[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 463 : Kế hoạch hoàn mỹ (hạ) 2




Mà chính vào đêm hôm ấy, ngoài mấy người hữu tâm ra, không ai chú ý tới, quân đội của Đại Quyển và Mệnh Vận đã bắt đầu bí mật di chuyển về phía Trấn Nguyên sơn thành phố Vệ Thiên.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?” Trong một chiếc xe chạy thâu đêm từ kinh thành tới thành phố Vệ Thiên. Võ Đại Lang nghi hoặc hỏi: “Cái tay Vu béo đó không phải rất tinh minh ư? Sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này được chứ?”

“Ha ha, ngươi thật sự cho rằng là Vu béo làm ư?” Hứa Vũ Cường ngồi ở ghế sau mỉm cười hỏi lại.

Võ Đại Lang chẳng nghĩ ra được gì khác, sững sờ hỏi: “Không phải hắn thì còn có thể là ai chứ?”

Đường Thúc thở dài một hơi, lắc đầu cười gượng: “Đại Lang à Đại Lang, ta nên nói với ngươi thế nào mới tốt đây.”

Võ Đại Lang khó hiểu hỏi: “Tôi làm sao?”

Hứa Vũ Cường liền giải thích: “Lẽ nào ngươi quên Lục Đạo của Mệnh Vận đã từng vỗ ngực đảm bảo rằng, hắn nắm chắc có thể khiến cho Long Hồn cùng Phong Dã tổ và Ma Quỷ đối đầu với nhau, không thừa hơi để đi quan tâm tới chúng ta sao?”

Võ Đại Lang giật mình hiểu ra, vỗ vỗ đầu nói: “Là Lục Đạo giở trò sao?”

Hứa Vũ Cường vừa tức giận vừa tức cười nói: “Bây giờ ngươi mới biết sao?”

“Chẳng qua là ta không nghĩ nó lằng nhằng như thế mà thôi.” Võ Đại Lang lầm bầm một câu, sau đó lại tiếp: “Nhìn không ra, tên tiểu tử Lục Đạo đó trông có vẻ thư sinh nho nhã như thế mà không ngờ lại độc ác vậy, đến người cùng phe mình mà cũng hãm hại.”

Đường Thúc thở dài: “Quân tử dễ cản, tiểu nhân khó phòng, chuyện này không liên quan tới chúng ta, không cần quan tâm đến. Tên Lục Đạo đó không dễ đối phó đâu, huống chi sau lưng hắn còn có một gã Mười Ba.”

Võ Đại Lang hừ một tiếng, nói: “Mười Ba là cái đinh gì, chẳng qua chỉ là một kẻ nấp trong bóng tối. Có bản lĩnh thì kêu hắn đến một chọi một với tôi.”

Đường Thúc trừng mắt nhìn hắn vẻ không vui, nói nhấn mạnh: “Đừng có tự đại, Mười Ba không phải là ngươi mà ngươi có thể chống lại được đâu. Những lời thế này về sau đừng có nói nữa, đặc biệt là trước mặt Lục Đạo, biết chưa?”

Võ Đại lang không dám cãi lại Đường Thúc, chỉ đành tùy tiệm ừm một tiếng với vẻ không phục.

Đường Thúc và Hứa Vũ Cường đều nhìn ra Võ Đại Lang không để lời của mình trong lòng, nhưng cũng chẳng biết nên khuyên hắn thế nào mới phải, cũng chỉ đành mặc kệ đó. Cả chiếc xe lại dần chìm vào yên tĩnh, dọc đường chỉ có tiếng động cơ ầm ầm cùng đất bụi bay đầy trời mà thôi.

Tại nơi cách đó mấy km cũng có một đội xe giống y như thế, những người này là lính đánh thuê của Mệnh Vận.

“Đây chính là bản đồ hoàn chỉnh trong căn cứ, cửa vào của bọn chúng nằm cách nghĩa trang công cộng một km về bên trái, không dễ bị phát hiện. Ngoài ra còn có một con đường nước có thể trực tiếp thông tới giữa căn cứ, ta đề nghị trực tiếp chia bình làm hai đường, một đường tấn công ồ ạt một đường tập kích.” Trong xe, Lục Đạo vừa giải thích, vừa đem tấm bàn đồ vừa nhận được cho thanh niên tóc trắng bên cạnh. Mà người tóc trắng này chính là cao thủ bắn tỉa có vai vế ngang với Lục Đạo trong Mệnh Vận, Thiên Táng.

“Ồ.” Thiên Táng cầm lấy tấm bản đồ xem kỹ một lượt, tấm bản đồ này vẽ rất tỷ mỷ, các hang động lớn nhỏ và các đường đi lối lại trong căn cứ đều được vẽ hết ra. Đồng thời còn có chú thích ở một số chỗ có nhiều binh lính canh gác.

“Đây là cái gì?” Thiên Táng chỉ vào một đường mờ mờ trên bản đồ hỏi. Đường mờ này bắt đầu từ trong một cái hang kéo dài ra, nói là đường thì lại không thấy ghi thông tới đâu, nói không phải đường thì nhìn thế nào cũng lại thấy giống một con đường.

Lục Đạo liếc mắt qua rồi đáp: “Lộ tuyến bí mật, cửa chạy trốn lúc khẩn cấp. Thông tới đâu thì chịu.”

“Ố ồ, không biết ư?” Thiên Táng có chút dở khóc dở cười nhìn Lục Đạo nói: “Nếu không biết nó thông tới đâu, không thể kịp thời đóng quân ngăn cản, chắc chắn sẽ để bọn chúng chạy thoát mất không ít đấy.”

“Cái này không quan trọng.” Lục Đạo nhún nhún vai nói: “Chúng ta chỉ cần lấy được những dữ liệu cần thiết là ổn rồi, bọn chúng chạy được bao nhiêu cũng kệ. Dù sao sau chuyện này là chẳng còn gì liên quan tới chúng ta nữa rồi.”

Thiên Táng suy nghĩ một chút, rồi cũng không nói gì thêm. Quyết định của Lục Đạo trước nay luôn rất chính xác, hắn đã nói như vậy, chuyện này cũng không cần để trong lòng làm gì.

“Mười Ba thật sự không tới sao?” Lục Đạo đột nhiên hỏi.

“Ừm.” Thiên Táng gật gật đầu đáp: “Thủ lĩnh có chuyện nhất định phải đích thân đi làm, trong đó có thể còn cần bí mật hẹn gặp Đán Đao một lần. Y nói chuyện này này giao cho ngươi và ta toàn quyền phụ trách.”

“Không tới cũng tốt.” Lục Đạo cười cười bảo: “Có lúc giữ chút vẻ thần bí cũng là chuyện hay.”

Thiên Táng khó hiểu hỏi: “Giữ vẻ thần bí là sao cơ?”

“Ặc… Với chỉ số thông minh của ngươi, ta rất khó giải thích.”

“Lục Đạo! Đừng có cho rằng ngươi thông minh hơn ta thì ta không dám đánh ngươi nhé!”

Trong vòng một ngày, mấy đội xe lục tục tới thành phố Vệ Thiên. Để làm rối loạn tầm nhìn của các thế lực, Lục Đạo đề nghị cả Đại Quyển và Mệnh Vận đều chia thành mấy đội xe, đi theo những con đường khác nhau và cuối cùng tụ hội tại thành phố Vệ Thiên. Bởi vì lộ tuyến các đội xe phải đi dài ngắn khác nhau, có mấy đội phải đi vòng qua mấy thành phố khác rồi mới tới được. Cho nên khi người của hai tổ chức này tề tựu đủ thì đã là lúc hoàng hôn rồi. Dù sao trong kế hoạch của Lục Đạo, tấn công căn cứ của Huyết Mân Côi cũng phải tới nửa đêm gần sáng mới tiến hành, cho nên hắn cũng chẳng gấp gáp gì.

Thực ra nhân số mà Đại Quyển và Mệnh Vận phái tới không phải là nhiều, cộng lại cũng không tới một trăm người. Nhưng mỗi một người trong đó tuyệt đối đều là tinh anh được lựa chọn kỹ càng. Binh quý ở chỗ tinh nhuệ chứ không phải nhiều, phương pháp quý ở chỗ kỳ lạ chứ không phải mạnh mẽ, đây chính là câu mà Lục Đạo nói ở hội nghị lúc trước. Hắn muốn dùng tinh binh để tấn công bất ngờ chứ không phải sự dụng một đám ô hợp tấn công ồ ạt, vì như thế cho dù có thắng thì cũng là định chết một ngàn bình ngoẻo tám trăm, thắng cũng vô nghĩa. Hơn nữa ít quân thì có thể dễ dàng điều khiển và rút lui. Nếu có một đống người chạy đi chạy lại, chẳng may mà Long Hồn thu được tin tức kịp thời tới bao vây, e rằng đến lúc ấy sẽ chẳng có được mấy người chạy thoát.

Tại bãi đất rộng rãi cách Trấn Nguyên sơn chừng mấy km, một đội xe cực lớn tụ tập ở nơi đây. Nơi này rất hẻo lánh, cách thành phố cũng khá xa, chắc sẽ không có ai chú ý tới cả.

Trong một chiếc xe hào hoa, Lục Đạo, Thiên Táng, Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang cùng vây quanh tấm bản đồ để nghiên cứu và đưa ra phương án tác chiến hoàn thiện cuối cùng. Đường Thúc không tham gia, tuổi tác của lão đã lớn, không thích hợp đánh đánh giết giết, cứ yên tĩnh nhẹ nhàng ở đó chờ đợi tin tốt của đám người trẻ tuổi là được rồi. Hơn nữa một khi chuyện thất bại, lão cách xa như thế cũng dễ dàng phủi đít xoay người bỏ trốn. Tính toán của lão hồ ly này quả thực là vô cùng chuẩn xác.

“Vậy thế này, cửa chính giao cho Đại Quyển các ngươi, Mệnh Vận bọn ta sẽ lẻn vào theo đường nước, tập kích từ bên trong. Ngoài ra ta sẽ phái một nhánh quân viện trợ hỏa lực cho các ngươi…” Trong xe, Lục Đạo chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ và nói không ngừng.

Võ Đại Lang bất mãn lầm bầm: “Tại sao lại bắt Đại Quyển chúng ta đột phá từ cửa chính?”

“Ta không bắt các ngươi cố đột phá vào, chỉ bảo các ngươi kiềm chế hỏa lực của bọn chúng. Chuyện bất ngờ tập kích trong căn cứ thì giao cho bọn ta làm. Hơn nữa, ta còn chia ra một cánh quân cho các ngươi nữa mà. Hay là, chúng ta đổi chỗ nhé? Cửa chính giao cho bọn ta, chúng ta sẽ kiềm chế hỏa lực của bọn chúng, nhưng không nhất định sẽ tấn công ồ ạt vào. Đại Quyển các ngươi thì lẻn vào từ đường thủy, nhưng một khi tiến vào trong đó, rất có khả năng sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào. Đương nhiên, các ngươi cũng phải để lại một nhánh quân trợ giúp hỏa lực cho bọn ta. Thế nào?” Lục Đạo đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói.

Võ Đại Lang và Hứa Vũ Cường đưa mắt nhìn nhau, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc chiếm lĩnh cửa chính khá có lợi, cho nên cũng không phản đối nữa, nói: “Vậy được rồi, nhưng chúng ta cũng chưa chắc có thể đột phá vào đâu.”

“Không sao hết.” Lục Đạo cười nói: “Chỉ cần các ngươi kiềm chế phần lớn hỏa lực của bọn chúng là được.”

“Vậy thành quả…”

“Theo như lúc trước ước định, chia năm năm.”

“Được!” Võ Đại Lang vỗ tay nói: “Cứ như vậy đi.”

Sau khi trở về trong xe, kể lại tất cả cho Đường Thúc, ngay cả lão cũng không phân tích ra được kết quả gì. Chuyện này nhìn kiểu gì cũng đều là Đại Quyển có lợi. Nhưng Đường Thúc cũng không dám nhẹ dạ, dặn dò Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang nhất định phải cẩn thận tên Lục Đạo này.

Phía bên kia, sau khi Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang xuống xe, Lục Đạo liền nói: “Thiên Táng, chuyện lần này giao cả cho ngươi. Nhớ lấy, đầu tiên là phải tìm được nội mạng, sau đó lắp máy chặn dòng dữ liệu vào, rồi nhất định phải tử thủ cho tới khi bên Long Uy thông báo hoặc là ta gửi tin là có thể rút lui mới thôi! Biết chưa?”

Thiên Táng chớp chớp mắt hỏi: “Ngươi thì sao? Không đi à?”

Lục Đạo bật cười đáp: “Ngươi đã thấy tướng quân nào đích thân cầm súng lên chiến trường chưa?”

“Tướng quân không cầm súng thì có thể cầm cái gì?”

“…” Với chút trí tuệ đáng thương đó của Thiên Táng, Lục Đạo thật sự là rất khó để giải thích làm như thế nào mới là một vị tướng quân tốt.

Hết chương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.