[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 473 : Chờ đợi




Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống sân.

Lão giả nằm trên ghế mây tắm nắng, bên cạnh có một bàn trà nhỏ, trên bàn có một bình trà và một chén trà. Lão nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân, nhàn nhạt nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không làm con rối gì đó đâu, nếu là Sa Ngẫu, thì còn làm thử, các ngươi tìm nhầm người rồi."

Hồng Dung Nhan dừng bước, gương mặt đẹp đẽ cung kính: "Thiệu Sư!"

Lão giả lờ đi như không nghe thấy.

Hồng Dung Nhan lắc đầu: "Không, phải gọi là Thiệu cung chủ. Nếu Thần Ngẫu Cung năm xưa vẫn còn, làm gì có thứ gọi là Thú Cổ Cung hôm nay? Nam Cung Vô Liên còn phải thưa ngài một tiếng lão sư kia."

Lão giả nhàn nhạt: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Tin tức về Thần Ngẫu Cung rất ít, thời gian lại đã trôi qua rất lâu, nhưng chúng ta vẫn đã tìm ra thân phận của ngài." Hồng Dung Nhan nói đầy ẩn ý, trong mắt có chút đau thương nhàn nhạt, giọng nói rất chân thành: "Tuy năm xưa chúng ta là đối địch, nhưng ngài đã sớm rời khỏi Thần chi huyết, bây giờ chúng ta đâu còn là thù địch nữa. Ngài tìm tới chúng ta, chắc đâu phải chỉ muốn ở chỗ tệ hội tắm nắng."

Y đứng bên cạnh lão giả, thân hình ẩn trong bóng tối, ánh sáng không chiếu tới nơi.

Lão giả mở mắt: "Ta muốn các ngươi tìm giúp ta một người."

"Có liên quan với Thần chi huyết?"

"Không, có liên quan với các ngươi."

Hồng Dung Nhan kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại ngay, đáp: "Chúng ta sẽ tìm được."

Thiệu Sư bình thản: "Đưa con bé kia tới đây."

Hồng Dung Nhan biết con bé trong lời Thiệu Sư chính là Thu Thủy.

Thu Thủy nhanh chóng được đưa tới, Tửu Quỹ ngạc nhiên nhìn lão giả. Gã không biết Hồng Dung Nhan đại nhân đã nói gì nhưng rõ ràng đã thuyết phục được lão già cứng đầu này. Gã thấy rất tò mò về lão, ở Mục Thủ Hội, những người được Hồng Dung Nhan đại nhân tôn trọng tới như vậy không quá năm người đâu a.

Lão đầu nhìn Thu Thủy, lắc đầu: "Đi nhầm đường rồi."

Hồng Dung Nhan nói: "Xin Thiệu Sư chỉ điểm."

Thiệu Sư? Đây là lần đầu tiên Tửu Quỹ nghe tên lão, gã vội vàng suy nghĩ, nhưng không tìm ra được cái tên này trong đầu. Trong số những đại sư lừng danh gã biết, không có ai họ Thiệu.

Thiệu Sư quay sang nhìn Tửu Quỹ: "Ngươi đi đào chút đất tới đây."

Tửu Quỹ sửng sốt, nhưng Hồng Dung Nhan đại nhân đang đứng ngay đó, gã không dám nổi giận, đàng hoàng hỏi: "Ngài cần loại đất gì?"

Thiệu Sư đáp: "Đất gì cũng được."

Tửu Quỹ lại sửng sốt, đất gì cũng được? Lòng gã bừng lửa giận, lão già này, coi mạng người là cỏ rác sao!

"Đi đi."

Hồng Dung Nhan nhàn nhạt nói hai chữ, cảm giác như chậu nước đá xối thẳng xuống đầu Tửu Quỹ, giúp gã tỉnh táo lại.

Hồng Dung Nhan đại nhân ở đây, có muốn nổi giận cũng không tới phiên gã.

Hồng Dung Nhan đại nhân đã nói thế, Tửu Quỹ lập tức vứt ngay mọi khó chịu, đường hoàng đi tới góc viện, đào một chậu đất đem về.

Lão già cầm bình trà trên bàn lên, đổ nước trà trong bình vào chậu đất.

Lão nắm lên một cục đất ướt, ngắt ra làm đôi, một người bùn thô sơ hiện ra trong tay lão.

Tửu Quỹ nhìn chằm chằm không chớp mắt, gã muốn xem cách lão già cứu Thu Thủy. Người bùn kia, gã thấy sao mà thê thảm, là người bùn xấu nhất, thô lậu nhất mà gã từng thấy, chỉ đại khái nhìn ra cái gọi là đầu, thân, tứ chi mà thôi, không có mặt, không có ngón tay, mọi chi tiết nhỏ đều không có.

Thiệu Sư dùng móng tay khẽ vạch một cái lên trán Thu Thủy, làn da khô nứt toác ra, máu huyết ứa ra ngoài.

Người bùn chỉ to bằng lòng bàn tay được đặt ngay vào chỗ đó.

Máu tươi thấm vào người bùn, người bùn nhỏ bé như được truyền sức sống, bắt đầu có vẻ linh động.

Thiệu Sư thu tay về: "Không chết được nữa."

Hồng Dung Nhan trịnh trọng: "Chúng ta sẽ tìm ra người ngài cần."

Mặt Thiệu Sư chẳng hề thấy vui, lại có vẻ càng thêm cô đơn, sâu trong ánh mắt nhàn nhạt lóe lên một tia sáng yếu ớt..

Tại ranh giới giữa Hoàng Sa Giác và Ngân Vụ Hải.

Ánh nắng chiếu lên những cồn cát cao tạo nên những bóng râm, Diệp Bạch Y từng bước một bước lên đỉnh cồn.

Ông ta chỉ đi một mình, hộ vệ đều đứng dưới gò núi. Ông ta bước không nhanh, cũng không dùng năng lực gì, chỉ như một người bình thường dùng sức lực thân thể leo lên, có lúc còn dùng cả tay lẫn chân.

Nhìn từ xa, ông ta nhỏ xíu chẳng khác gì con kiến.

Hộ vệ dưới chân núi đều im lặng, ai nấy đều nghiêm túc, bất động.

Diệp Bạch Y giẫm lên cát, trong lòng khẽ thở dài, thổ nguyên lực trong cát đã yếu hơn trước đây rất nhiều. Hiện giờ nơi này vẫn còn sản xuất ra được nhiều vật liệu thổ nguyên, những vật liệu thổ nguyên này được bán cho Phỉ Thúy Sâm, đổi lấy vật tư cần thiết cho Thần quốc.

Nhưng số lượng vật liệu thổ nguyên sản xuất ra càng ngày càng ít so với trước đây.

Chỉ có một thứ không thay đổi là quang cảnh của Hoàng Sa Giác, quanh năm bão cát che kín bầu trời, dù có đổi chủ là Thần chi huyết thì chuyện này cũng không thay đổi.

Ở Hoàng Sa Giác, sinh vật không có mấy, nên Huyết độc ở đây phát huy được uy lực rất nhỏ.

Đây là lý do Thần quốc đầy mơ ước với Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương.

So với Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác cằn cỗi, Ngân Vụ Hải Thải Vân Hương có hệ thống cây cối phong phú hơn nhiều, cực kì thích hợp cho Huyết Thụ sinh trưởng.

Quả ngọc đã trở thành vật phẩm quan trọng nhất của Thần quốc, nhưng bốn năm mới sản xuất được một lần. Thần quốc cần rất nhiều quả ngọc, cũng cần có rất nhiều đất đai màu mỡ để trồng Huyết Thụ.

Nhưng Trưởng Lão Hội không hề muốn từ bỏ Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương.

Cuối cùng cũng bò lên tới đỉnh cồn cát, ánh nắng chiếu vào mắt ông ta, làm ông ta thất thần.

Ông ta đứng trên cồn cát.

Bộ đồ trắng bay phần phật, ông ta ngửa mặt lên, ánh nắng ấm áp phủ quanh. Ông ta lúc này không phải là Bạch y Chiến thành danh chấn thiên hạ, mà chỉ là thiếu niên áo trắng ngây ngô năm xưa mà thôi.

Thiếu niên áo trắng xuất chinh năm xưa cũng từng ở nơi này, cũng đứng đây nhìn chăm chú xa xa, trong lòng đầy những ước mơ hoài bão lý tưởng hào hùng.

Nhìn dãy Ngân Vụ Hải hùng vĩ ở cuối sa mạc, nhớ lại thời gian thấm thoắt đã qua.

Trên bầu trời sơn mạch, năm toà trấn thần phong xếp thành một hàng trên không trung, tạo thành một sợi dây xích nguy nga bất động.

Ánh mặt trời rọi vào khiến cả tầng phòng ngự trấn thần phong được bao phủ trong vầng sáng vàng, sáng lên lấp loá.

Bên dưới trấn thần phong, núi non chập chùng, các loại công sự phòng ngự lít nha lít nhít, xen kẽ như răng lược, theo thế núi kéo dài không dứt.

Bên trên Trấn thần phong là những tảng mây rất to, là hàng rào phòng ngự cực kì nổi danh của Bắc Hải Bộ, Vân Bảo. Nguyên tu của Bắc Hải Bộ đều ở trong Vân Bảo.

Lấy Trấn thần phong làm trụ, Vân Bảo trên trời và hệ thống công sự dày đặc dưới đất tạo thành một bức tường phòng ngự Bắc Hải không thể phá vỡ dài suốt ba mươi hai dặm.

Từ khi Bắc Hải Bộ bắt đầu tiến vào chiến trường, thế tấn công của Thần quốc trở nên cực kì gian nan, bị đẩy bật ngược trở về đường biên giới.

Dựa vào thế núi, nhờ sức chiến đấu mạnh mẽ của trấn thần phong và khả năng phòng ngự kinh thiên của Vân Bảo, Bắc Hải Bộ đã tạo nên bức tường Bắc Hải lừng danh. Bức tường Bắc Hải từ khi được thành lập, đã có không biết bao nhiêu Thần tu va vào nó mà đổ máu.

Bắc Hải Bộ không ngừng gia cố và cường hóa bức tường Bắc Hải này, ở Thần quốc lưu truyền một câu nói, bức tường Bắc Hải là không thể công phá.

Diệp Bạch Y biết đối thủ của mình là người như thế nào.

Sư Bắc Hải hồi còn trẻ khá là hoang đường, nhưng sau đó tính tình đã thay đổi rất lớn, mạnh mẽ phấn đấu, một phen đoạt lấy ngay vị trí bộ thủ Bắc Hải Bộ. So với kỉ lục trở thành bộ thủ trẻ nhất của Diệp Bạch Y, Sư Bắc Hải trở thành bộ thủ muộn hơn rất nhiều.

Diệp Bạch Y cực không muốn gặp phải kẻ địch như Sư Bắc Hải. Sư Bắc Hải tính cách cứng cỏi, rất là khó chơi.

Đế Thánh e là cũng đã nhìn ra điều này, nên mới không tiếc giá nào để diệt trừ Sư Bắc Hải.

Sẽ không có chi viện?

Diệp Bạch Y cảm thấy chuyện đó là không thể, Diệp phu nhân chỉ cần có một chút lý trí thôi, sẽ không bao giờ tự hủy bức trường thành này. Hơn nữa Diệp Bạch Y đã thu thập được tin tức rằng, Thiên Phong Bộ và Binh Nhân Bộ tập kết xong xuôi, chuẩn bị tới chi viện cho Sư Bắc Hải.

Thiên Phong Bộ và Binh Nhân Bộ đều là dòng chính của Diệp phu nhân, điều này đủ chứng minh Diệp phu nhân coi trọng Sư Bắc Hải.

Diệp Bạch Y nghĩ có lẽ còn có cái gì đó mà ông không biết.

Dù nói thế nào, mệnh lệnh của Đế Thánh ông ta cũng không thể vi phạm. Nếu Đế Thánh đã bảo không tiếc giá nào, thì ông ta sẽ không tiếc giá nào.

Bên trên Trấn thần phong, cũng có người đang nhìn Diệp Bạch Y từ xa.

"Thực là đáng tiếc."

Sư Bắc Hải lắc đầu thở dài, vai ông rất rộng, cơ thể cao lớn khôi ngô, gương mặt có mấy phần rất giống Sư Tuyết Mạn, khác chăng là năm tháng đã tạo nên nét già dặn thận trọng trên người ông, còn trên người Sư Tuyết Mạn là nét anh khí của nghé con mới sinh không sợ cọp.

Đứng cạnh Sư Bắc Hải là phó bộ thủ Lục Mạn Mạn, ngược với tên, tốc độ nói chuyện của người này cực kỳ nhanh, cứ như đậu nổ liên thanh: "Có gì mà đáng tiếc, Diệp Bạch Y giờ phát đạt lắm rồi, đâu có thê thảm như chúng ta. Ngài nhìn đi, đại quân đông đúc đồ sộ, trong khi hậu phương của chúng ta đều phải núp ở Man Hoang. Cái chính là, không chịu phái ba bộ trung ương tới chi viện cho chúng ta, chỉ phái hai chiến bộ trời ơi đất hỡi. Hừ, hay là chúng ta cũng đầu nhập vào Thần chi huyết đi, chắc chắn được đãi ngộ không kém Diệp Bạch Y tí nào đâu. . ."

Hắn cao hơn Sư Bắc Hải một cái đầu, nhưng vóc dáng gầy gầy, hệt như cây gậy trúc. Xương gò má rất cao, viền mắt hõm sâu, lúc nói chuyện, tròng mắt hắn không ngừng chuyển động, tạo cảm giác rất là linh hoạt.

"Được rồi Mạn Mạn, bớt tranh cãi đi một tí thì chết à?" Tề Tu Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Phó bộ thủ Bắc Hải Bộ có hai người, một là Hách Liên Phỉ Nhi, vị trí còn lại do Lục Mạn Mạn Tề Tu Viễn thay phiên nhau đảm nhiệm.

Điểm này hoàn toàn khác biệt với những chiến bộ khác.

Tề Tu Viễn nhìn như một gã thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, nhưng nếu vì vậy mà đánh giá thấp hắn, thì lầm to rồi.

"Chết chứ!" Lục Mạn Mạn vẫn bắn ào ào: "So với chết trong tay Diệp Bạch Y, ta thấy không nói lời nào kìm nén trong lòng mà chết còn khó chịu hơn. Mà cũng sắp chết rồi, nhìn đi, kẻ địch gấp chúng ta tới mấy lần! Dù sao cũng phải chết, ta nhất định phải chết lừng lẫy một chút, để hậu nhân sau này còn nói, Lục Mạn Mạn Tề Tu Viễn chết vì. . ."

Tề Tu Viễn lườm một cái: "Muốn chết thì tự ngươi đi mà chết, đừng có lôi ta theo."

Sư Bắc Hải quay sang chặn ngang trận cãi cọ: "Các ngươi làm xong việc rồi à?"

"Sắp xong."

"Chưa xong."

Sư Bắc Hải ồ một tiếng: "Phải tăng số lượng lên gấp đôi!"

"Đừng mà, lão đại, chết người đó! Đại quân Diệp Bạch Y đã áp sát, giờ lại xây dựng thêm gấp đôi công sự, Lục Mạn Mạn Tề Tu Viễn sẽ chết đó."

"Cút, sao lại kéo ta vô nữa! Lão đại, đâu cần vậy đâu. . ."

Sư Bắc Hải mặt lạnh te: "Các ngươi có cách khác để sống sót?"

Hai người trăm miệng một lời: "Có a!"

Sư Bắc Hải kinh ngạc: "Há, cách gì?"

"Đầu hàng!"

"Rút lui!"

Má Sư Bắc Hải hóp lại: "Các ngươi giỏi thật."

Hai người bỏ chạy bán sống bán chết.

Hách Liên Phỉ Nhi vừa lúc đi tới, cô thấy cảnh này thì buồn cười. Cô bước tới cạnh Sư Bắc Hải: "Lão đại, đừng quá sốt ruột. Trinh sát đã báo tin họ đang xây thành, rõ ràng là muốn chiến đấu trường kì."

Sư Bắc Hải nghiêm mặt, lắc đầu nói: "Không phải, họ đang đợi thời điểm để khai chiến."

"Thời điểm khai chiến?"

"Họ đang đợi An Mộc Đạt Tông Sư ngã xuống."

Sát cơ theo gió bay đi, phảng phất nghe thấy tiếng kèn lệnh xa xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.