Edit: Linh Vũ.
Từ trong lều nhảy ra một quả bóng nhỏ lông tơ đỏ như lửa kèm theo tiếng Hạ Hinh Viêm dặn dò: “Đừng chơi quá muộn.”
Người nấp trong bóng tối gần lều nhìn bóng dáng tiểu hồ ly chạy xa kia một lúc rồi rời mắt.
Giám thị hai người bên trong mới là mấu chốt, chỉ là con hồ ly thôi, không có gì đáng ngại.
Trong ba ngày này, Dịch Cẩn Minh nắm rõ toàn bộ nhất cử nhất động của Hạ Hinh viêm, không có gì dị thường.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Hạ Hinh Viêm đứng cạnh Dịch Cẩn Minh, chờ mọi người cùng nhau đi vào.
Dịch Cẩn Minh cúi đầu, giao phó người bên cạnh đi làm việc, ngẩng đầu nhìn đến Hạ Hinh Viêm, cười vẫy tay gọi nàng lại: “Hinh Viêm, lại đây.”
Đối với hành động này của Dịch Cẩn Minh người Dịch gia đều không có phản ứng gì, nhưng đối với các gia tộc khác đến săn linh thú đều bất ngờ.
Mọi người đều ở trong lòng đoán, nữ nhân có thể làm cho Dịch gia chủ đối đãi đặc biệt rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hạ Hinh Viêm hoàn toàn không để ý, mặc cho mọi người đánh giá ,đi xuyên qua đám người, từng bước đến chỗ Dịch Cẩn Minh: “Dịch bá bá, có chuyện gì?”
“Tí vào trong đấy nên cẩn thận, hành động có chừng mực, chuyện của ngươi, ta có thể giúp được bao nhiêu sẽ giúp” Dịch Cẩn Minh cười từ ái, bày ra một bộ dáng lo lắng cho hậu bối.
“Ân” Hạ Hinh Viêm cười gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Dịch Cẩn Minh.
“Tốt lắm, mọi người xuất phát đi.” Dịch Cẩn Minh dặn dò Hạ Hinh viêm xong rồi quay sang hạ lệnh cho thủ hạ, đoàn người chậm rãi tiến vào khe sâu.
“Hinh Viêm, ngươi nên chú ý cẩn thận.” giọng tiểu hồ ly bỗng vang lên trong đầu Hạ Hinh Viêm, đem tin tức hắn nghe ngóng được mấy ngày qua kể lại, ngoài mặt Hạ Hinh Viêm không tỏ vẻ gì.
Cũng không biết nàng đang suy tính gì, chỉ nói cho bọn họ, nàng có chừng mực.
“Yên tâm, chúng ta hiện đang làm người yếu, tự nhiên là cần Dịch gia che chở.” Hạ Hinh Viêm ở trong lòng nói với tiểu hồ ly một câu, căn bản là không để ý lắm đến tình cảnh hiện tại.
Hà Hy Nguyên vẫn đi bên cạnh Hạ Hinh Viêm thấy hành động của nàng không khỏi buồn cười.
Hạ Hinh Viêm luôn đi cách Dịch Cẩn Minh không quá mấy bước, nếu có nguy hiểm gì thì hộ vệ bên người Dịch Cẩn Minh Vì bảo hộ chủ sẽ bảo vệ luôn cả nàng. Nhưng nếu có công kích Dịch Cẩn Minh thì nàng sẽ một bước xoay người bỏ chạy, sẽ không bị thương lây.
Vị trí như vậy thật mệt cho nàng nghĩ ra được, cái này thực làm cho người ta không khỏi xấu hổ.
Nếu không phải hiện tại tình huống không cho phép, Hà Hy Nguyên thực sự muốn hỏi nàng làm như nào có thể nghĩ ra được. Cái này tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Đương nhiên cũng không có mấy người có thể nhìn ra được vị trí đặc thù của nàng.
Lực chú ý của bọn họ giờ chỉ tập trung vào linh thú trong khe sâu, cũng không ai rảnh để ý Hạ Hinh Viêm.
Khe sâu thăm thẳm, núi đá từng tầng quỷ dị, nhìn như miệng của con quái thú, đưới đáy từng tầng răng nhọn dựng lên.
Đoàn người nâng cao cảnh giác, chậm rãi riến vào khe sâu.
Ai mà biết được cái linh thú hai nghìn năm trăm năm kia sẽ đột nhiên tấn công họ lúc nào.
Đương nhiên ngoài việc đề phòng linh thú tấn công bất ngờ ra thì địa hình của khe sâu cũng nguy hiểm không kém.
Thật không biết núi đá dưới khe sâu này hình thành như thế nào, thế nhưng lại sắc nhọn như dao.
Chỉ cần vô ý một tí là có thể bị thương, cũng may đám người linh lực cũng không thấp, chưa đến mức bị núi đá làm bị thương.
Nhưng dù sao mọi người vẫn chú ý những núi đá kia, ngộ nhỡ linh thú trong khe sâu mà tấn công họ cũng có thể bị ngộ thương.
Hạ Hinh Viêm một bên đi một bên chú ý đến Dịch Cẩn Minh: “A Hy, nơi này thật chỉ có mỗi linh thú hai nghìn năm trăm năm thôi sao?”
“Không phải.” Hà Hy Nguyên khẳng định nói “Số lượng cụ thể thì ta không rõ.”
Thân là linh thú, hắn có thể cảm nhận trong khe sâu còn có linh thú khác, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có một linh thú.
“Các vị hãy cẩn thận, phía trước chính là địa bàn của linh thú.” Dịch Cẩn Minh đột nhiên dừng lại nói. Hắn quay sang cười tủm tỉm liếc Hạ Hinh Viêm: “Hinh Viêm, ngươi chắc đã chuẩn bị tốt rồi.”
Hành động đột ngột của Dịch Cẩn Minh khiến Hạ Hinh Viêm sửng sốt, không hiểu được ý tứ của hắn.
Ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi nàng, vẫn là…có mục đích gì?
“Dịch bá bá nói như nào liền như vậy đi, Hinh Viêm làm sao biết được.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười bình thản nói lại một câu, thành công làm cho vẻ mặt Dịch Cẩn Minh biến đổi.
Hiển nhiên là Dịch Cẩn Minh không ngờ là nàng có thể nói chuyện với hắn như thế.
Dịch Cẩn Minh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, làm cho người khác không thấy gì bất thường, nhưng là sát khí chợt lóe qua mắt hắn Hạ Hinh Viêm vẫn nhìn thấy được.
Kiếp trước vẫn luôn sống cùng sinh tử, đối với sát khí, nàng vô cũng mẫn cảm.
Cho dù Dịch Cẩn Minh có che dấu tốt cỡ nào cũng không thể qua mắt được nàng.
“Các vị cẩn thận.” Dịch Cẩn Minh nhắc lại rồi mang theo Dịch gia tiến vào nơi gọi là địa bàn linh thú.
Người của các gia tộc khác cũng cẩn thận đi theo.
Chỉ riêng mỗi Hạ Hinh viêm không đi, nàng lẳng lặng nhìn đoàn người đi vào khe sâu, nàng đang muốn xác định vài phán đoán.
Nhìn thấy người của mấy đại gia tộc đều đi vào hết, chỉ còn mỗi hai người Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên không đi. Mấy gia tộc phía trước đều ăn ý ngừng lại.
Không biết là ai phái người đến chỗ nàng.
Hạ Hinh Viêm nhìn đại linh sư cấp hai mươi đang bước tới.
Người này không có ý tứ thu liễm khí thế, thậm chí còn phóng cấp bậc linh lực của mình, nên Hạ Hinh Viêm có thể dễ dàng biết được cấp bậc của hắn.
“Vị cô nương này, ngươi ở trong này một mình rất nguy hiểm. Vẫn là đi theo mọi người có vẻ sẽ tốt hơn.” Người nói chuyện vô cùng khách khí, thậm chí có thể coi là lễ độ.
“A, Hinh Viêm sẽ không đi cùng vào, cấp bậc linh lực nàng không cao, vẫn nên là…” Dịch Cẩn Minh ra vẻ giống như giờ mới phát hiện ra tình huống chỗ Hạ Hinh Viêm, vội vàng nói.
“Dịch gia chủ, như vậy không đúng, mọi người đều đến nơi này, chả nhẽ lại không bảo vệ được hai người sao?” Bên cạnh một gia chủ của một gia tộc cười hơ hớ nói, đánh gãy lời Dịch Cẩn Minh.
“Huynh trưởng của Hinh Viêm không có linh lực, lúc đó sẽ làm mọi người thêm phiền toái.” Dịch Cẩn Minh nóng lòng nói từ chối.
Chỉ là phản đối của hắn không có hiệu quả.
“Cô nương, mời đi.” Người trước mặt Hạ Hinh Viêm xoay người làm tư thế mời.
Tư thế thật là cung kính, nhưng thái độ lại không cho người ta cự tuyệt.
Hạ Hinh Viêm cười, giữ chặt tay Hà Hy Nguyên: “Vậy thì đa tạ các vị.”