Mới sáng sớm, Cao Đông lại đến bệnh viện, Lý Vệ Bình đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh, vài cảnh sát ngồi hai bên như thể đang canh giữ kẻ thù. Họ không cho bất kỳ ai lại gần dòm ngó, thấy Cao Đông đến, một người vội đứng lên: “Tổng chỉ huy, nghi phạm hiện giờ không sao, bác sĩ bảo tạm thời theo dõi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”
Cao Đông gật đầu, cắt mạch máu tự sát hoặc là chết, hoặc chỉ cần truyền ít máu rồi băng bó sẽ không có vấn đề gì to tát. Ông đẩy cửa bước vào, bên trong còn có bốn cảnh sát hình sự nữa. Nhìn thấy Cao Đông, họ đồng loạt đứng lên.
Cao Đông nhìn Lý Vệ Bình đang nằm trên giường, anh ta nhắm mắt, không biết là ngủ thật hay giả vờ. Ngoại trừ cánh tay phải đang băng bó ra thì cánh tay trái và hai chân đều bị cột vào giường.
Cao Đông thắc mắc hỏi: “Sao lại trói anh ta?”
Một người nói: “Khi bác sĩ cấp cứu, anh ta không chịu hợp tác nên buộc phải trói lại. Buổi tối chúng tôi canh chừng anh ta, sợ xảy ra chuyện gì nên không dám cởi ra.”
Cao Đông gật đầu tỏ vẻ thông cảm, cấp dưới trải qua sự việc ngày hôm qua, ai cũng như thể gặp phải kẻ địch mạnh vậy. Họ sợ ca trực của mình xảy ra chuyện gì đó nên đành phải dùng đến hạ sách này.
Ông vẫy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
Sau khi cho bốn cảnh sát ra ngoài, Cao Đông ở lại một mình trong phòng bệnh, kéo ghế đến ngồi cạnh Lý Vệ Bình rồi hỏi: “Ngủ rồi à?”
Lý Vệ Bình không nhúc nhích.
Cao Đông lạnh lùng nói: “Tôi biết anh đang thức, đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa, dậy đi!”
Lý Vệ Bình bị ông mắng, từ từ mở mắt ra nhưng thấy hơi sợ vẻ mặt của Cao Đông nên không dám nhìn thẳng vào ông.
“Anh biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
Lý Vệ Bình im lặng lắc đầu.
“Tôi đang nghĩ rốt cuộc Lạc Tuệ Tuệ đã dùng thủ đoạn gì để anh phải quyết lòng, thậm chí còn tự sát để không tiết lộ nửa chữ liên quan đến cô ta, anh thật có bản lĩnh.”
Ánh mắt Lý Vệ Bình chợt lóe sáng, rồi lại trở nên hờ hững, nói với vẻ khinh khỉnh: “Cô ấy có lý do để sát hại chính chồng của mình sao?”
Cao Đông hừ lạnh một tiếng: “Tạm thời tôi vẫn chưa điều tra ra được động cơ cô ta hại Vương Hồng Dân. Vốn ban đầu tôi chỉ nghi ngờ, ai dè hôm qua Trương Nhất Ngang vừa hỏi anh về chuyện của Lạc Tuệ Tuệ thì ngay đêm đó anh đã thừa lúc mọi người không chú ý mà cắt mạch máu tự sát. Sao hả, tưởng chết rồi là tất cả mọi manh mối đều chìm xuống đáy biển, sẽ không liên quan gì đến Lạc Tuệ Tuệ nữa hay sao? Trò này của anh quá dở, nếu anh không làm như vậy, dĩ nhiên là tôi vẫn sẽ điều tra Lạc Tuệ Tuệ, nhưng có thể sẽ bị anh đánh lừa. Chúng tôi sẽ cho là lúc đầu anh không theo đuổi được cô ta, sau thấy cô ta tìm được người đàn ông giỏi hơn mình nhiều, nên sinh lòng ganh ghét, hoặc cũng có thể định giết Vương Hồng Dân rồi theo đuổi lại Lạc Tuệ Tuệ, nên mới bước vào con đường này. Nhưng giờ thì tôi đã suy nghĩ lại, lần này anh giết nhiều người như vậy, cuối cùng người được lợi nhất là Lạc Tuệ Tuệ. Khi điều tra về mối quan hệ của anh và Lạc Tuệ Tuệ, anh lại đột nhiên tự sát, hừ hừ, theo anh thì tôi có lý do gì để không điều tra tiếp chứ?”
Lý Vệ Bình khịt mũi: “Tôi giết nhiều người như vậy thì Lạc Tuệ Tuệ được lợi gì chứ? Có người phụ nữ nào lại muốn chồng mình bị người ta giết đâu?”
“Không sai, nhìn bề ngoài, cô ta đúng là người bị hại, nhưng trên thực tế, xét từ lợi ích kinh tế, cô ta lại là người được hưởng lợi cuối cùng. Tài sản của công ty Đại Kim trực thuộc Phòng Công thương có thể lên đến hàng trăm triệu, về điểm này anh chắc rõ hơn tôi. Người đại diện pháp lý của công ty Đại Kim là Lạc Tuệ Tuệ nhưng người sở hữu thực tế là Vương Hồng Dân và dàn quản lý là đám người của Phòng Công thương. Lạc Tuệ Tuệ chưa từng tiếp xúc công ty Đại Kim. Nếu anh chỉ giết một mình Vương Hồng Dân thì đám người của Phòng Công thương sẽ không đứng im nhìn khối tài sản mà mình vất vả kiếm được sau bao nhiêu năm rơi vào tay Lạc Tuệ Tuệ được, do đó họ chắc chắn sẽ phân tán khối tài sản này. Phải biết rằng tất cả sổ sách kế toán và tài sản, bao gồm số tài khoản và con dấu công ty, đều nằm trong tay những người đó, e là công ty có những tài sản gì Lạc Tuệ Tuệ cũng chẳng biết. Chỉ khi giết hết những người này thì công ty Đại Kim mới hoàn toàn trở thành tài sản cá nhân của Lạc Tuệ Tuệ. Anh xem, Vương Hồng Dân mới chết chưa được mấy ngày, cô ta đã đến Phòng Công thương để lấy tất cả sổ sách, con dấu của công ty Đại Kim đem đi hết. Còn tại sao cô ta lại hại Vương Hồng Dân thì tôi nghĩ chắc giữa hai vợ chồng họ có mâu thuẫn lớn gì đó, chỉ có điều người ngoài không nhận ra thôi, đúng không?”
Lý Vệ Bình cười lạnh lùng: “Tùy ông nghĩ sao thì nghĩ.”
Cao Đông không hề nổi giận mà ngược lại còn rất bình tĩnh: “Lúc nãy tôi còn nghĩ, khi nghe mấy lời này không biết anh sẽ có phản ứng gì. Tôi nghĩ với kinh nghiệm của anh, những vụ án anh từng thẩm tra là rất nhiều, anh hiểu rất rõ dùng cách gì để khiến nghi phạm phải mở miệng khai ra nên khi tôi nói ra những lời này, nếu anh có phản ứng mạnh thì chứng tỏ là anh chột dạ. Nếu phản ứng của anh bình thường, chứng tỏ anh đã có sự chuẩn bị tâm lý và đã suy nghĩ kỹ cách thức đáp trả rồi.”
Lý Vệ Bình bật cười thành tiếng: “Nói như vậy, dù tôi trả lời thế nào thì ông cũng sẽ nghi ngờ tôi và Lạc Tuệ Tuệ có quan hệ với nhau rồi.”
“Không sai, lần tự sát hôm qua của anh đã khiến tôi hiểu rằng, chắc chắn vì không muốn khai ra Lạc Tuệ Tuệ nên anh mới chọn cách kết liễu đời mình, ngoài nguyên do này ra, các kiểu kết luận đại loại như áp lực tâm lý lớn, sợ tội nên mới tự sát đều là vớ vẩn. Tôi rất hiểu con người anh, bản chất con người anh không xấu, rất coi trọng tình cảm. Thái độ nhận tội trước ngày hôm qua của anh rất bình thản, vả lại, dù ít dù nhiều anh cũng suy nghĩ cho những người còn lại của đồn cảnh sát, kể cả lão sếp già từng dẫn dắt anh xử lý rất nhiều vụ án là tôi đây. Với tính cách của anh, tuy biết rõ kết quả cuối cùng vẫn là tử hình, nhưng anh biết bây giờ tự sát sẽ mang đến rắc rối cho rất nhiều người, kể cả tôi, kể cả những chiến hữu của đội Cảnh sát hình sự. Anh là người có trách nhiệm, không phải là người nhát gan ngại việc, nếu nghĩ đến các anh em vào sinh ra tử này thì anh đã không tùy tiện làm cái việc hại đến biết bao nhiêu người như vậy rồi.”
Lý Vệ Bình cắn răng, nhắm mắt, lần này anh ta nằm im, không thèm đếm xỉa gì đến Cao Đông.
Cao Đông khịt mũi: “Anh biết vì sao tôi lại để cho người của Trương Nhất Ngang thẩm vấn anh mà không để người của đội Thẩm vấn hình sự làm không?”
Lý Vệ Bình vẫn không có phản ứng gì.
“Đội Thẩm vấn hình sự có hàng trăm cách buộc anh phải mở miệng, buộc anh không dám nói dối một lời nào, bản thân anh làm cảnh sát hình sự bao lâu nay, hiểu rất rõ điều này. Sở dĩ tôi để cho Trương Nhất Ngang làm, nói thẳng ra là, tôi có sự thiên vị, tôi không muốn nhìn một cựu nhân viên cấp dưới của tôi phải chịu khổ, hơn nữa Trương Nhất Ngang cũng là đồng nghiệp cũ của anh, sẽ biết chừng mực. Nhưng nếu anh chọn cách không mở miệng, tôi sẽ nghĩ cách khác. Trong số những người anh bắt giữ, anh đã gặp người nào bị bắt vào mà hỏi không nói lời nào chưa? Tôi làm cảnh sát từ năm 25 tuổi, đến giờ là tròn 15 năm, tôi chưa từng thấy người nào bị bắt vào mà vẫn tỏ ra anh hùng không chịu mở miệng cả. Lưu Hồ Lan cuối cùng chẳng phải đã thừa nhận mình là Đảng cộng sản sao? Để xem anh cứng đầu thế nào.”
Lý Vệ Bình vẫn không nhúc nhích.
“Cha mẹ anh ở Tô Bắc chắc vẫn chưa biết chuyện này nhỉ?”
Lý Vệ Bình mở mắt ra, ánh mắt thất thần nhưng rồi nhắm ngay lại.
“Có cần tôi mời họ đến nói chuyện với anh không?”
Quai hàm Lý Vệ Bình hơi giật giật, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Cao Đông nhìn Lý Vệ Bình, thấy anh ta vẫn không chịu mở miệng, ông thở dài, đứng dậy đến gần anh ta hơn và lạnh lùng nói: “Lý Vệ Bình anh nhớ lấy, hôm nay tôi tạm thời tha cho anh. Chuyện tìm đến cái chết anh đừng nghĩ đến nữa, tôi đã cử người canh chừng anh 24/24 không rời nửa bước nữa. Anh không chịu ăn cơm thì tôi cũng sẽ nhét vào bụng anh, bảo đảm là anh không chết được đâu. Ngày mai sẽ đưa anh về trụ sở Công an Huyện, nếu trong 3 ngày tôi không có cách cạy được miệng anh, 15 năm làm cảnh sát của tôi coi như uổng phí, tôi sẽ lập tức cởi bỏ cảnh phục để từ chức về quê.”
Cao Đông vẩy mạnh tay áo, bước nhanh ra cửa, kéo cửa ra, dặn dò mấy cảnh sát bên ngoài tiếp tục canh chừng anh ta cẩn thận.
Sau đó ông móc di động ra, gọi cho Trương Nhất Ngang: “Thu xếp giúp tôi, tôi muốn gặp Lạc Tuệ Tuệ để nói chuyện.”