[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 87 : Nhất kiếm phá vạn pháp




Trên bầu trời, người chưa biến kiếm chưa biến nhưng lại có biến hoá nghiêng trời lệch đất. Nam Lạc vốn luôn luôn tạo cho người khác một loại khí tức mờ ảo lúc này lại như núi cao vô cùng ngưng trọng.

Không biết từ khi nào thân hình Nam Lạc đã xuất hiện ở ngoài vùng bao phủ của hai lưỡi đại phủ của Hình Thiên, lời hắn vừa dứt thì kiếm trong tay đã chém ra ngoài, lấy kiếm làm búa, có thể kém Hình Thiên về độ phách liệt nhưng lại thêm một phần hậu trọng như sơn.

Con mắt Hình Thiên trừng lớn, cười to nói: “Tới tốt, nhân loại các ngươi toàn là kẻ nhút nhát, chỉ biết trốn. Ha ha...” Y vừa cười to vừa bước, cước bộ trên không huyền ảo khó lường.

Không gian dưới chân y run lên theo từng nhịp đạp, mỗi lần đạp sát khí độc đáo của vu tộc lại dày thêm một phần, thiên địa gió nổi mây bay, sát khí vô biên ngưng tụ sau Hình Thiên tạo thành một đoá sát vân.

Thiên địa nguyên khí điên cuồng bạo động, hắc y Hình Thiên bay ra, quang mang trong mắt máy động, phảng phất như có thể xuyên thấu hư không. Hai cây đại phủ trong tay y giống như chuyên để dùng phá núi, mỗi lần nhấc tay lại có cảm giác như xung quanh y đang sụp đổ.

Kiếm của Nam Lạc đã bổ xuống, nhân kiếm dường như hợp nhất, đằng sau hắn không biết tự lúc nào đã ngưng thành một lớp hà vân lớn, Thanh Nhan động, thế như Trường Giang Hoàng Hà vỡ đê, băng qua núi rừng, cuồn cuộn đổ xuống HÌnh Thiên.

“Tử...” Hình Thiên hét lớn đón kiếm.

Cuồng phong gào thét, nguyên khí hỗn loạn, một luồng khí lãng lấy Nam Lạc và Hình Thiên làm trung tâm không ngừng khuếch tá ra ngoài, không ít người có tu vi thấp lập tức bị văng đi xa. Yêu Nguyệt trên bầu trời cũng lay động, kính rung lên từng trận.

Vu tộc trong thiên địa này tuy có nhân số ít ỏi nhưng mỗi người đều có thực lực cao cường, tuy những Tổ Vu đều ở các nơi khác nhau, nhưng mỗi Tổ Vu đều khiến cho thiên địa thất sắc.

Chỉ là những việc có thể khiến Tổ Vu xuất thủ cũng không nhiều, ngược lại Đại Vu của Vu tộc lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Hình Thiên và Hậu Nghệ càng là những Đại Vu đứng đầu. Bình thường luôn có một hai Đại Vu đi bên cạnh Tổ Vu, những vị đó còn có thực lực hơn cả những đại vương một núi. Đương nhiên với những người có tính cách như Huyền Minh thì không có bất cứ Đại Vu truyền thừa nào.

“Nam Lạc đối chiến Hình Thiên mà không rơi vào thế hạ phong, cái danh Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân quả không hư truyền”

Người quan sát cuộc chiến càng lúc càng đông, đại bộ phận đã nhận ra Nam Lạc là Giám Thiên Tinh Quân, cũng có đại bộ phận người biết hắn là nhân tộc. Không khỏi âm thầm đàm luận

“Nhân tộc từ khi nào có người như vậy, Phục Hy đã thần bí sâu xa, còn Nam Lạc thì học công pháp từ đâu lại có thể đại chiến Hình Thiên mà không có dấu hiệu lạc bại”

Đột nhiên một đạo hắc quang cắt qua hư không bắn thẳng tới Yêu Nguyệt Kính trên bầu trời.

Đạo hắc quang này cực nhanh, cơ hồ ngoài dự liệu của mọi người, khi mới phát hiện nó thì nó đã sắp bay tới Yêu Nguyệt.

“Đinh...”

Không biết từ khi nào Nam Lạc đã xuất hiện dưới Yêu Nguyệt, trường kiếm loé ánh sáng ngọc, chặn đứng hắc quang.

Tiễn của Hậu Ngang vang danh thiên hạ, nhanh tới mức nào cũng chẳng ai nói rõ được, cũng không có bao nhiêu người dám khẳng định mình có thể trốn được tiễn của gã. Nhưng Nam Lạc vừa rồi mới cùng Hình Thiên đối chiến lại đã có thể chặn đứng một tiễn kia.

Điều này khiến cho người ta lại phải tiếp tục suy đoán thực lực của Nam Lạc, kỳ thực bọn họ không biết dưới sự bao phủ Yêu Nguyệt kính khiến thực lực của hắn đại tăng. Bằng không dựa vào độn thuật của hắn muốn chạy khỏi Hậu Nghệ tiễn đã khó chứ đừng nói là có thể đuổi theo chặn tiễn.

Vừa rồi khi hắn phát hiện Hậu Nghệ dùng tiễn bắn Yêu Nguyệt thì trong lòng căng thẳng, khi ẩn độn lại khiến hắn bất khả tư nghị, trong vùng bao phủ của Yêu Nguyệt, độn thuật của hắn đã đạt tới một tình trạng đáng kinh ngạc, không ngờ có thể đi sau mà đến trước cản được Hắc Tiễn

“Hưu...”

Hậu Nghệ trương cung cài tên ngay tức khắc, lại có một nũi xé nát hư không.

Một tiễn mới phát, đệ nhị tiễn lại lên.

Nam Lạc ngưng thần tĩnh khí, với Hậu Nghệ hắn luôn cảnh giác vạn phần.

Khi nhìn thấy đệ nhất tiễn thì cảm giác duy nhất là lợi hại, loại lợi hại có thể đâm thủng vạn vật. Kế đó là đệ nhị tiễn, thứ cảm giác nó mang lại là áp bức.

Tuy nhiên khiến hắn hoảng sợ lại là đệ tam tiễn, thứ vẫn còn đang nằm trong tay Hậu Nghệ chưa bắn ra mà chỉ hướng về phía Nam Lạc.

Thế nhưng Nam Lạc lại có cảm giác lạnh xương sống, phảng phất như bị độc xà quấn lấy cổ, răng đã đặt trên yết hầu.

Đệ tam tiễn giơ nhưng không phát khiến Nam Lạc lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đệ nhất tiễn đã tới, một loại khí tức sắc bén huỷ diệt khiến hắn có suy nghĩ tránh né nhưng sau lưng là Yêu Nguyệt, hắn không rõ Yêu Nguyệt dưới mũi tên này có thể không hao tổn chút nào không. Hơn nữa vì có Yêu Nguyệt nên các phương diện của hắn mới được đề thăng, mới có thể đại chiến ngang tay với HÌnh Thiên dưới sự uy hiếp của Hậu Nghệ.

Nhất là bây giờ khi Hậu Nghệ đã hình thành một loại thế, gã tựa hồ đã hoà hợp với ngọn núi kia, toàn bộ không gian đều bị bao phủ trong mũi tên của gã.

Nam Lạc cảm thấy được điều đó ngay từ khi đệ nhất tiễn vừa phát ra cho tới đệ tam tiễn đã được giữ lấy.

Thanh Nhan Kiếm đâm ra, kiếm hoá thành một đạo bạch quang mờ mịt, vẽ lên một quang ảnh thật dài trên bầu trời nhằm về phía đệ nhất tiễn.

Đúng lúc này đệ tam tiễn trong tay Hậu Nghệ phát, tiễn này khác với hai tiễn trước, bất luận đệ nhất tiễn sắc bén, đệ nhị tiễn áp bách đều là bắn thẳng.

Nhưng đệ tam tiễn thì xoay tròn, cuộn theo thiên địa nguyên khí lao thẳng về phía Nam Lạc.

Trong lòng Nam Lạc căng thẳng, Thanh Nhan kiếm khẽ run lên, tốc độ tăng lên gấp đôi, hoá thành một luồng ánh sáng mờ.

Thanh Nhan kiếm đã chém ra mười lần khi chạm tới đệ nhất tiễn, những ngoại nhân chỉ thấy một tiễn vỡ vụn nào biết một tiễn này cơ hồ đã khiến Nam Lạc hao sạch tâm cơ.

Mới đỡ được đệ nhất tiễn thì đệ nhị tiễn đã tới, một kiếm kia cơ hồ đã hao sạch khí lượng của Nam Lạc, nhưng một tiễn này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều, chỉ tập trung toàn bộ tinh khí thần vào kiếm.

Rồi đột nhiên Nam Lạc bỗng cảm giác mình có thêm một con mắt, kỳ thực đó không phải mắt, mà là một loại cảm quan. Tựa như thông qua Yêu Nguyệt để quan sát Thiên Địa, bất quá cảm giác này lại là từ Thanh Nhan kiếm.

Đó là cảm giác huyết nhục tương thông, đối với Yêu Nguyệt là tinh thần giao hoà, huyền diệu khó giải. Còn đối với Thanh Nhan thực sự là huyết nhục tương thông, cảm giác chân thực, giống như là có thêm một cánh tay, rồi lại tựa như linh hồn mình đã nhập vào trong kiếm. Ngự sử Thanh Nhan giờ không khác gì ngự sử cơ thể của mình.

Nhân Kiếm hợp nhất lại xuất hiện, lần trước là dưới đệ tam tiễn của Hậu Nghê, lần này còn rõ ràng hơn nhiều so với lần trước.

“Đinh...Đinh...Đinh...”

Thanh Nhan kiếm trong không trung sinh ra từng sợi từng sợi yên hà, mỗi lần rung dường như sẽ biến mất trong không trung mà dường như lại chưa hề chuyển động.

Đệ nhị tiễn vô cùng trầm trọng không ngờ lại dễ dàng bị đánh rơi.

Lúc này Nam Lạc đã nhắm mắt lại nhưng một vùng không gian được Yêu Nguyệt bao phủ lại hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.

Trong lòng người xem cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không phải vì Nam Lạc nhắm mắt mà là vì một khắc kia Thanh Nhan như biến thành vô số thanh kiếm, hoặc giả là một vùng bạch quang như khổng tước xoè đuôi, giữa không trung nở ra một đoá hoa mai lớn.

Đệ tam tiễn cuộn theo thiên địa nguyên khí của Hậu Nghệ tựa như không lấy Nam Lạc làm mục tiêu thế nhưng vô luận Nam Lạc chạy tới đâu cũng không thoát, hơn nữa mũi tên kia còn vô cùng khó cản lại.

Một tiễn này có tên là Phong Loạn. Có rất nhiều người biết nó, một tiễn này đại danh đỉnh đỉnh, là một trong những tiễn kỹ thành danh chân chính của Hậu nghệ, nếu như hai mũi tên trước là một loại kỹ xảo thì tiễn này có thể coi như là thần thông, kỹ năng thông thuận ăn vào cốt tuỷ, thì có thể gọi đó là thần thông.

“Đinh... Đinh...”

Không ai thấy rõ được tiễn của Hậu nghệ cũng không ai thấy rõ được kiếm của Nam Lạc. Trong mắt chỉ có một vùng bạch quang và một vùng thiên địa nguyên khí tựa gió cuốn mây trôi từ đỉnh núi bay tới trời cao.

Mắt không nhìn được, một số thần thông như Thiên Thị Nhãn cũng chỉ bắt được một chút vết tích. Đa số là dùng thần thức theo dõi, liền phát hiện ra khi mình tới gần thì thần thức sẽ thất khống bị cơn lốc thiên địa nguyên khí kia cuốn theo hoặc bị kiếm quang cắt nát, một sát khí thấm vào xương tuỷ thông qua thần thức đâm vào trong lòng khiến cho những người thần niệm hơi yếu huyết khí sôi trào.

Thanh âm va chạm đột nhiên ngưng lại, khí lãng cuồn cuộn, nguyên khí tán loạn vẫn chưa ổn định thì Hậu Nghệ đột nhiên nói: “Tiếp đệ nhị tiễn của ta Toái Không”

Toái không là đệ nhị tiễn pháp trong Hậu Nghệ tiễn kỹ, ám chỉ một tiễn này bay qua, hư không vỡ nát.

Giờ khắc này Hậu Nghệ mới chân chính coi Nam Lạc là đối thủ, y giương cung cài tên, bạch y như tuyết, hoà vào núi thành một thể.

Mượn thiên địa nguyên khí là phương thức thông dụng trong chiến đấu của tu sĩ, hiển nhiên vu tộc cũng có thủ đoạn đăc biệt của mình. Mà Hậu Nghệ càng là kẻ đã chạm tới tinh tuý của nó, ngọn núi mà y đứng hoàn toàn tương hợp với khí chất, nên một tiễn này nhất định trời long đất lở, nhất định vỡ nát hư không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.