[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 469 : Ảnh Tử Đán Đao (thượng)




“Chưa. Người ra mặt phụ trách Mệnh Vận tên là Lục Đạo. Mười Ba từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.”

Tửu Quỷ ồ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Danh sách cấm kỵ nói trắng ra thì là danh sách đen. Phàm là người xuất hiện trên danh sách cấm kỵ thì cả đời không được đặt chân vào lãnh thổ Long Quốc.”

Mười Một bèn hỏi: “Nếu đặt chân vào thì sao?”

Tửu Quỷ nhún nhún vai đáp: “Còn sao nữa, sẽ bị các tổ của Long Hồn quần công.”

Mười Một nhìn Tửu Quỷ hỏi tiếp: “Không phải ngươi muốn để ta đi đối phó Mười Ba đó chứ?”

“Yên tâm. Không phải Mười Ba. Cái tên Mười Ba này đối với ngươi mà nói thì vẫn rất có sức khiêu chiến đó, làm không tốt một chút là toi mạng ngay. Cho nên phía Mười Ba chúng ta tất nhiên sẽ có người đi ứng phó.” Tửu Quỷ vừa nói vừa đưa ra một tập hồ sơ, bảo: “Lần này bọn ta muốn ngươi đi thăm dò một người khác trong danh sách cấm kỵ. Hắn tên là Đán Đao, bây giờ đang ở thủ đô. Hãy nhớ, chỉ là thăm dò, không phải bảo ngươi thực sự ra tay giết hắn.”

Mười Một không nhận hồ sơ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không đáp ứng sẽ trở về Long Hồn.”

Tửu Quỷ gượng cười nói: “Thằng bựa con, ngươi sẽ không nhỏ mọn như thế chứ hả?”

Tửu Quỷ nhìn khắp xung quanh một chút, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi không trở lại cũng không được đâu. Ai đã gia nhập Long Hồn thì không thể thoát ly, trừ phi ngươi lại muốn tiếp tục bị đuổi bắt.”

Mười Một nhìn lão rồi nói: “Ta trở lại cũng được. Nhưng ta sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào.”

Tửu Quỷ ra vẻ thở dài một hơi, nói: “Ta cũng biết, ngươi ở bên ngoài đã phải chịu uất ức, vừa trở về đã phái ngươi đi làm việc thì có chút chèn ép quá, nhưng đây là do cấp trên chỉ định, ta cũng chẳng có cách nào.”

“Tại sao lại chọn ta?”

Tửu Quỷ thở dài đáp: “Bởi vì bọn ta tạm thời không còn nhân thủ nào nữa rồi. Giờ chỉ có ngươi là rảnh rỗi nhất.”

Mười Một có chút ngạc nhiên hỏi: “Long Hồn có bao nhiêu người như thế, không còn ai là sao?”

Tửu Quỷ cười khổ nói: “Bây giờ Long Hồn cũng có rất nhiều chuyện phải lo chứ, căn cứ Phượng tổ bị tập kích, chuyện của Huyết Mân Côi tuy đã tạm ổn định những vẫn còn có không ít kẻ đã trốn thoát cần truy bắt. Ngoài ra còn có phía Mệnh Vận và Mười Ba, bọn ta cũng phải phái ra một lượng lớn cao thủ coi chừng. Mà đúng rồi, còn cả phía Phong Dã tổ và Ma Quỷ nữa, chúng ta cũng phải phái người đi trông coi, đề phòng bọn chúng có hành động bất thường. Ngươi nói xem, bao nhiêu chuyện như thế, chúng ta còn có bao nhiêu người có thể điều động chứ?”

“Đó đáng lẽ đều là chuyện của Long tổ chứ nhỉ?”

“Ài, lần này tấn công Huyết Mân Côi, Long tổ tổn thất không nhỏ, cho nên Phượng tổ bọn ta cũng bị điều động tới bổ sung. Còn về Hổ tổ, Báo tổ và Lang tổ, ngươi cũng biết ba tổ này không thể điều động rồi đó. Bây giờ tính ra chỉ có ngươi là không có nhiệm vụ gì trên người, và cũng nhàn nhã nhất. Ngươi nói xem nhiệm vụ này không phải ngươi đi thì còn có thể phái ai được chứ.”

Mười Một đưa tay ra nhận lấy hồ sơ rồi hỏi: “Muốn ta làm gì?”

Trên mặt Tửu Quỷ lộ ra nụ cười đắc ý đầy mưu mô, cười nói: “Rất đơn giản, ngươi đi gửi cho Đán Đao một thông điệp, bảo hắn lập tức rời khỏi Long Quốc. Ài, chắc hắn sẽ không đồng ý đâu, như thế thì ngươi sẽ có lý do để ra tay thăm dò một chút rồi. Yêu tâm, hắn sẽ không thật sự đấu với ngươi, cũng sẽ không đánh ngươi bị thương, nếu không chúng ta đã không dám giao nhiệm vụ này cho ngươi đi làm rồi.”

“ĐƠn giản thế thôi sao?” Mười Một lật hồ sơ trên tay ra xem, hỏi: “Sau khi thăm dò thì sao?”

“Rất đơn giản, đánh giá đại khái về hắn một chút, như thế chúng ta mới có thể tính toán được nên phái ai ra, hoặc là nên phái bao nhiêu người ra thì khống chế được hắn.”

Mười Một liếc nhìn lão hỏi: “Kết quả vẫn là muốn giết hắn.”

“Không.” Tửu Quỷ lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Bọn ta sẽ không giết Đán Đao, nhưng sẽ giao hắn cho Hổ tổ giam lỏng lại, cả đời không được rời đi nữa.”

“Thế thà trực tiếp giết đi còn hơn.”

Tửu Quỷ tỏ vẻ nặng nề khuyên nhủ: “Thằng bựa con, có một số chuyện không thể dựa vào giết người mà giải quyết được đâu.”

Mười Một gấp hồ sơ lại rồi hỏi: “Nếu ta giết hắn thì sao?”

Tửu Quỷ bật cười đáp: “Nếu ngươi thật sự có thể giết được hắn, chúng ta tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận chó cùng rứt giậu, Đán Đao không phải loại dễ dây vào đâu. Ba mươi năm trước hắn là một sát thủ nổi tiếng, hiệu xưng Ảnh Tử Thích Khách, tề danh cùng với ‘Dong Binh Chi Vương’ Mệnh Vận Mười Ba sau này. Ừm, hình như ngươi cũng không kém, ít nhất cũng vớ được cái danh xưng Sát Thần.”

“Biết rồi.” Mười Một thu hồ sơ lại, đứng lên đi ra ngoài.

Tửu Quỷ sửng sốt hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Giết Đán Đao.”

“Sặc? Bây giờ à?”

“Ta không thích dây dưa.” Nói xong câu này Mười Một đã đi xa rồi.

Tửu Quỷ chắc biết nói gì chỉ đành lắc đầu cười gượng, lẩm bẩm một mình: “Nếu ngươi thật sự có thể giết chết hắn, đối với hắn mà nói, có lẽ cũng là một loại giải thoát.”

Nhấp một ngụm trà, Tửu Quỷ lại thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thực ra, hắn cũng là một người đáng thương.”

“Đán Đao, nguyên danh Phùng Đán Toàn, nam, sáu mươi ba tuổi, người huyện Tề Lỗ Long Quốc. Người này luyện võ từ nhỏ, từng làm khuân vác ở bến đò, diễn vai hoa đán (loại nhân vật nữ có tính hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá)…” Mười Một cẩn thận xem hết tư liệu liên quan tới cuộc đời Đán Đao. Rất kỳ lạ, trên tư liệu rất nhiều lần nhắc tới một nữ nhân tên là Lý Tú Châu, nhưng lại không đề cập rõ ràng, dường như Đán Đao và người này từng có một đoạn tình cảm, cuối cùng cũng vì người này mà chạy đến nước ngoài kiếm tiền. Lão bắt đầu cuộc sống ở nước ngoài rất gian khổ, đã từng làm rửa bát, làm người quét dọn, lau nhà vệ sinh, thậm chí còn từng đi đánh võ đài, chỉ cần là nghề gì có thể kiếm được tiền là lão đều từng thử qua. Nhưng tất cả đều không được như ý, cho tới một lần khi lão đánh võ đại được một ông chủ nào đó nhìn trúng, ông chủ này bỏ tiền ra thuê lão đi giết một kẻ thủ. Đán Đao cũng vì chuyện này mà kiếm được một khoản tiền lớn nhất trong đời, được tiền rồi quen mùi, từ đó lão bắt đầu chìm đắm vào trong nghề sát thủ, không ngờ cuối cùng đã trở thành Ảnh Tử Thích Khách trong truyền thuyết. Còn Lý Tú Châu kia cuối cùng cũng không thể ở bên lão, cho nên cho đến giờ Đán Đao vẫn một thân một mình.

Mười Một khép tư liệu lại rồi tiện tay quăng qua một bên, tư liệu này chẳng hề tỷ mỷ. Thực ra vừa rồi hắn đã nói rồi Tửu Quỷ, trong lần đầu tiên xâm nhập vào hệ thống nội mạng của Long Hồn hắn đã xem qua danh sách cấm kỵ, đối với tư liệu tường tận về ba người trên đó hắn đều biết rất rõ ràng. Tư liệu này chẳng qua chỉ là một phần cực nhỏ trong những sự tích của Đán Đao mà thôi. Nếu chỉnh lý và đem in tất cả những tư liệu về Đán Đao ra, có lẽ sẽ phải dày hơn tập hồ sơ này không chỉ mười lần.

Đán Đao, một truyền kỳ trong giới sát thủ, nhưng đừng sau vinh quang ấy lại ẩn giấu không biết bao nhiêu nỗi khổ đau cay đắng mà chẳng mấy người biết được.

Sau khi lái xe đến khách sạn Tinh Vương, Mười Một tiện tay khóa cửa lại rồi đi đến đại sảnh lầu một. Sau khi lệnh truy nã được triệt tiêu, hắn đã có thể đi khắp nơi mà không cần lo bị người ta đuổi bắt nữa. Chiếc xe này là của Lãnh Dạ, sau khi bị truy nã, tất cả tài sản của Lãnh Dạ đều bị niêm phong, đến tận bây giờ mới được lấy lại. Gã này dường như có sở thích sưu tầm xe, trong nhà chưa từng thiếu xe bao giờ, hơn nữa hắn thích nhất là loại xe đường trường. Mười Một tùy tiện chọn lấy một chiếc rồi lái đi. Lãnh Dạ cũng rất hào phóng, chỉ vẫy vẫy tay nói byebye, loại người như bọn hắn trước nay chưa từng thiếu tiền. Hơn nữa, Lãnh Dạ trong xã hội đen bao năm như thế, số tiền tích lũy được cũng đủ để dìm chết Mười Một. Hắn lại thèm để ý tới một chiếc xe sao? Ai mà không biết, xã hội đen nối liền với nhau, trước nay luôn là cánh cửa dễ kiếm tiền nhất. Mà Lãnh Dạ còn có một thói quen rất lạ, đó là trong mỗi chiếc xe ít nhất cũng đặt một thùng xăng, thật đúng là thói quen tốt của những kẻ chuyên giết người.

Khách sạn Tinh Vương là một khách sạn quy mô lớn tập trung đủ cả ăn uống, ngủ nghỉ và vui chơi, cũng là một trong những khách sạn hiếm hoi cao hơn ba mươi tầng, và số tầng chính xác ở nơi này là ba mươi sáu.

Lúc này chính là thời gian đi làm kiếm tiền, cho nên lượng người ra vào khách sạn cũng không nhiều lắm. Trong tầng một rộng lớn có chút vẻ trống rỗng, Mười Một đi đén thang máy ấn nút rồi chờ đợi, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra. Hắn đi vào trông rồi ấn nút “33F”. Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên có một tiếng hô yêu kiều “đợi đã” vang lên. Sau đó là một bàn tay thon thả trắng như bạch ngọc thò vào, cửa thang máy bị ngăn cản liền tự động chầm chậm mở ra.

Một thiếu nữ mặc bộ áo váy màu trắng, mái tóc nhỏ dài rủ xuống bờ vai, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp tiến vào, đáng tiếc là lại có vẻ như quá yếu ớt.

Thiếu nữ đưa mắt liếc nhìn Mười Một, sau đó đưa tay ra định ấn số tầng, lúc này mới phát hiện thì ra tầng ba mươi ba mà mình muốn lên đã sáng đèn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.