[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 239 : Công việc của Diệp Kiếm (Phần 1)




“Đáng chết thật, sớm biết thế này thì đã không mang theo hắn về, tên gia hỏa Sở Nguyên này hại chết người ta mất!” Tại sân bay Ôn Thành ở phương nam, Diệp Kiếm vừa đau lòng rút ví tiền ra vừa lầm bầm.

Dưới sự kiên trì năn nỉ của Diệp Huệ, hơn nữa Diệp Kiếm sau khi suy nghĩ cùng tính toán một hồi, cuối cùng quyết định mang theo cái tên Sở Nguyên này về trước đã rồi tính.

Hai người Diệp Kiếm Diệp Huệ đều có vé khứ hồi miễn phí, nhưng Sở Nguyên thì không có, cho nên hắn không thể đi cùng bọn họ về Ôn Thành, hơn nữa trên người Sở Nguyên cũng không có tiền, cũng không có chứng minh thư hay các loại giấy tờ gì khác. Hắn không thể mua vé máy bay hay tầu hỏa. Cuối cùng Diệp Kiếm chỉ có thể đau lòng móc ví ra mua một tấm vé xe khách đường dài từ từ kinh thành tới Ôn Thành, kinh thành cách Ôn Thành tới hai ba nghìn ki lô mét a, mua tấm vé xe mà lòng Diệp Kiếm vô cùng xót ruột.

Diệp Huệ ở bên cạnh hỏi: ”Ca, Sở Nguyên ca ca lúc nào sẽ tới nơi?”

Diệp Kiếm tức giận nói: “Lâu nhất là hai ba ngày nữa!” Tiếp đó hắn dùng lực vỗ vỗ trán nói: “Đáng chết a, sao ta lại hồ đồ, để cho tên đại sát tinh kia đi theo vậy? Rốt cục ta đã làm sai truyện gì mà ông trời lại phạt ta như vậy a?”

“Ca!”

Diệp Kiếm liếc mắt nhìn muội muội một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Được rồi, phát tiết buồn bực một chút mà thôi, mua vé rồi, hắn cũng đã trên đường đi rồi, ta còn biết làm gì được nữa chứ?”

Diệp Huệ kéo tay Diệp Kiếm mà cười nói: “Muội biết ca ca là tốt nhất mà!”

“Phì!” Diệp Kiếm nhỏ giọng nói thầm: “Năm nay, không được làm người tốt nữa, muốn làm người tốt cũng phải tiêu tiền đó!” Hắn một tay cầm theo túi du lịch, một tay dắt Diệp Huệ, hai người theo đoàn người rời sân bay.

Về đến nhà, chưa cả nghỉ ngơi Diệp Huệ đã đi thu dọn phòng, Diệp Kiếm vẻ mặt buồn bực nhìn nàng.

Chuyện để Sở Nguyên đi theo, đến bây giờ Diệp Kiếm đến vẫn còn buồn bực không thôi. Hiện nay Ôn Thành là thành thị trọng điểm kinh tế, tất đất tấc vàng, đặc biệt là đã qua mười năm, lượng dân đổ vào cũng cực kì nhiều, kinh tế Ôn Thành phát triển như bay. Hiện nay đã có rất nhiều người sau khi kết hôn mà chẳng thể mua nổi nhà, mà giá phòng thì chỉ tăng chứ không giảm.Tại Ôn Thành là có rất nhiều khu ngoại ô, nhưng giá ở đó cũng phải tám chín ngàn đồng một mét vuông, trong thành thì càng không cần phải nói, hơn một vạn một mét là chuyện bình thường. Tại các điểm náo nhiệt thì có thể lên tới hai vạn hơn. Tại Ôn Thành có câu nói: Người có nhà đều là bách vạn phú ông.

Ở cái địa phương tấc đất một tấc vàng này, Diệp Kiếm cũng không có năng lực, cũng không tuyệt đối nguyện ý cho Sở Nguyên mượn phòng. Sở Nguyên trên người không có tiền, lại nhất thời ngu ngơ thế nào mà đáp ứng cho Sở Nguyên ở lại, cuối cùng cũng chỉ có thể thu xếp một gian cho Sở Nguyên ở tạm, dù sao gian phòng này bình thường cũng chỉ dùng để lên mạng chứ cũng chẳng có gì khác, không bằng cấp cho Sở Nguyên rồi lấy chút tiền thuê. Không có tiền trả? Chẳng việc gì, hắn có chân có tay, lại còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ tìm được công việc, huống chi đáp ứng cho Sở Nguyên cùng trở về, Diệp Kiếm còn có ý đồ khác nữa.

Đang miên man suy nghĩ, túi của Diệp Kiếm đột nhiên rung lên một trận, tiếp đó là tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên: “Vương bát đản, nghe điện thoại, vương bát đản, nghe điện thoại, không nghe lão tử chém chết tên hỗn đản ngươi!”

Diệp Huệ từ thư phòng thò đầu vào, bất lực nói: “Ca…”

“Biết rồi, biết rồi, sẽ tắt tiếng ngay đây!” Diệp Kiếm vừa thuận miệng ứng phó vừa lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, Diệp Kiếm không thích nghe tiếng chuông, ngược lại thích tự mình ghi âm những câu ngộ nghĩnh, sau đó lấy làm nhạc chuông. Điều này làm cho Diệp Huệ buồn bực, đã khuyên hắn rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào nàng cũng phải nhăn cái mũi lại vì câu “anh đẹp trai, đến đây, tiếp điện thoại của người ta”, hay “ lão đại, khoái tiếp điện thoại, nếu không ta chém cho một trăm nhát biến thành một trăm….” Hoặc là một vài câu mắng chửi.

Diệp Kiếm nhìn qua cái tên trong điện thoại gọi đến, hiện lên hai chữ “Quyền Ca”. Quyền Ca chính là cấp trên của hắn, mặc dù trên Quyền Ca còn có đại lão bản, nhưng Diệp Kiếm phục Quyền Ca, trong mắt hắn, hắn chỉ là thủ hạ của Quyền Ca mà thôi. Cái này cũng là do Quyền Ca có thể mua lòng người, tiệp tay cho Diệp Kiếm hai tấm vé du lịch hào hoa, dùng hai tấm vé để đổi lấy sự trung thành của Diệp Kiếm.

Diệp Kiếm nhìn qua thư phòng một chút rồi nhấc điện thoại nói: ”Quyền Ca!”

“Hừ hừ!” Điện thoại truyền ra một âm thanh tức giận: “Tiểu tử ngươi, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của ta?”

Diệp Kiếm biết Quyền Ca là người hay nói giỡn, Quyền Ca là người rất thân thiện, đối với thủ hạ cũng hay đùa giỡn. Kể cả kẻ dưới cũng tôn trọng, Diệp Kiếm cảm thấy mình vận khí rất tốt nên mới được đi theo lão đại này.

Diệp Kiếm cười cười nói: “Vừa về nhà, phải thu thập đồ đạc nên không nghe thấy điện thoại!”

“Ngươi thì sướng rồi, chỉ khổ mấy huynh đệ trong bang thôi!”

Diệp Kiếm cười ha ha nói: “Quyền Ca xem trọng tôi nên mới cho tôi nghỉ phép ba ngày như vậy a.”

Quyền Ca lơ đễnh cười nói: “Tối nay hãy tới K3, có chuyện cần tìm ngươi!”

K3 là tửu điếm mà Quyền Ca quản lý, tên đầy đủ là K3 kim chúc phong bạo, Diệp Kiếm trước cũng làm nhiệm vụ bán bột trắng ở K3, bất quá hiện giờ không còn giống trước kia, trước kia hắn phải đi khắp nơi chào bán bột trắng, bán được nhiều thì hưởng nhiều, bây giờ thì là hắn ngồi bên trong xem kịch, bả bột trắng phát cho kẻ dưới, để bọn chúng đi rao bán, còn hắn thì rất thoải mái nhẹ nhàng. Bây giờ hắn cũng có thể tính là một nửa chủ nhân của cái quán bar này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.