[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 467 : Các lão giao phong




Chương 467: Các lão giao phong

Dịch: vovong

Nói đến tù binh, trong đội ngũ nhân số không nhiều này chỉ có bốn tù binh. Đương nhiên, tiến sỹ điên không được tính trong đó, nếu không thì đã là năm rồi. Hàn Nguyệt Dung tay mang còng, sắc mặt lạnh lùng đi theo sau. Từ vẻ mặt chẳng hề kinh sợ kia chẳng thể nhìn ra tâm trạng của nàng lúc này đang như thế nào, đi bên cạnh với Hàn Nguyệt Dung không ngờ lại là người con trai đã mất tích của Âu Dương Bác, Âu Dương Lâm.

Âu Dương Lâm dường như đã từng bị tra tấn, trên người vẫn còn mấy vết sẹo có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này đang cúi đầu đeo còng lặng lẽ không nói gì đi cùng Hàn Nguyệt Dung. Sau lưng bọn họ còn có bốn binh sỹ khiêng hai cái cáng, trên mỗi cái cáng có một người đang nằm. Không ngờ lại là Hầu Tử và Vịt Bầu đã mất tích không còn tin tức gì từ nửa năm trước.

Hầu Tử và Phì Áp đều vàng vọt gầy gò, thân thể toàn da bọc xương, nhìn rất yếu ớt, chẳng biết với bộ dạng này thì còn có thể kiên trì được bao lâu nữa. Chẳng may mà chòng chành một chút là có khi thật sự sẽ ô hô ai hai mất.

“Các lão.” Một tay thân tín đi tới bên cạnh Các lão, khẽ nói: “Dọc đường lão già này ồn quá, có cần cho lão ngất đi không?”

Các lão quay đầu liếc nhìn tiến sỹ điên vẫn còn đang lớn tiếng la hét, hừ một tiếng nói: “Chẳng qua là lão thừa tinh lực thôi, không cần để ý, tiếp tục lên đường.”

“Nhưng tội sợ lão cứ tiếp tục hét thế này sẽ khiến người khác chú ý.”

Các lão chậm bước lại cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu bảo: “Được rồi, ra tay nhẹ một chút. Bộ xương già kia chắc không chịu nổi sự dày vò của các ngươi đâu.”

“Các lão cứ yên tâm.” Gã binh sỹ đó cười nói. Ngay sau đó bèn đi tới phía sau tiến sỹ điên, khẽ đưa chuôi dao lên đập vào sau gáy lão.

Tiến sỹ điên vốn còn đang hò hét: “Lão bất tử, ngươi sẽ không được chết tốt đẹp đâu! Ta sẽ diệt cả tổ tông ngươi… Ngươi đền lại nghiên cứu của ta đi… Đền lại…” Đột nhiên thân thể run lên một chút, sau đó ngoẹo đầu sang một bên hôn mê đi.

Những người còn lại đều thở phào một hơi, thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh rồi, không còn đám ruồi nhặng bay vù vù trong tai nữa. Tốc độ của đội ngũ lập tức cũng được tăng lên rất nhiều.

Khi sắp tới cửa ra khẩn cấp, Các lão dường như phát hiện thấy cái gì đó, đột nhiên quay lại hét: “Ai? Ra đây!”

“Xoạt!” Tất cả binh sỹ đều lập tức đưa súng lên hướng về phía sau theo phản xạ, nhưng trên con đường đó lại trống không, chẳng có bóng người nào.

Các lão nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cười nói: “Có gan bám theo àm không có gan hiện thân sao?”

Tất cả mọi người đều không cả dám thở mạnh, cũng không biết người đuổi theo là ai, trong đầu đều nghĩ lẽ nào hành tung của bọn mình đã bị căn cứ phát hiện rồi sao.

Cuối cùng, dưới sự mong chờ của tất cả, một bóng người khoan thai bước từ trong hang động tối om ra. Khi nhìn rõ người tới, kể cả Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, tất cả đều nhất tề biến sắc.

Trong mắt Hàn Nguyệt Dung là vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liền biến thành sự trách móc. Nàng đang trách hắn, sao lại có thể một mình đi vào nơi nguy hiểm này cơ chứ? Trong mắt Âu Dương Lâm thì chủ yếu là kích động, và còn có cả cảm động. Còn trong mắt các binh sỹ thì lại chỉ có sự kinh hãi. Bọn chúng đều nhận ra người này, chính xác hơn là nhận ra khuôn mặt này. Chiến sỹ Sứa mang số hiệu mười một mà Các lão đã từng thí nghiệm, nhưng binh sỹ này đều đã từng tận mắt nhìn thấy. Kẻ trước mặt này có khuôn mặt hoàn toàn giống với chiến sỹ Sứa số hiệu mười một ấy, nhưng tuyệt đối không phải là chiến sỹ Sứa. Bởi lẽ bọn chúng đều biết giờ đây tay chiến sỹ Sứa ấy đã biến thành người nhớt. Vậy là tên đang đứng trước mắt này chắc là hàng thật rồi, hắn tiến vào như thế nào nhỉ? Lẽ nào căn cứ đã bị công phá rồi? Cảm giác sợ hãi cứ thế lan truyền trong lòng đám binh sỹ này.

Các lão nheo mắt lại đánh giá người tới, cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Mười Một hả?”

Người tới chính là Mười Một, dựa vào kỹ thuật bám theo dấu vết của hắn, hơn nữa bọn Các lão vừa đi không lâu, lúc đi rất vội vàng, có quá nhiều manh mối được lưu lại, cho nên Mười Một rất nhanh đã đuổi tới. Thực sự thì Mười Một sớm đã đuổi kịp đám ngươi này, vốn hắn định lặng lẽ bám theo phía sau, đợi bọn chúng lơi lỏng thì dùng thủ đoạn ám sát ngầm giải quyết từng tên một, cuối cùng chỉ còn lại một mình Các lão. Nhưng tay Các lão này thực quá lợi hại, Mười Một vừa mới từ trong nước đi ra, toàn thân ướt đẫm, khi chạy khó tránh khỏi thể trọng tăng lên, hơn nữa ngâm nước hai ngày đột nhiên chạy ra, thân thể nhất thời chưa thể thích ứng, bước chân có chút không vững. Sơ sót này không ngờ đã bị Các lão phát giác ra.

Mười Một không nhìn tới những người khác, dường như tất cả họ chỉ là không khí. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Các lão, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Lục Dương kia.

“Ngươi là Lục Thanh?” Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại.

Sắc mặt Các lão hơi biến đổi một chút, ngay sau đó bèn lạnh lùng cười nói: “Sao? Muốn đến báo thù cho sư phụ ngươi hả?”

Mười Một lạnh lùng nói: “Thù của ông ấy, ông ấy sẽ tự báo. Lần này ta chỉ đến đem người đi thôi.”

“Đem người đi ư?” Các lão liếc nhìn qua mấy người bọn Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, khẽ cười bảo: “Mấy người bọn họ sao?”

Mười Một chỉ và tiến sỹ điên đang nằm trên lưng một gã binh sỹ sau khi bị đánh cho hôn mê đi, nói: “Còn có ông ta.”

“Ha ha… Ha ha ha ha…” Các lão cười rộ lên: “Chỉ dựa vào ngươi sao? Ngươi cso bản lĩnh để lấy người đi từ tay ta sao? Định chỉ dựa vào chút công phu mèo ba chân mà gã sư phụ ngu ngốc của ngươi dạy hả?”

Mười Một vẫn giữ nguyên thần sắc, nói: “Ta muốn đem người đi, không ai có thể ngăn cản, kể cả ngươi.”

“Thế sao? Ta thật muốn xem xem, ngươi sẽ đem thế nào?” Sắc mặt Các lão đột nhiên trầm xuống, hét lớn: “Giết hắn đi!”

Lão vừa nói xong, Hàn Nguyệt Dung đột nhiên yêu kiều hét lớn một tiếng, nhảy vọn lên cao, đôi chân không bị trói tung ra vài cước nhanh như chớp giật. Mấy tên binh sỹ đứng cạnh nàng lập tức bị đá bay đi, có thể thấy sức lực của nàng mạnh đến thế nào.

Phản ứng của Âu Dương Lâm cũng chỉ chậm hơn Hàn Nguyệt Dung một chút, nhưng cũng không kém chút nào. Hắn khẽ gầm lên một tiếng, đầu vai thúc vào một tên binh sỹ bên cạnh, đồng thời mau chóng tung cước đá gục một tên binh sỹ khác ở trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, trong đội ngũ ấy đã có gần nửa nhân số bị hai người liên thủ đánh gục. Thế nhưng, bọn chúng vẫn còn lại hơn nửa.

Tiếng súng cuối cùng đã vang lên.

Và cùng lúc ấy, Mười Một sử dụng Nguyệt Vũ Bộ mau chóng nhảy qua bên cạnh, tránh được loạt đạn đầu tiên bắn tới.

Nhìn thấy thân pháp quen thuộc này, sắc mặt Các lão hơi biến đổi, lẩm bẩm một câu: “Tiêu Dao bộ…” Chính vào khoảnh khắc lão thất thần ấy, Hàn Nguyệt Dung đã lại liên tiếp tung mấy cước đánh gục những binh sỹ còn lại.

Các lão trầm mặt hừ một tiếng, bước lên trước một bước. Lão và Hàn Nguyệt Dung vốn cách nhau vài bước, nhưng chỉ sau một bước ấy, không ngờ lão đã tới ngay sát bên cạnh nàng ta, sau đó một quyền chợt nện thẳng xuống.

Chưởng lực mạnh mẽ mang theo tiếng gió vù vù nặng nề vỗ xuống, Hàn Nguyệt Dung căn bản không cả có cơ hội phản ứng, lập tức trúng chưởng bay vọt đi. Âu Dương Lâm gầm lên một tiếng, hơi khom người xuống, cúi đầu húc thẳng tới Các lão. Thế nhưng Các lão lại chẳng thèm nhìn đến hắn, trực tiếp vung chưởng lên, Âu Dương Lâm bị ngã bay đi, sau hồi lâu cũng không bò dậy nổi.

Còn nữa...

*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.