Lúc đó tôi chỉ có ý nghĩ giết chết bọn họ, còn cụ thể làm cách nào thì tôi chưa vạch ra.
Tôi hiểu rất rõ, nếu Vương Hồng Dân bị giết, hay tệ hơn nữa, cả Phòng Công thương bị giết, thì đây sẽ là vụ án lớn đặc biệt nghiêm trọng, nếu không điều tra ra được hung thủ thì sẽ không thể khép lại được. Đến lúc đó Tổ chuyên án nhất định sẽ phải tăng cường đội ngũ, có thể là người trên Thành phố, cũng có thể là người trên Văn phòng Tỉnh thậm chí là trên Bộ xuống cũng nên. Nhân lực đông, điều tra cặn kẽ nên không muốn bị điều tra ra chân tướng sẽ là một điều rất khó.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất đó chính là tìm một tấm bia đỡ đạn cho mình.
Lâm Tiểu Phong là tấm bia đỡ đạn rất tốt, dù sao hắn cũng là hung thủ giết chết Uông Hải Toàn. Tuy nhiên tôi vẫn phải điều tra lý do tại sao hắn lại giết người để xem liệu hắn có giá trị để lợi dụng không, liệu có thể trở thành ‘công cụ’ quan trọng nhất cho việc phạm tội của tôi hay không.
Để không gây sự chú ý của những người xung quanh, tôi cố ý hẹn gặp Lâm Tiểu Phong vào đúng dịp nghỉ lễ Quốc khánh để nói rõ thân phận của mình, đồng thời cho hắn xem đoạn clip đó.
Hắn rất căng thẳng và vô cùng lo sợ, có nằm mơ hắn cũng không ngờ được toàn bộ quá trình hạ độc của mình đã bị người ta quay lại.
Tôi cố ý làm như thẩm vấn hắn, buộc hắn khai ra quá trình gây án và động cơ phạm tội của mình. Hắn tưởng tôi muốn bắt hắn luôn nên đành thành thật phối hợp và nói ra nguyên nhân. Hắn nói hắn muốn giết Vương Hồng Dân vì Vương Hồng Dân cho hắn vay rất nhiều tiền nhưng gần đây ông ta lại đòi hắn trả tiền, mà hắn thì không trả nổi. Muốn trả tiền, hắn phải bán nhà, nên suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể dùng chất xyanua để hạ độc, định đánh liều một phen. Nào ngờ cuối cùng Uông Hải Toàn lại uống ly nước đó.
Tôi hỏi hắn rằng Vương Hồng Dân có nghi ngờ gì hắn không, hắn nói không biết, nhưng dạo gần đây ông ta không còn đòi tiền nữa, và cũng tỏ ra rất xa cách với hắn. Tuy nhiên Vương Hồng Dân không đả động đến chuyện này.
Tôi hỏi hắn có sợ Vương Hồng Dân biết chuyện này không. Hắn nói rất sợ.
Tiếp đó tôi bảo với hắn rằng chỉ cần làm theo ý tôi thì sau này không việc gì phải sợ nữa. Tôi cũng sẽ không dùng đoạn clip đó để bắt hắn đâu vì tôi cũng muốn giết Vương Hồng Dân.
Tôi còn bảo nếu như hắn nghĩ đến việc dùng những lời mà tôi nói với hắn hôm nay để uy hiếp ngược lại tôi thì cứ việc, để xem có ai tin hay không. Ngay ngày mai đội Điều tra hình sự sẽ đến bắt hắn và đoạn clip này là chứng cứ rành rành rồi, khi tòa xử thì hắn chỉ có nước tử hình thôi.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cân nhắc đến sự sống chết của hắn đang nằm trong tay tôi, đồng thời lo Vương Hồng Dân đã có ý nghi ngờ việc hắn hạ độc ông ta, nên đành phải làm đến cùng, đó là phải giết luôn cả Vương Hồng Dân nếu không đêm dài sẽ lắm mộng.
Thế rồi hắn đồng ý với thỏa thuận giữa hai chúng tôi.
Sau đó, tôi lập tức vạch ra ý tưởng cụ thể về việc phạm tội như thế nào.
Lâm Tiểu Phong cho biết, năm nào Phòng Công thương cũng đi du lịch tập thể một lần trước Tết, lần đó chỉ có mấy người của Phòng Công thương đi chơi mà không dẫn theo người nhà. Diêu Giang và Châu Mộng Vũ có mối quan hệ mập mờ, những người kia đương nhiên cũng sẽ tìm dịch vụ khác tại khách sạn, đây là phúc lợi của Vương Hồng Dân dành cho họ.
Tôi nghĩ đó là thời cơ thích hợp nhất bởi các mục tiêu tập trung vào một chỗ mà không có người ngoài nào khác, có thể giải quyết trong một lần luôn, và cũng là sự đảm bảo về hiệu suất và tỉ lệ thành công.
Một lần giết luôn cả bảy người tốt hơn nhiều so với việc giết từng người một.
Nhưng phải ra tay như thế nào đây?
Ở khách sạn ư? Mỗi người đều ở trong phòng riêng, hơn nữa việc ra tay ở khách sạn sẽ rất khó khăn, không thể được.
Vậy giữa đường thì sao nhỉ?
Các mục tiêu đều ở trên xe nhưng dường như cũng không thể được.
Tuy nhiên tôi suy nghĩ kỹ hơn và nhận thấy rằng các mục tiêu đều tập trung trên xe, ngược lại đây sẽ là cơ hội tốt nhất để ra tay. Duy chỉ có mỗi một vấn đề đó là họ không chạy xe qua đoạn đường vắng người, mà trên đường quốc lộ bây giờ chỗ nào cũng có thiết bị giám sát, còn trên đường cao tốc thì nhiều vô số kể. Vì thế khó khăn lớn nhất cho việc ra tay trong quá trình họ đi trên xe đó là làm thế nào để qua mắt được các thiết bị giám sát.
Song song đó, tôi còn phải nghĩ đến một vấn đề nữa, đó là làm sao để khống chế được hết tất cả những người ngồi trong xe. Hơn nữa, chuyện này còn bắt buộc phải có sự đồng ý và phối hợp của Lâm Tiểu Phong.
Kế hoạch của tôi tất nhiên là muốn hắn làm tấm bia đỡ đạn cuối cùng cho mình. Có điều nếu để hắn phát hiện được ý đồ của tôi thì, bởi trước sau gì cũng chết nên cho dù có dùng đoạn clip đó để uy hiếp, hắn cũng sẽ không đời nào chịu giúp tôi đâu.
Vì vậy, tôi đã hao tốn rất nhiều tâm sức để suy nghĩ về việc phải ra tay như thế nào, vừa phải khống chế cả nhóm người trên xe, vừa phải làm cho Lâm Tiểu Phong tự nguyện phối hợp mà không nghĩ đến chuyện tôi sẽ kéo hắn ta làm tấm bia đỡ đạn cho mình vào phút cuối cùng, quan trọng hơn là phải qua mắt được các thiết bị giám sát nữa. Tất cả mục đích đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
Tôi thừa nhận để làm được những việc này không hề dễ dàng một tí nào cả.