Dịch giả: Đầu Gỗ
Biên: hoangtruc
Mình đang nhìn thấy cái gì thế này?
Không thể nào!
Ngọn núi bay lên rồi!
Ôi trời...
Đầu óc An Sửu Sửu vang lên tiếng ông ông. Lão cảm thấy cả cơ thể đang có dòng điện chạy qua, sự tê liệt khiến cho cơ thể không có cách nào nhúc nhích. Những điều lão vừa được chứng kiến đã vượt xa tất cả tưởng tượng của lão.
Thanh âm ầm ầm vang vọng xung quanh, có chút gì đó hư ảo, tựa như được truyền đến từ nơi xa xôi.
Bầu không khí ở Ngư Bối Thành đang tĩnh mịch bỗng nhiên bùng nổ, tựa như núi lửa phun trào xé rách băng nguyên dày đặc. Sự im lặng được thay thế bởi một hồi thảo luận sôi trào cùng kích động, không khí nhiệt tình xông thẳng lên chín tầng trời.
Tất cả mọi người điên rồi!
Triệt để điên rồi!
Thạch Chí Quang dùng hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc: "Ông trời ơi! Bay lên rồi! Nó bay lên rồi! Làm sao có thể... Làm sao có thể... "
Cố Hiên đứng cạnh miệng lưỡi run rẩy không nói nên lời, hắn chợt phát hiện không biết tựa lúc nào bản thân đã lệ rơi đầy mặt, hơn nữa, hắn cũng không biết tại sao mình lại rơi lệ.
Kiều Mỹ Kỳ phóng tới cạnh Ngải Huy, lão cực kỳ điên cuồng, gào rú về phía Ngải Huy: "Trấn Thần Phong! Trấn Thần Phong! Đây là Trấn Thần Phong đúng không? Ngươi cố ý, ngươi nhất định là cố ý! Trời ạ, không ngờ ngươi có thể luyện chế Trấn Thần Phong, trên đời này còn thứ gì ngươi không thể luyện chế? Không thể tin được! Ngươi không phải là người! Không phải người! "
Đứng về phía Ngải Huy là một lựa chọn cực kỳ gian nan, Kiều Mỹ Kỳ đã chịu rất nhiều mạo hiểm cùng áp lực. Bất kể thực lực hay cấp bậc, Ngải Huy đều kém xa Thiên Tâm Thành. Tuy lão tin tưởng Ngải Huy nhưng trong nội tâm lão vẫn tồn tại một chút bất an. Vì thế, hiện tại chứng kiến Hắc Ngư Chủy Sơn đang bay lên không trung, áp lực ứ đọng lại trong lòng lão hoàn toàn được giải phóng, cho nên lão mới thất thố như vậy.
Nội tâm Ngải Huy cũng rất kích động nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh: "Nó không phải Trấn Thần Phong, tuy ta có tham khảo một số nguyên lý hoạt động của Trấn Thần Phong nhưng nó vẫn có sự khác biệt rất lớn."
Việc Ngải Huy quyết định xông ra tiền tuyến làm xuất hiện một vấn đề, đó là bảo vệ an toàn cho Tùng Gian Cốc. Điều này trở thành chướng ngại bắt buộc phải giải quyết của Ngải Huy. Đa số người ở Tùng Gian Cốc hiện tại đều là người già và trẻ em, Đậu tiên sinh tuy là đại sư nhưng một mình lão không thể cản được địch nhân xâm lấn. Sau khi suy nghĩ rất nhiều phương án nhưng không thể đảm bảo an toàn cho mọi người, Ngải Huy dứt khoát quyết định đem bọn họ đi theo hắn.
Thế nhưng chiến trường luôn tiềm ẩn nhiều nguy cơ, vấn đề tiếp theo xuất hiện chính là đảm bảo sự an toàn cho mọi người tại chiến trường.
Vì thế, Ngải Huy nghĩ đến Trấn Thần Phong.
Địa hình của Tùng Gian Cốc phi thường đặc thù, ngũ hành đều có đủ. Hơn nữa, trước đây bọn hắn không tiếc bỏ ra vốn gốc để xây dựng năm tòa Nguyên lực trì, tạo thành Sinh chi hoàn. Tuy Trần Thần Phong cũng có đầy đủ ngũ hành, nhưng trên phương diện quy mô của nguyên lực trì thì kém hơn rất nhiều. Năm tòa nguyên lực trì của Tùng Gian Cốc tuy mới được kiến tạo gần đây nhưng nhờ có Hỏa nguyên lực nên sinh chi hoàn đang không ngừng lớn mạnh. Quy mô cùng cấp bậc của nguyên lực trì ngày hôm nay đã vượt xa thời điểm ban đầu.
Theo điều kiện mà nói, Tùng Gian Cốc xuất sắc hơn Trấn Thần Phong ở nhiều mặt. Đầu tiên là Tùng Gian Cốc trời sinh đầy đủ ngũ hành, lại thêm Ngải Huy cải tạo đã trở hành một sinh chi hoàn cực kỳ hoàn mỹ. Trái lại, Trấn Thần Phong là một ngọn núi bình thường được thêm vào vô số tài liệu trân quý, gia công thành ngũ hành nguyên lực trì. Nhờ vào lượng lớn tài liệu đó mới có thể đảm bảo nguyên lực trì trên Trấn Thần Phong không ngừng vận chuyển.
Nhưng cách nghĩ của Ngải Huy càng thêm lớn mật.
Mặc dù Tùng Gian Cốc có ngũ hành sinh chi hoàn, nhưng nếu như không có ngoại lực bổ sung sẽ ngày càng hao tổn rồi từ đó tiêu vong. Trấn Thần Phong cũng tương tự như thế. Vì vậy, Ngải Huy đánh chủ ý đến Hắc Ngư Chủy Sơn. Phía trong nó chứa đựng một lượng kinh người dung nham, là một nguồn cung Hỏa nguyên lực dồi dào, cũng là nguyên liệu để tạo ra Tuyết Dung Nham.
Kể từ đó, không những sinh chi hoàn được tẩm bổ mà nguồn cung cấp Tuyêt Dung Nham cho các chiến bộ cũng được bảo đảm.
Nhưng không có ai nghe Ngải Huy giải thích, hiện giờ mọi người ở Ngư Bối Thành hoàn toàn cuồng loạn rồi.
Ngọn núi nguy nga trước mặt mọi người đang từ từ bay lên mang đến một sự rung động rất lớn. Thể tích của nó thật sự quá lớn, trước mặt nó thì Phong Xa Kiếm chỉ tựa như que tăm.
Hình dáng của nó khá đặc biệt, Hắc Ngư Chủy Sơn tựa như nửa thân thể cá chuối đang phóng khỏi mặt nước (cá chuối: cá lóc, cá quả).Bên cạnh Hắc Ngư Chủy Sơn là sương mù lộng lẫy che phủ mặt đất phía dưới. Ba mặt còn lại của Tùng Gian Cốc đã sụp đổ một phần, lộ ra sơn cốc bên trong.
Ngải Huy dẫn đầu đội ngũ bay lên Hắc Ngư Chủy Sơn, những người khác đã sớm không thể kềm chế sự nôn nóng nên theo sát sau lưng hắn.
Ngải Huy không đi đến Tùng Gian Cốc mà bay vào trong miệng núi lửa của Hắc Ngư Chủy Sơn. Dung nham phát ra ánh sáng màu đỏ yêu dị đang bị Bắc Minh Ám Vương Thụ liên tục hấp thu. Bên cạnh là một người đang ngồi, toàn thân đều là máu.
Đậu tiên sinh hiện tại trông già nua hơn trước, đến cả nếp nhắn trên khuôn mặt cũng sâu hơn nhiều. Lão cười thoải mái: "Ha ha ha, may mắn không làm nhục mệnh! May mắn không làm nhục mệnh!"
Đôi mắt của Lâu Lan phát ra ánh sáng đỏ, liên lục chớp động, một lát sau Lâu Lan nói: "Thương thế của Đậu tiên sinh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này không thể tiếp tục sử dụng Nguyên lực."
Nội tâm của Ngải Huy lúc này cực kỳ phức tạp, hắn rất áy náy chạy đến đỡ Đậu tiên sinh.
Hắn từng nghĩ rằng độ khó của việc này rất cao nhưng xem tình hình hiện tại thì hắn vẫn đánh giá thấp việc chặt đứt hỏa mạch của Địa hỏa.
Đậu tiên sinh cảm nhận được sự áy náy của Ngải Huy, lão lắc đầu nói: "Thương thế của lão phu không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo lắng. Lão phu là một người mù, hơn nữa tuổi tác đã lớn, không thể lên chiến trường chém giết. Có thể hoàn thành việc này, lão phu sống cũng không uổng phí, ha ha, đây chính là việc chưa từng có ai tiến hành, sau này lão phu làm phu tử, cũng rất thanh thản a. Rượu ở đâu? Lão phu muốn nâng ly!"
Lâu Lan từ chối ý nghĩ của Đậu tiên sinh, Lâu Lan mở to mắt, chân thành nói: "Đậu tiên sinh, tình hình hiện tại của ngươi không thể uống rượu."
Ngải Huy nhanh chóng vịn Đậu tiên sinh, hắn cẩn thận bay ra ngoài: "Ân, nghe Lâu Lan."
Đậu tiên sinh giận giữ, lão ngoan cố: "Lúc này sao có thể không có rượu? Lúc này sao có thể không có rượu?"Ngải Huy không quay đầu lại, hắn hô to: "Lâu Lan!"
"Ngải Huy, Lâu Lan đến rồi!" Lâu Lan lớn tiếng đáp lại, sau đó đứng cạnh bên Đậu tiên sinh, kiên nhẫn khích lệ lão: "Đậu tiên sinh, ngươi không thể uống rượu. Trước khi thương thế của ngươi khỏi hẳn thì ngươi không được chạm đến rượu. Nhưng ngươi yên tâm, không quá lâu đâu, khoảng nửa năm là được rồi. Bất quá, trong vòng nửa năm này, ngươi không thể uống cho dù chỉ một giọt rượu, nếu không quá trình khôi phục thân thể ngươi sẽ gặp bất lợi. Có ba phương diện bị ảnh hưởng, thứ nhất..."
Khuôn mặt Đậu tiên sinh đỏ bừng, nhưng cho dù có giận đến mức nào đi nữa, lão quả thật không có cách nào đối phó với Lâu Lan.
Sau một hồi nói liên miên cùng cằn nhằn, Lâu Lan nghiêng đầu nói: "Tuy không thể uống rượu nhưng biện pháp chúc mừng không phải là không có, Lâu Lan đi chuẩn bị Nguyên lực thang, Đậu tiên sinh có thể dùng nước súp để chúc mừng a."
Vừa nghe đến Nguyên lực thang, Đậu tiên sinh liền không nhịn được, sự tức giận trước kia nhanh chóng biến mất, lão ho nhẹ: "Nguyên lực thang thì nguyên lực lang, bất quá, nếu là chúc mừng thì không thể chỉ có một chén nha."
"Tối đa là hai chén." Lâu Lan mở to mắt: "Thân thể Đậu tiên sinh hiện tại không thể thừa nhận quá nhiều nguyên lực."
Đậu tiên sinh vội vàng nói: "Vậy thì hai chén đầy."
Lâu Lan: "Nhưng mà..."
Đậu tiên sinh lập tức nóng nảy: "Phải đầy chén! Rượu cũng không được uống, bây giờ uống canh chỉ được hai chén, lại không thể đầy chén, vậy thì chúc mừng làm cái gì?"
"Được rồi, Lâu Lan cho Đậu tiên sinh hai chén đầy."
"Ha ha ha ha ha ha, rốt cục có thể uống chén thứ hai rồi."
Nghe được cuộc đối thoại của Đậu tiên sinh và Lâu Lan, khóe miệng của Ngải Huy không khỏi xuất hiện một nụ cười.
Mọi người hào hứng bừng bừng xem xét Hắc Ngư Chủy Sơn, từ nơi đó nhìn xuống, bọn hắn cảm thấy vô cùng mới lạ. Đến cả bọn Thạch Chí Quang cũng tràn đầy hiếu kỳ.
Hắc Ngư Chủy Sơn và Phong Xa Kiếm là hai chủng loại hoàn toàn bất đông. Phong Xa Kiếm nhanh như tia chớp nhưng thể thích nhỏ, lúc phi hành có thể cảm nhận thấy sự rung động của thân kiếm. Ngược lại Hắc Ngư Chủy Sơn quá ổn định rồi, cực kỳ vững vàng, không có chút lắc lư. Nếu như không nhìn xuống mặt đất, có lẽ bọn hắn không cảm thụ được mình đang ở trên không trung.
Đối với bọn hắn mà nói, đây là thể nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Đám tiểu hài tử cũng chạy tới chạy lui, cực kỳ hưng phấn.
Trái ngược với Tùng Gian Phái đang vô cùng hưng phấn, An Sửu Sửu lúc này đã thất hồn lạc phách. Lão đứng ở ngoài rìa của ngọn núi, quan sát mặt đất, cây cối phía dưới chẳng khác gì con kiến. Mặt cắt của Hắc Ngư Chủy Sơn ẩn hiện ánh sáng đỏ, tựa như sắt thép nung đỏ đang từ từ nguội lạnh, nhìn vào nó khiến người khác không khỏi hoảng sợ.
Nhìn lực lượng kinh hãi thế tục trước mắt, An Sửu Sửu cảm thấy toàn thân rét run, sợ hãi mãnh liệt tựa như quỷ trảo từ vực sâu nắm chặt lấy trái tim của lão.
Lão hiểu rằng mình lại đánh giá thấp Ngải Huy đồng thời minh bạch tại sao Ngải Huy đồng ý cho lão ở lại quan sát.
Trấn Thần Phong!
Ngải Huy có thể luyện chế Trấn Thần Phong, việc này nếu truyền đi không biết sẽ tạo nên một trận phong ba lớn cỡ nào?
Thấy Ngải Huy đi tới, An Sửu Sửu cười khổ: "Ngải Huynh, đây chính là Trấn Thần Phong?"
Ngải Huy bình tĩnh trả lời: "Mặc dù có điểm khác biệt nhưng có thể xem như vậy."
Nghe được câu trả lời của Ngải Huy, nội tâm An Sửu Sửu tràn đầy đau khổ. Nếu chỉ có Tháp Pháo cùng Tuyết Dung Nham thì không sao, nhưng giờ đây Ngải Huy còn có thêm cách thức luyện chế Trấn Thần Phong, tình hình lúc này đã hoàn toàn khác trước. Tuy tháp pháo cùng Tuyết Dung Nham mạnh mẽ nhưng chỉ mới có Trọng Vân Chi Thương sử dụng, chưa có những ví dụ khác cho mọi người chứng kiến. Nhưng sự mạnh mẽ của Trấn Thần Phong thì mọi người đều biết.
Nội tâm An Sửu Sửu bỗng dưng tràn ngập sự sợ hãi.
Cương thi mắt đỏ đã đủ kì lạ rồi, hiện tại Ngải Huy càng thêm thâm bất khả trắc.
Tháp pháo, Tuyết Dung Nham, Phong Xa Kiếm, Trấn Thần Phong...
Ngải Huy còn nắm giữ những gì nữa? Sự lý giải đối với nguyên văn của hắn đã đạt đến cấp độ nào?
Lão ảm đạm nói: "Thủ đoạn của Ngải huynh thật cao minh! Thay đổi khiến người khác không thể đoán được, tại hạ bội phục!"
Ngải Huy nhìn thẳng vào lão. Cặp mắt của hắn đỏ bừng, nhìn không ra là đang giận hay vui, nhưng trong ngữ khí lại thể hiện sự bình tĩnh: "Sửu huynh có nhận xét gì về Tháp pháo liên minh?"
Những lời nói của Ngải Huy hoàn toàn nằm trong dự định của An Sửu Sửu. Ngải Huy để lão chứng kiến Hắc Ngư Chủy Sơn bay lên chính là để nói ra câu nói này. Tuy biết trước Ngải Huy sẽ nói như vậy, nhưng lão không hề vui vẻ, ngược lại, lão có cảm giác nản lòng thoái chí. Ngoại trừ câu nói này, những việc khác lão phán đoán hoàn toàn sai lầm. Hơn nữa, sau khi Ngải Huy nói ra, lão hoàn toàn không có sự lựa chọn.
An Sửu Sửu buồn rầu: "Ngải huynh đúng là phi thường, quỷ thần khó lường. Tháp pháo liên minh có tiền đồ vô lượng. Lần này ta trở về sẽ phái chiến bộ gia nhập liên minh, cùng nhau làm đại sự! "
Ngải Huy khẽ khom người: "Đa tạ Sửu huynh."
An Sửu Sửu không muốn ở lại lâu hơn nữa, lão cáo từ: "Trong thành bề bộn công việc, tại hạ cáo từ."
Ngải Huy nói: "Sửu huynh thuận buồm xuôi gió."
An Sửu Sửu lảo đảo bước đi. Đội nguyên tu của Tân Quang Thành đã sớm đợi ở phía xa, thấy lão liền bước ra nghênh đoán. Thỉnh thoảng bọn hắn lại liếc nhìn về phía Hắc Ngư Chủy Sơn, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi."