[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 471 : Đao thật nhanhfont




Chương 471: Đao thật nhanh

Dịch: polonezvn

Biên dịch, biên tập: vovong

Tĩnh lặng.

Tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Lão nhân vỗ ngực, không chắc lão có bị thương hay không, nhưng nhìn bộ dạng cùng sắc mặt thật phức tạp, trong vẻ chấn kinh phần nhiều là khiếp sợ. Long gia nội công, còn có Thái Cực? Từ cực dương nội công chỉ chốc lát biến thành cực âm nội công, điều này cũng có thể xảy ra sao?

Thử nghĩ xem, ngươi đang cẩn thận chuẩn bị thật tốt nhằm ngăn chặn một dòng lửa mênh mông tràn tới trước mặt, đột nhiên phát hiện ngọn lửa kia biến thành ngọn sóng mãnh liệt hung hăng như cơn hồng thủy, từ trên đầu ngươi ập xuống. Chưa nói chuyện nước và lửa có thể trái với tự nhiên mà cùng dung hòa hay không, cho dù ngươi có bản lĩnh kiêm tu hai loại nội công thuộc tính bất đồng này, trên đời tuyệt không ai có thể đem dương biến thành âm. Nếu muốn mạnh mẽ nghịch chuyển lộ tuyến hành khí, lúc ấy ngươi chẳng cần đánh ai nữa, mà tự mình ngã dập mặt hộc máu ra đi.

Vậy mà theo bộ dạng Mười Một thì y không chỉ có thể dễ dàng nghịch chuyển nội lực dương tính thành âm tính, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng thoải mái! Khó trách lão nhân phải bộc lộ dáng vẻ khiếp sợ như vậy. Loại sự tình này thật sự là chưa từng nghe nói, chưa từng xảy ra!

Kỳ thật Mười Một cũng không khá gì hơn, sắc mặt hắn có phần nhợt nhạt, hít thở không thông. Tuy nhiên hắn vẫn thẳng lưng đứng vững, bình thản nhìn lão nhân, vẻ mặt hoàn toàn không vui không giận như cũ.

Lần giao thủ vừa rồi, Mười Một liên tục xuất ra kỳ chiêu, lợi dụng chuẩn xác cơ hội lão nhân thất thần mà phát động một kích toàn lực. Nào ngờ dù đã tính toán như thế, kết quả cuối cùng hai người vẫn là ngang sức. Thật là khiến cho người khác phải giật mình, lão nhân này cảnh giới võ công cao thâm quá sức tưởng tượng!

Dương Tử Vũ cũng giật mình không kém. Tuy nàng không am hiểu võ công, nhưng chỉ cần ai không mù, cũng có thể nhận thấy lần giao đấu vừa rồi cả Mười Một và lão nhân đều là những cao thủ võ học, thậm chí còn là cao thủ hàng đầu.Màn đấu vừa rồi khiến nàng hoa mắt, cả đại não lẫn ánh mắt đều không thể theo kịp tốc độ hành động của hai người kia. Loại phấn khích này, chỉ có thể trong phim ảnh võ thuật mới thấy…

Hô hấp…ba người có những kiểu hô hấp khác nhau.

Tiếng hít thở của lão nhân hầu như không thể nghe thấy, cho dù là thính lực của Mười Một cũng khó mà nhận ra được nhịp thở cũng như tiếng tim đập của lão.

Về phần Mười Một, hơi thở của hắn có dồn dập hơn bình thường một chút, nhưng cũng rất nhẹ. Vừa rồi khi tập trung nghịch chuyển, khí huyết của Mười Một đã bị đảo lộn, kinh mạch cũng hao tổn. Nếu không phải hắn là loại người bất bình thường có gien của sinh vật bất tử, chỉ sợ lúc này ngay cả đứng cũng không vững.

Hơi thở của Dương Tử Vũ nặng nề nhất, có lẽ so với người thường thì hơi thở của nàng cũng xem là rất nhẹ, nhưng đứng trước hai vị cao thủ này mà nói, chỉ cần dựa vào tiếng hít thở cũng có thể nắm chắc chính xác hành tung của nàng.

Lão nhân nhìn chằm chằm vào Mười Một, ánh mắt xám xịt của lão có chút khó hiểu. Thật ra đó là cái gì, không ai có thể hiểu nỗi.

Mười Một cũng đang nhìn lão, ánh mắt không chút tình cảm, lạnh lùng như xác chết.

Ánh mắt Dương Tử Vũ một mực nhìn hai người, đối với Mười Một là nghi hoặc cùng kinh ngạc, còn với lão nhân lại là sắc thái quan tâm lo lắng.

“Thái Cực?” Lão nhân cuối cùng cũng mở miệng. Thanh âm rất nhẹ như đang lẩm bẩm: “Ngươi luyện nội công Long gia Dương tính, lại còn luyện Thái cực. Thế nào mà ngươi lại làm được?”

“Không quan hệ tới ông.” Mười Một lạnh nhạt trả lời.

Lão nhân cười thản nhiên, bất chợt lại hỏi: “Người trẻ tuổi, ngươi tên gì?”

Mặt không chút thay đổi, một lúc sau từ miệng Mười Một mới thốt ra một chữ: “Băng.”

Lão nhân dường như không hài lòng với câu trả lời đó, lắc đầu nói: “Không phải danh xưng trong Long Hồn, tên thật của ngươi kia.”

“Sở Nguyên.”

“Sở Nguyên… A!” Mười Một vừa báo ra tên thật, Dương Tử Vũ cơ hồ theo bản năng thốt ra thành tiếng, rồi chợt như tỉnh ngộ ra điều gì, nàng vội che miệng, trợn mắt kinh ngạc nhìn Mười Một.

Mười Một thản nhiên liếc nàng một cái, rồi ánh mắt lại dời sang lão nhân. Lão nhân cũng không them quan tâm đến ánh mắt đầy sát khí đang nhìn mình, đã vậy khi toàn bộ tập trung của Mười Một đều dồn lên người, lão lại quay sang nhẹ giọng hỏi Dương Tử Vũ: “Con biết hắn?”

Sắc mặt Mười Một hơi đổi, tuy rằng chỉ là một chút biến hóa rất nhỏ, nhưng lão nhân vốn không hề chú ý tới hắn vẫn cảm giác thấy. Khi lão nhân mở miệng nói chuyện, Mười Một cảm giác được khí thế của mình phát ra dù là ở chỗ nào cũng không chạm được tới lão nhân, không hề cảm ứng được sự tồn tại của lão. Giống như khi ngươi dùng súng ngắm một mục tiêu, mà đột nhiên cái mục tiêu vốn đang trước mắt ngươi tự nhiên biến mất. Rồi khi ngươi buông xuôi không tìm kiếm nữa, thì lại thấy hắn rõ ràng vẫn đứng đó, cảm giác kỳ lạ khôn tả. Cảm giác hiện giờ của Mười Một chính là như vậy, rõ rang lão nhân kia đang ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể tìm ra sự tồn tại của lão.

Có khả năng trước mặt Mười Một biến mất một cách ngoạn mục, trên đời này tuy không phải ít, nhưng chắc chắn cũng không nhiều. Thật khó tưởng tượng ở nơi này lại gặp phải một người như vậy. Ảnh Tử Thích Khách không hổ được tôn xưng là “Ảnh Tử”. Một sát thủ nếu không che giấu được chính mình sẽ không xứng được gọi là sát thủ. Mà Đán Đao lại càng là một tồn tại ở dạng đỉnh cao. Khó trách thanh danh của lão sau mấy chục năm vẫn không suy giảm.

Nghe lão nhân hỏi, Dương Tử Vũ gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, muốn nói lại thôi. Đôi mắt nàng tràn ngập nghi hoặc lẫn tò mò vẫn tập trung trên người Mười Một.

Dương Tử Vũ đang đánh giá Mười Một từ trên xuống dưới, không để ý thấy ánh mắt đầy thâm ý của lão nhân đang nhìn nàng.

Đúng lúc này, lão nhân bỗng cả kinh. Ánh mắt không kịp nhìn xem vật đem lại cảm giác nguy hiểm kia là thứ gì, lập tức đưa tay chụp lấy bả vai Dương Tử Vũ nhảy tránh sang một bên. Cùng lúc đó, một trận gió lạnh lẽo bay sạt qua thân thể lão.

Yến Luân Hồi!

Thanh Trảm Nguyệt hình thù kỳ dị theo một góc độ khó tin xoay tròn bay ra ngoài, tựa như lưỡi hái thần chết sắp gặt đi một sinh mạng hướng về phía cổ lão nhân cắt đi.

Nếu đổi lại là người khác, Mười Một thừa dịp đối phương đang chú ý đến Dương Tử Vũ, đột nhiên tung ra đòn đánh lén tất có thể thu được hiệu quả tốt đẹp. Thế nhưng đối đầu với hắn lần này là Đán Đao, một sát thủ truyền kỳ hơn ba mươi năm, cũng là một đao thủ đỉnh cấp. Trảm Nguyệt thậm chí ngay cả tóc của lão nhân cũng chưa kịp cắt, đã bay thằng vào khoảng không, rồi từ vị trí lão nhân vừa đứng xoay tròn một vòng bay thẳng về tay Mười Một.

Mười Một tiếp lấy Trảm Nguyệt, thân hình bốc cao lên trên không xoay tít một vòng. Trảm Nguyệt từ trên cao hướng về phía trán lão nhân bay xuống.

Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236

Còn nữa...Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236 &page=93

*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.