[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 576 : Dao cạo Lôi Đình




Lúc ban đầu, Ngải Huy còn đóng giả thành Thiên Tâm. Về sau, kiếm ảnh rất nhanh bị mọi người nhìn ra dấu vết. Kiếm Tu dũng mãnh như thế, kiếm ảnh có khí thế hung hãn như thế, ngoại trừ Thiên Phong Bộ của Côn Lôn Thiên Phong thì cũng chỉ có Lôi Đình Chi Kiếm Ngải Huy mới có.

Vậy là Ngải Huy chẳng thèm che dấu gì nữa.

Mặc dù tốc độ phi hành không nhanh, nhưng Ngư Cốt Đầu có thể bao quát một phạm vi rất lớn, có rất ít Chiến bộ có thể tránh thoát.

Kiều Mỹ Kỳ xông lên trước. Lão là người làm ăn, giỏi ăn nói, cho nên nhanh chóng nắm bắt được điểm cốt yếu của việc bắt chẹt vơ vét tài sản.

"Bình an mới là quan trọng nhất, mọi người phải đoàn kết chứ! Ngài nói xem, quý bộ quyết định thế nào? Giao người hay là xuất lực?"

"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt làm của riêng. Ai dám chiếm đoạt những thứ đó, chẳng lẽ không sợ bội thực mà chết hay sao?"

"Trưởng Lão Hội sẽ ghi nhớ công lao của mọi người!"

"Hơi ít rồi! Người anh em thấy đấy, chúng ta chuẩn bị liều mạng đến nơi rồi, đưa chút xíu như vậy, bố thí cho ăn mày sao? Chẳng lẽ muốn chúng ta tự mình ra tay?"

...

Sau khi Chiến bộ Hoàng Sa vượt cả một quãng đường xa, rời khỏi chiến khu, nhìn thấy một thành trì, tất cả thành viên vui mừng đến phát khóc, ôm đầu khóc rống lên. Về phần dân cư của ngôi thành đó, khi nhìn thấy đội viên Chiến bộ Hoàng Sa quần áo tả tơi, gầy tới mức da bọc xương, mặt mũi tiều tụy, họ kinh ngạc không nói lên lời.

Những người đưa tin giỏi đánh hơi, lập tức đổ tới chật cứng cái thành nhỏ đó.

Chiến bộ liên tục chạy về, không Chiến bộ nào không như đám ăn mày, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có một xu.

Ngay tức khắc, Lôi Đình Chi Kiếm mang tiếng ác, lời chỉ trích đổ tới như nước thủy triều.

Ngải Huy trở thành kẻ ác ôn, tên thổ phỉ đáng căm ghét nhất, hình tượng hắn trong lòng mọi người lập tức quay ngược một trăm tám mươi độ. Hạt đậu lưu ảnh phê phán, lên án công khai tràn ngập khắp các cửa hàng, bàn dân thiên hạ náo động.

"Vụ án đẫm máu và nước mắt, hỏi thế gian có còn pháp luật - Cái chết oan ức của bộ thủ Hắc Nham Chiến bộ Hoàng Sa!"

"Vì đâu phương pháp chế tạo Trấn Thần Phong lại rơi vào tay kẻ ác ôn? Thành Thiên Tâm và Tùng Gian Cốc cấu kết với nhau làm việc ác?"

"Lôi Đình dao cạo, cạo róc xương!"

"Lại một Chiến bộ bị bóc lột, tội ác của Lôi Đình dao cạo ngày càng chồng chất!"

...

Hành vi cướp bóc của Ngải Huy đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, vô cùng hoang đường. Cái tên "Lôi Đình dao cạo" nhanh chóng lan xa, lập tức khắc sâu vào trong lòng mọi người, không thể xóa nhòa. Ngay cả đối tác vừa mới kết minh với Tùng Gian Cốc là thành Tân Quang cũng bị liên lụy, ngày nào cũng có người chạy tới chỗ An Sửu Sửu kiện cáo.

Bản thân An Sửu Sửu, sau khi xem hạt đậu lưu ảnh, cũng ngây ra như phỗng, trong lòng dường như có cả vạn con ngựa cùng hí vang chen nhau giày xéo.

Ông ta nhắc đi nhắc lại "Cái thằng này điên rồi sao" tới ba lần. Những người thân tín bảo với ông ta rằng mình cũng chẳng thể tin nổi giống ông ta.

...

Thành Thiên Tâm.

"... Hành vi này mang tính ác liệt, khiến cho mọi người căm phẫn! Chưa bao giờ từng nghe nói có việc nào hoang đường, ác độc đến thế, cho dù trong toàn bộ lịch sử Ngũ Hành Thiên cũng chưa bao giờ xuất hiện. Đây là sỉ nhục của Ngũ Hành Thiên chúng ta, là sỉ nhục của Nguyên Tu chúng ta! Tên Ngải Huy này là một kẻ lừa đảo, ác ôn, lưu manh, vô lại, thổ phỉ chính cống..."

Một tên bộ thủ còn may mắn sống sót, đang oang oang gào lên khàn cả giọng trong phòng họp.

Diệp phu nhân nghe với thái độ hờ hững. Đến khi gã đã nói xong, bà ta gật đầu một cái: "Biết rồi!"

Tên bộ thủ may mắn còn sống sót ngây ra như phỗng, rất lâu sau đầu óc vẫn không thể tỉnh táo trở lại. Gã từ ngàn dặm xa xôi chạy tới thành Thiên Tâm để lên án hành vi tội ác của Ngải Huy, nhưng tất cả những gì thu được chỉ là một câu "Biết rồi"?

Gã còn không kịp mở miệng thì đã bị hai tên hộ vệ kẹp chặt ở hai bên, lôi ra khỏi phòng họp.

Đám quan viên nhìn nhau, mọi người không nhìn thấu được suy nghĩ của phu nhân. Chẳng phải phu nhân căm ghét Ngải Huy đến tận xương tủy hay sao?

Diệp phu nhân đột nhiên cười gằn, thản nhiên nói: "Ngải Huy chuẩn bị liều mạng rồi! Lúc trước ta thực không quá quan tâm tới trận chiến này lắm, đến giờ trái lại lại có vài phần hứng thú. Thằng ranh này có thủ đoạn, có cái nhìn toàn cục, hành động không rập theo bất cứ một khuôn mẫu nào, mạnh hơn Sư Tuyết Mạn lẫn Thiết Binh Nhân. Lão già cổ hủ Vương Thủ Xuyên lại có được một tên học sinh xuất sắc đến thế, thật sự là một việc lạ đời."

Những người khác không dám nói bừa.

Thái độ Diệp phu nhân chợt trở nên nghiêm túc: "Với danh nghĩa Trưởng Lão Hội, bổ nhiệm Ngải Huy làm tổng chỉ huy tiền tuyến, có quyền điều động tại chỗ, tất cả các bộ phải phối hợp."

Mọi người gần như không thể tin vào tai mình.

Có người nôn nóng can ngăn: "Phu nhân, dân chúng đã phẫn nộ lắm rồi..."

"Câm miệng!" Diệp phu nhân đanh giọng quát lớn, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, thong thả nhìn lướt qua tất cả mọi người: "Tầm nhìn hạn hẹp! Vào thời điểm này, giữ vững phòng tuyến mới là việc cấp bách nhất! Đừng nói là giữ lại vật tư và thợ thủ công, cho dù giết hết toàn bộ những phường giá áo túi cơm đó đi thì đã sao. Chỉ cần tên Ngải Huy này có thể giữ chắc tiền tuyến, vậy thì muốn làm gì mà chẳng được!"

Tất cả mọi người giật mình đờ người ra, câm như hến.

Tiếp đó bà ta quay sang bảo Niên Thính Phong: "Hãy đi xoa dịu ý kiến và thái độ của công chúng, ta không hy vọng nhìn thấy bất cứ ai nhảy ra cản trở vào lúc này."

Niên Thính Phong cung kính nói: "Vâng!"

Diệp phu nhân lơ đãng hỏi: "Sự việc ở Thành Phong Tín đã xử lý ra sao rồi?"

Lòng chợt lạnh buốt, Niên Thính Phong cắn răng nói: "Ngang nhiên chống lại mệnh lệnh, theo kỷ luật quân đội, phải chém."

"Đừng hở ra một tí là lại chém với giết, chúng ta đâu có phải là Ngải Huy. Năng lực của ông ta không tệ, chém thì quá đáng tiếc." Diệp phu nhân hờ hững nói: "Lúc này tiền tuyến đang thiếu cao thủ chống đỡ, phái ông ta đến đó đi. Nghe nói trong Thính Phong Bộ có một nhóm người yêu cầu đánh? Trung dũng là điều đáng khen, phái tất cả đi đi."

Niên Thính Phong cúi đầu đáp: "Vâng, tận trung với Trưởng Lão Hội là chức trách của bọn họ."

Diệp phu nhân nói bằng giọng ôn hòa: "Có đôi khi, ngươi đừng mong muốn tất cả mọi người đều hiểu được mình. Sẽ luôn có người hiểu, có người không, cho nên cần quyết thì cứ quyết, do dự thì có ích gì? Ngươi nhìn Ngải Huy mà xem, rõ ràng là người không nhiều, quyền không đủ, danh không có, thế nhưng vẫn có thể hô mưa gọi gió, đánh đông dẹp bắc. Vì sao vậy? Hắn không quá cứng nhắc chỉ biết rập khuôn theo lề thói, hắn chỉ cần thắng. Người khác có mắng chửi hay không, hắn hoàn toàn chẳng thèm quan tâm."

Niên Thính Phong cung kính nói: "Phu nhân dạy rất đúng!"

Diệp phu nhân than thở: "Ôi lòng người, phải có được nó thì mới có thể làm được việc. Không có được nó thì phải làm sao, không thể cưỡng cầu, nhưng cũng không thể nhắm mắt dung túng. Công sức và thành tích trong vài năm qua của ngươi, mắt ta nhìn thấy hết, lòng ta không quên."

Niên Thính Phong cảm động rơi nước mắt: "Bọn họ làm sao có thể thấu hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân. Hàng ngày theo sát phu nhân cho nên thuộc hạ mới biết được, phu nhân đã vì Trưởng Lão Hội, vì Thiên Ngoại Thiên mà hy sinh những gì! Khi trở về, thuộc hạ nhất định chỉnh đốn lại Thính Phong Bộ từ trên xuống dưới."

...

Binh Nhân Bộ.

Côn Lôn Thiên Phong sửng sốt thốt lên: "Anh chàng Ngải Huy này thật sự là hạng người to gan lớn mật, sao lại hành động không kiêng nể gì như thế."

Thiết Binh Nhân cố nín cười, lắc đầu nói: "Cho đến giờ ta vẫn không biết được, những năm vừa qua hắn đã trải qua những gì mà lại trở nên cực đoan như thế. Nghe nói, cái tên Lôi Đình dao cạo đã vang xa, sợ rằng trong thời gian ngắn khó mà xóa bỏ."

Côn Lôn Thiên Phong vẫn có thể nhận ra sự quan tâm lẫn lo lắng dành cho Ngải Huy trong giọng nói của sư huynh.

Tiếp đó, Thiết Binh Nhân lắc đầu, phì cười: "Mà thôi, vượt qua ải này rồi tính tiếp!"

Y trở nên trầm ngâm: "Trọng Vân Chi Thương có nét đặc trưng của riêng mình, không thể nhắm mắt học theo. Mấy ngày qua, ta đã nghĩ ra một chiến thuật phối hợp giữa chúng ta, mọi người cùng nhau tập luyện nào."

Côn Lôn Thiên Phong đồng ý ngay tắp lự: "Được!"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn giấu niềm vui sướng, thật vui vẻ biết bao khi được tập luyện cùng với sư huynh.

...

Cửa chính nơi đóng quân của Trọng Vân Chi Thương đóng chặt, canh gác nghiêm ngặt.

Ngoài cửa bị bộ thủ của các Chiến bộ vây kín.

"Hôm nay vẫn tiếp tục đóng cửa doanh trại sao? Sư Tuyết Mạn mặc kệ không quản chế hay sao? Ngải Huy hành động mất trí như vậy, thật sự đã khiến lòng người nguội lạnh!"

"Quản chế? Quản chế bằng cách nào? Từ xưa đến giờ Ngải Huy luôn là lão đại của phái Tùng Gian, Sư bộ thủ cũng phải nghe lệnh hắn đấy."

"Hừ, nói nhỏ một chút. Dám nói Ngải Huy mất trí ở chỗ này, chán sống rồi hả? Hai ngày trước có một tên oán trách vài câu, mắng là Ngải dao cạo, đã bị Sư bộ thủ cắt đứt cả hai chân."

"Thật hay đùa thế? Có quá đáng đến vậy không?"

"Ôi, ta chẳng mong muốn Sư bộ thủ sẽ quản chế Ngải Huy, chỉ mong có thể ưu tiên cho ta một chút là tốt lắm rồi. Ta sẽ giao ra một nửa!"

"Một nửa? Đừng có mơ! Ngải dao cạo đấy, có biết dao cạo là thế nào không? Ngay cả lông cũng sẽ không chừa lại cho ngươi một cọng."

Một lát sau, cửa chính nơi đóng quân ầm ầm mở ra.

Tang Chỉ Quân bước ra ngoài, mặt lạnh tanh: "Bộ thủ đại nhân có lệnh, chủ động nộp lên bảy phần mười vật tư và thợ thủ công sẽ được ghi tên vào danh sách, thu được một lá cờ chiến của Trọng Vân Chi Thương, đường về thông suốt. Người nào giấu diếm, giở trò gian dối, quy vào tội giấu diếm thông tin quân sự, ai báo cáo lên sẽ được thưởng một nửa số đó!"

Đám đông trở nên huyên náo. Theo luật, tội giấu diếm thông tin quân sự sẽ bị xử chém. Độc hơn cả là người báo cáo lên sẽ được thưởng một nửa số bị ém đi, quy định này khiến cho những kẻ định giở trò khôn vặt lạnh hết cả gáy. Ánh mắt của những người ở xung quanh lập tức trở nên khả nghi.

Rất nhiều người gào lên.

"Bảy phần mười! Như thế thực sự quá hà khắc!"

"Đúng vậy! Năm phần mười! Tối đa năm phần mười!"

"Sư bộ thủ phải để cho chúng ta một con đường sống chứ! Chúng ta trên có mẹ già, dưới còn con thơ."

Mặt vô cảm, Tang Chỉ Quân nói bằng giọng lạnh lùng: "Nếu ở lại đây chống lại Huyết tu cùng với chúng ta, không cần giao ra bất cứ cái gì, thậm chí còn được chúng ta tặng thêm vật tư."

Mọi người lập tức câm lặng, không ai dám hó hé gì nữa.

Một lúc sau mới có người yếu ớt nói: "Thế nhưng, bảy phần mười thật sự quá độc ác!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Tang Chỉ Quân phớt lờ: "Vậy các ngươi đi mà nói với đại nhân Ngải Huy ấy."

Vừa nghe thấy hai từ "Ngải Huy", mọi người lập tức sợ đến mức hồn vía lên mây.

Có người cắn răng nói: "Ta giao! Nhưng lá cờ chiến đó có đúng thật là sẽ có tác dụng không?"

Tang Chỉ Quân đáp: "Bộ thủ đại nhân đã viết thư thông báo trước mọi chuyện cho đại nhân Ngải Huy. Các vị chủ động nộp lên sẽ được tính vào công lao, coi như góp một viên gạch dựng xây phòng tuyến. Về phần thực sự có tác dụng hay không, mọi người cứ thử rồi sẽ biết. Tuy nhiên, phải nói trước với các vị, đại nhân Ngải Huy nóng tính như lửa, không dễ nói chuyện như bộ thủ đại nhân nhà ta."

Mọi người nhìn nhau thăm dò.

"Đã ngưỡng mộ Sư bộ thủ từ lâu, chỉ một ít vật tư như thế, đương nhiên sẽ tình nguyện dâng lên!"

"Đúng vậy! Sư bộ thủ là trụ cột chống đỡ Thiên Ngoại Thiên chúng ta, giao vật tư cho Sư bộ thủ, chúng ta yên tâm."

Mặt lạnh tanh, Tang Chỉ Quân phân công người phụ trách quân nhu tiến hành kiểm kê, lên danh sách.

Quay vào trong doanh trại, Tang Chỉ Quân ngồi phịch mông xuống ghế, xụ mặt: "Về sau, việc như thế này đừng bao giờ bắt ta đi làm. Trời ạ, chưa bao giờ ta từng nói những lời vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như vậy, đã thế còn phải nói sao cho lời lẽ ngay thẳng hùng hồn nữa chứ. Thiếu chút nữa là ta đã ngượng không thể nói ra miệng được."

Sư Tuyết Mạn chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Giờ đã biết tên kia lòng dạ đen tối đến thế nào chưa."

Tang Chỉ Quân hơi khó hiểu: "Tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

"Thời gian!" Sư Tuyết Mạn vẫn không rời mắt khỏi bản đồ, nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian. Chế tạo tháp pháo cần thời gian, tập luyện làm quen với tháp pháo cũng cần thời gian. Bắt bọn họ chủ động nộp lên thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Tang Chỉ Quân thì thầm: "Ngải Huy nhất định sẽ đau lòng mất thôi, thất thoát nhiều như vậy."

Sư Tuyết Mạn chẳng buồn quan tâm: "Dù sao ta cũng là chủ nợ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.