.

“Đúng rồi Tư Vũ.” Lão già lên tiếng phá vỡ loại không khí buồn bã này trước.

“Dạ?” Dương Tư Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy. Nhìn Phùng gia gia, người ở trước mặt này nàng đã được nghe qua vô số lần, nhưng đây mới là lần đầu gặp mặt.

“Cháu ở nhà họ Dương, cuộc sống ra sao?”

Dương Tư Vũ khẽ cười đáp: “Vẫn còn tốt ạ.”

“Bọn họ có chèn ép cháu không?”

Dương Tư Vũ yên lặng lắc đầu.

“Nếu như có người dám bắt chèn ép cháu, cháu cứ nói cho ông, ông sẽ giúp cháu hả giận.”

“Cảm ơn, không có ai chèn ép cháu. Thật đó!”

“Ừ, không có là tốt.” Ông lão thở dài một hơi, yên lặng đứng dậy, đi rót chén trà.

Dương Tư Vũ nhìn bóng lưng lão. Bất giác nổi lên một loại cảm giác quen thuộc, nàng nghĩ đến bóng lưng bà, cũng cô đơn như vậy, mỗi lần từ đằng sau nhìn bà nội, nghĩ đến bà bao nhiêu năm, một mình yên lặng chụi khổ, bất giác sống mũi cay cay.

Vì sao? Vì sao bà nội lúc trước lại ngốc như vậy. Không chịu đi cùng ông? Nếu như lúc đầu cùng ông đi thì sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy nữa?

Dương Tư Vũ không khỏi lại rơi vào trong hồi ức thương cảm.

Bà nội đời này sống rất khổ, tất cả đều do bà sinh ra trong một gia tộc giàu có, càng là vì trước khi bà gả vào nhà họ Dương đã quen Phùng Đán Toàn.

Lý Tú Châu cùng Phùng Đán Toàn trước khi yêu nhau cũng không có bao nhiêu chuyện để kể. Phùng Đán Toàn lúc đầu chỉ là một tên làm thuê cho nhà họ Lý, bởi vì là người cần mẫn, thật thà, lại giỏi võ, rất được ông chủ lớn - cũng là cha của Lý Tú Châu coi trọng, một lần kẻ thù trong việc làm ăn thuê mấy tên lưu manh đến tìm ông chủ gây chuyện, vừa hay Phùng Đán Toàn cũng đang làm việc gần đó. Y một người một quyền liền không tổn hao gì đã đem hai mươi tên lưu manh đến gây chuyện đánh gục hết. Ông chủ rất thích, lập tức điều y đến làm vệ sĩ của mình, từ đó Phùng Đán Toàn mới có cơ hội tiến vào khu nhà lớn của nhà họ Lý, rồi bắt đầu tiếp xúc với Lý Tú Châu.

Lúc đầu hai người cũng không có cảm giác gì, ở chung lâu ngày, tựa như là cứ tự nhiên như vậy mà nảy sinh tình cảm, từ gặp nhau đến quen biết, rồi lại đến yêu đương, tất cả đều bình thản như vậy. Vốn trai gái yêu nhau không có gì là sai, nếu có sai thì cũng là sai tại Lý Tú Châu sinh ra trong nhà họ Lý, Phùng Đán Toàn chỉ là con nhà nghèo, sau khi cha của Lý Tú Châu biết tình cảm giữa bọn họ, ngay lập tức đuổi việc Phùng Đán Toàn, cảnh cáo y sau này không được gặp lại Lý Tú Châu. Nhưng như vậy sao có thể ngăn cản đôi tình nhân đang đau khổ vì tình. Đôi nam nữ khổ mệnh vẫn thường lén đến gặp nhau, cho đến một buổi yến hội của giới thượng lưu giàu có. Tình yêu của bọn họ bắt đầu gặp sự xoay chuyển.

Buổi yến hội đó. Con thứ ba của tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Dương nhìn trúng Lý Tú Châu. Sau khi về nhà, liền nhờ người hỏi cưới. Nhà họ Lý vừa vừa nghe được nhà họ Dương trong bốn gia tộc lớn muốn hỏi cưới con gái của mình, cao hứng không ngậm nổi miệng, không nói hai lời liền thu sính lễ, vụ hôn nhân này liền quyết định như vậy, nhưng phía Lý Tú Châu thì sống chết cũng không chịu cưới. Nói ngọt, nói nhạt cũng không ăn thua. Thậm chí ngay cả uy hiếp, dụ dỗ đều đã dùng, nàng vẫn quyết tâm không đồng ý.

Cha Lý Tú Châu nghi ngờ con gái cùng Phùng Đán Toàn còn có qua lại, liền cho người điều tra con gái. Phát hiện sự thật quả nhiên như thế, thế là lão bèn tìm đến Phùng Đán Toàn nói chuyện cả một buổi. Nội dung cuộc nói chuyện không ngoài việc lúc đầu cho Phùng Đán Toàn một số tiền để y rời khỏi đại tiểu thư nhà họ Lý. Nhưng Phùng Đán Toàn kiên quyết cự tuyệt, nếu như đổi thành người khác cũng không có nhiều phiền phức như vậy. Kiếm người đập cho một trận, đánh gãy tay chân thậm chí đánh chết đều được.

Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236

Còn nữa...Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236 &page=93

*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.