Dịch giả: quantl
Núi xanh trùng trùng điệp điệp, mây trôi mờ ảo
Nơi này là một ngọn núi nằm ở phía nam Bất Chu Sơn, khí hậu ẩm ướt, nắng ít mưa nhiều, cho nên giữa núi chướng khí nồng nặc, dưới ánh nắng sớm chiết xạ thành ánh sáng hoa lệ.
Bạch Trạch khẽ phe phẩy một cái quạt ngọc nhìn thanh y nhân trước mặt cười nói: “Ngươi tới một mình?”
Thanh y nhân chỉ cười không nói
“Nếu như ngươi chỉ tới một mình, vậy thì ngươi đành phải tay không mà về thôi” Bạch Trạch tao nhã, bạch y trong nắng sớm toả ra vẻ nhu hoà.
Phía sau y là một căn nhà đá, không lớn, chỉ có ba gian phòng mà thôi, liếc mắt cũng có thể thấy bên trong không bày biện hoa lệ. Bên cạnh y có một nữ tử cũng mặc bạch y đang ngồi, đang tập trung tinh thần thêu một bức uyên ương đồ trên khăn.
Bạch Y nữ tử lúc này ngẩng đầu lên nói với người đứng trước Bạch Trạch: “Nếu không cứ để người ta vào ngồi một lúc đi, Thấm Tâm tửu không phải còn một vò sao?” Thanh âm mềm mại mà không nhõng nhẽo, sóng mắt lưu chuyển nhưng không hề có một chút mị hoặc nào.
Bạch Trạch quay đầu cười nói: “Vâng mệnh, phu nhân” Quay đầu lại, vẻ mặt cười khổ nói: “ Quả là ta còn có một vò Thấm Tâm Tửu, sau khi chúng ta uống xong nhất định ngươi phải nói một chút là rượu của ta ngon hay là rượu của Thiên Đình ngon”
Thanh y nhân tựa hồ không ngờ tới sự tình sẽ tiến triển như vậy nên có chút bất ngờ, dừng một chút cười cười nói: “Ta chưa từng uống rượu của Thiên Đình, ta cũng không thể uống rượu của ngươi”
“Ồ, Thiên Đình chẳng lẽ không có rượu sao, ngươi là Thiên Đình đệ nhất Tinh Quân cũng chưa từng uống à. Nếu chưa uống cũng chẳng sao, bây giờ uống một chút của ta, rồi quay lại uống của Thiên Đình, xem của ai ngon hơn, có cơ hội ngươi quay lại nói cho ta một tiếng là được” Bạch Trạch khẽ lay quạt ngọc, phong tư trác tuyệt
Thanh y nhân chính là Nam Lạc, hắn hơi xấu hổ cười nói: “Ta thực sự không thể uống rượu của ngươi, ta tới mời ngươi đi Thiên Đình, nếu vì uống rượu của ngươi mà không hoàn thành nhiệm vụ thì cái gã uống rượu đó không biết có sống nổi không nữa”
“Ha ha... Phu nhân, giờ không phải là do ta không chiêu đãi hắn mà hắn không uống nhé” Bạch Trạch cười nói với nữ tử phía sau.
Nàng kia nhíu đôi mi thanh tú, khẽ nhăn mặt nhìn Nam Lạc nói: “Tinh quân hẳn là hiểu quy củ của chúng ta chứ”
Nam Lạc gật gật đầu nói: “Ta hiểu quy củ của các ngươi là mời người uống rượu, hoá thù thành bạn, nếu cự tuyệt thì sẽ là đao kiếm tương giao”
“Thế sao Tinh Quân cứ nhất định phải làm khó phu thê chúng ta?”
Nam Lạc lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi”
“Ta nói rồi, nếu ngươi chỉ tới một mình, thì sẽ tay không mà về” sắc mặt Bạch Trạch có phần lạnh lẽo nói
Nam Lạc nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô lên của nàng kia nói: “Nam Cương Bạch Trạch thiện trắc toán, thông âm dương, hiểu thiên thời, pháp lực cao cường được gọi là Nam Cương chi thần, những thứ này ta đều biết, chỉ là Thượng Đế từ lúc chưởng quản thiên đình tới nay đã làm âm dương rối loạn, ngươi không tính được lần này tới bao nhiêu người”
Quạt ngọc trong tay Bạch Trạch khẽ dừng lại, nghiêm mặt nói: “Lúc đầu Đế Tuấn trù tính Phượng Hoàng, Long Cung, đã từng chấp nhận rằng chỉ cần ta không nhúng tay, nếu hắn kiến lập Thiên Đình cũng sẽ không tới quấy rầy Bạch mỗ thế nhưng bây giờ lại làm vậy, đường đường là Thượng Đế chẳng lẽ lại muốn lật lọng làm tiểu nhân”
“Ta không biết ngươi có ước định gì với Thượng Đế nhưng ta là được Thượng Đế an bài tới đây” Nam Lạc dừng một chút nhìn vào gương mặt nữ tử có vẻ như bị làm phiền phía sau Bạch Trạch nói: “Thượng Đế còn nói, lúc đến nơi này, nhất đinh phải mời các ngươi tới Thiên Đình”
“Thượng Đế quả là hảo tính toán, nhưng hắn quên Bạch Trạch không phải người chỉ biết trắc toán thiên địa, ta nếu muốn đi, ngươi không ngăn được, trừ phi Đế Tuấn và Thái Nhất đích thân đến” Bạch Trạch điềm nhiên nói
Nam Lạc nhìn nàng kia mà không nói gì. Hắn tình nguyện đổi nhiệm vụ, tình nguyện cùng rất nhiều người đi tranh đấu sinh tử cũng không nguyện ý mưu lợi lúc người ta gặp khó khăn.
Hắn tới một mình, không có bất cứ ai đi theo, còn Bạch Trạch trước mặt là yêu thần danh chấn Nam Cương.
“Nhìn ngươi rất tự tin, ta biết ngươi chỉ đến một mình, cùng lắm thì giết ngươi, sau đó phu thê chúng ta lại tìm một chỗ ẩn độn, âm dương thiên địa này đã loạn, dù là Đế Tuấn cũng vị tất tính được ta” Bạch Trạch híp mắt, quạt ngọc đã thu lại, khí cơ vững vàng bao lấy Nam Lạc, có ý xuất thủ.
Sắc mặt Nam Lạc bình tĩnh không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ có mình mình, chỉ đứng an tĩnh mắt nhìn hư không.
Bạch Trạch nhìn Nam Lạc, sát khí lộ, hàn ý lành lạnh.
Khí thế như núi cao đè xuống Nam Lạc
Một lúc sau y nở nụ cười: “Ha ha..., nhân tộc nhỏ yếu không ngờ còn có nhân vật như tinh quân, Bạch mỗ tuy đã sớm nghe danh nhưng không ngờ tinh quân lại có bản lãnh cao minh cỡ này”
Nam Lạc mỉm cười
Bạch Trạch còn nói thêm: “Chỉ sợ lần này Tinh Quân sẽ phải thất vọng rồi, thượng đế để ngươi tới, đoán rằng bằng tâm tính Bạch mỗ nhất định sẽ đi theo ngươi, nhưng tiền đề phải là ngươi ép được Bạch mỗ đi đã”
“Ha ha...” Nam Lạc thản nhiên cười nói “Ra tay đi, thử qua sẽ biết” Hắn nói nhẹ nhàng thong dong, không chút sát khí
Bạch Trạch động, động mà không mang chút khí thế nào, tựa như con người của y vậy, quạt ngọc như gió phất tới. Thế nhưng Nam Lạc không dám có chút chủ quan nào, quạt ngọc phất tới thì hắn đã biến mất vô tung vô ảnh, thân hình hiện lên trên một ngọn cây
“Ngũ hành thuật, không ngờ ngoại trừ Khổng Tuyên còn có người kiêm tu ngũ hành, ta muốn nhìn xem trình độ của ngươi đã tới đâu rồi” thanh âm của Bạch Trạch vừa dứt người đã biến mất trong không trung.
Khi xuất hiện đã ở trên đầu Nam Lạc, quạt ngọc thay kiếm đâm thẳng vào đầu hắn, Nam Lạc lại tiêu thất.
Đột nhiên một trận gió xuất hiện trong không gian, gió như dòng suối chậm rãi chảy trong không gian, lặng lẽ tự nhiên. Nhưng những cây bị gió thổi qua lại đột nhiên trở nên khô vàng.
Phạm vi của trận gió càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả ngọn núi, bất luận là chim bay trên trời, hay thú chạy trong núi đều không thể chống cự lại toàn bộ biến thành xương khô.
Quanh thân Nam Lạc được bọc trong một lớp yên vụ ngũ sắc, không ngừng chống lại ngọn gió nhẹ nhàng mà lại vô cùng đáng sợ này. Không ngừng có yên hà bị thổi đi, lại không ngừng có yên hà sinh ra, tuy tốc độ sinh không bằng tốc độ thổi nhưng vẫn có thể chống lại một lúc.
“Trạch, không nên dùng Âm Dương Phiến, quá ảnh hưởng tới thiên hoà” Nữ tử ngồi ở nhà đá cau mày lo lắng lớn tiếng nói
Lời của nàng vừa xuất, trận gió tiêu thất
Bạch Trạch hiện thân, lạnh lùng nhìn Nam Lạc nói: “nếu ngươi chỉ có thủ đoạn như vậy thì không cản được chúng ta rời đi” Dứt lời không để ý tới Nam Lạc, loé lên trong hư không đi tới cạnh nàng kia, ôm lấy nàng, hai người lập tức tiêu thất.
Trong con ngươi Nam Lạc loé hoả quang nhưng chẳng thấy được gì, trong lòng thầm than, Thiên Thị Nhãn càng lúc càng không dùng được, tuy thấy được cực xa nhưng có rất nhiều độn pháp không nhìn thấu được.
Lúc trước có Văn Đạo Nhân khiến hắn ăn trái đắng, giờ lại có thêm Bạch Trạch, ngay cả vết tích cũng không thấy, chỉ bằng độn thuật đó cũng có thể xếp vào chiếu trên trong thiên địa này.
Nhiệm vụ lần này quả là cũng chỉ có mình hắn cho nên quyết không thể để Bạch Trạch chạy thoát
Thân hình nhoáng lên, người đã đi tới trời cao, thanh quang bốc lên trên đỉnh đầu, một cái gương xuất hiện. Mặt gương trong trẻo tươi sáng, khẽ rung nhẹ trong hư không, rồi tựa như có linh trí, xoay về một hướng, mặt kính liền xuất hiện thân ảnh Bạch Trạch đang ôm lấy phu nhân của mình.
Nam Lạc đứng trên trời cao giọng cười nói: “Nếu để cho ngươi đi dễ thế sao ta dám nhận cái tên Giám Thiên Tinh Quân chứ” Giơ một ngón tay, một đạo kiếm quang xẹt trong không trung.
Chỉ nghe hắn cao giọng nói: “Bạch Trạch tiên sinh cũng tiếp một kiếm của Nam Lạc để xem ta có bản lĩnh giữ tiên sinh lại không”
Bạch quang như xuyên thấu hư không, chớp mắt đã vượt qua trăm dặm xuất hiện trên đầu Bạch Trạch.
“Ha ha, Giám Thiên Tinh Quân có một cái gương có thể chiếu khắp đại thế giới, Bạch Trạch sao lại không biết điều này, đáng tiếc bây giờ sẽ phải đổi chủ rồi, thiên đình Giám Thiên Tinh Quân cũng sẽ phải vẫn lạc ở đây”
Nam Lạc nghe thấy tiếng cười của Bạch Trạch vang vọng khắp không gian, thân ảnh ngoài trăm dặm kiếm tới vỡ vụn, hoá thành một cái quạt ngọc, rung lên trong không trung rồi biến mất không thấy tung tích.