[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 455 : Cách của Lâu Lan




Dịch giả: Tiểu Băng

Biên: nhatchimai

Thu Thủy truyền nguyên lực vào cái đèn, cái đèn chiếu ra một tia sáng xanh thăm thẳm, rọi xuống đất.

Tia sáng xanh mỏng manh, nhưng mặt đất bị nó chiếu vào lại nhanh chóng trở nên trong suốt, hệ thống nước ngầm như mê cung hiện ra rõ mồn một.

Ai nấy đều lần đầu tiên thấy được thủ đoạn này, đều kinh sợ.

Chiếc đèn trên tay Thu Thủy tên là 【 truy nguyên đèn 】, là lợi khí để lần theo dấu vết kẻ địch. Khi Sa Ngẫu độn thổ, nhất định phải dùng tới Nguyên lực, nó sẽ lưu lại vết tích Nguyên lực, truy nguyên đèn chiếu vào, sẽ lộ ra ngay.

Ánh đèn xanh nhanh chóng di động, lần theo đường đi của dấu vết nguyên lực.

Ánh đèn rời khỏi chỗ nào, mặt đất lại trở về nguyên bản chỗ đó, nhưng những chỗ đèn chiếu tới, mặt đất đều biến thành trong suốt như thủy tinh, kết cấu trong lòng đất đều phô ra cả.

Bỗng có một đoàn sa ảnh xuất hiện bên dưới.

“Ở kia!”

Cả đám phấn chấn, Thu Thủy cầm truy nguyên đèn chiếu theo sa ảnh, những người còn lại xuất chiêu, những luồng ánh sáng sặc sỡ đặc trưng của Hỗn Độn Nguyên lực ào ào nện xuống đất như mưa.

Lâu Lan đang tiềm hành trong đất vốn đã có cảm ứng khi bị ánh đèn chiếu vào. Nó cực nhạy bén với thay đổi của nguyên lực. Về mặt này, ngay cả Ngải Huy cũng không bằng nó.

Ngay khi bị ánh đèn chiếu vào, Lâu Lan lập tức lặn xuống sâu hơn, xuyên qua hệ thống nước ngầm phức tạp, nó tiếp tục lặn sâu, tới gần Trấn Thành Điều Thạch.

Cảm nhận được nguy hiểm trên đầu, Lâu Lan muốn khởi động cấm chế của Trấn Thành Điều Thạch.

Trấn Thành Điều Thạch vốn đen nhánh thâm trầm bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Mỗi một toà thành thị đều trải lớp Trấn Thành Điều Thạch ở bên dưới, để phòng ngừa Hoang thú công kích từ dưới mặt đất xuyên vào trong thành.

Thời huyết tai Cảm Ứng Tràng, có rất nhiều thành thị từng bị Huyết Thú công phá từ dưới đất lên. Từ bài học đau đớn đó, Trấn Thành Điều Thạch hiện nay cực kì kiên cố, có sức phòng ngự mạnh hơn hẳn. Trên Trấn Thành Điều Thạch có khắc rất nhiều nguyên văn cấm chế, giúp Nguyên lực dung hợp làm một, tăng cường sức phòng ngự.

Trấn Thành Điều Thạch của Thanh Thủy Thành được bố trí rất kĩ.

Kiều Mỹ Kỳ giàu nứt đố đổ vách. Nhằm giúp Thanh Thủy Thành sừng sững không ngã, có thể nói lão ta hoàn toàn không tiếc vốn liếng. Hệ thống phòng ngự của Thanh Thủy Thành có hai phần. Trên không là hệ thống mây mù phòng ngự tỏa ra màn nước như cái lồng bàn, vững vàng bảo vệ Thanh Thủy Thành trong lòng.

Dưới đất, tòa thành thì lấy Trấn Thành Điều Thạch làm chủ. Để tăng sức phòng ngự cho Trấn Thành Điều Thạch, trên mỗi nhánh thạch đều khắc nguyên văn, nhiều phần nguyên văn trong đó từng được dùng trên trấn thần phong, Cung phủ đã hỗ trợ rất lớn về mặt này.

Ngoài ra, Kiều Mỹ Kỳ còn kiến tạo riêng một toà Nguyên lực trì cung cấp nguyên lực cho Trấn Thành Điều Thạch.

Lâu Lan cực kì quen thuộc với nguyên văn, vì Ngải Huy thường bảo nó giúp phân tích kết cấu nguyên văn. Kích phát nguyên văn của Trấn Thành Điều Thạch đối với Lâu Lan là chuyện dễ dàng.

Những kẻ trên mặt đất hoàn toàn không biết mình đang phải đấu với một Sa Ngẫu tầm cỡ đến thế nào.

Họ không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.

Người của Mục Thủ Hội không ngừng phóng ra ánh sáng sặc sỡ, như dao sắc chém vào đậu hũ, đâm thẳng vào đoàn sa ảnh bên dưới.

Bọn họ không muốn kinh động thủ vệ Thanh Thủy Thành, nên động tĩnh công kích không lớn. Bây giờ vẫn chưa tới lúc phát động tấn công, tuy có thương hội đứng sau lưng hỗ trợ, nhưng họ đều vừa lặn lội đường xa mà đến, cơ thể vẫn còn đang mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi khôi phục.

Nhưng mọi người đều đánh hết sức, họ không tin một con Sa Ngẫu lại trốn thoát được công kích của họ.

Hỗn Độn Nguyên lực có uy lực cường hãn, lực phá hoại cực mạnh, mọi dạng nguyên lực trước mặt Hỗn Độn Nguyên lực đều chẳng khác gì đậu hũ.

Ánh đèn vững vàng khóa chặt đoàn sa ảnh, mặc dù nó không ngừng chìm sâu xuống dưới.

Những luồng ánh sáng sặc sỡ đuổi theo nó với tốc độ cực nhanh, chúng đang nhanh chóng không ngừng rút ngắn khoảng cách.

Chỉ một chút nữa là bắt kịp thôi, thì sa ảnh đột nhiên biến mất.

Thu Thủy ngẩn ra, chuyện gì vậy?

Truy nguyên đèn chưa bao giờ thất thủ, sao tự nhiên ảnh của đối phương lại biến mất?

Bà ta còn chưa kịp hiểu, thì mặt đất trong suốt bỗng vặn vẹo như mặt nước bị khuấy động, ánh sáng của truy nguyên đèn run rẩy như nến tàn trong gió, chập chờn bất định.

Bộp, cây đèn bỗng nổ tung.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, Thu Thủy không phản ứng kịp.

Truy nguyên đèn là một món đồ cực phẩm, nhờ có một lần bà ta thể hiện xuất sắc trong một nhiệm vụ quan trọng nên mới sở hữu được nó. Từ khi có được truy nguyên đèn tới nay, cứ đem ra dùng là chưa bao giờ thất bại, đây là lần đầu tiên.

Thu Thủy là đại sư, nên nhanh chóng có ứng đối. Truy nguyên đèn lần theo chính là dao động Nguyên lực, dù dao động đó có nhỏ bé cũng không thoát nổi cảm nhận của nó. Nó bị nổ, chỉ có một khả năng, đó là dao động Nguyên lực quá mạnh.

Dao động Nguyên lực quá mạnh…

Thu Thủy biến sắc, chưa kịp cảnh báo, mặt đất cứng bỗng gồ lên một khối to, như có một con quái vật muốn chui ra.

“Mau…”

Vùng đất gồ lên nứt vỡ, những tia sáng xanh lan từ trong những vết nứt vỡ bắn ra.

Thủy Nguyên lực mãnh liệt phá tan mặt đất, một cột nước phóng lên trời, giữa không trung nổ thành ngàn vạn hạt mưa.

Hai vị tinh nhuệ Mục Thủ Hội đứng gần quá không né kịp. Họ bị hạt mưa văng trúng, toàn thân thủng lỗ chỗ như tổ ong. Tuy nhiên, những lỗ thủng đó không hề có vết máu, vì những giọt nước mưa do Thủy Nguyên lực tạo thành này không chỉ cướp đi tính mạng của họ, mà còn cướp đi tất cả nước trong cơ thể họ.

Đám Đậu tiên sinh, Tửu Quỹ đang đi tìm Thổ tu. Bởi vì Sa Ngẫu khi rời khỏi Thổ tu quá xa, động tác sẽ trở nên ngốc nghếch, phản ứng chậm chạp, nhưng con Sa Ngẫu kia rất linh hoạt, nên chắc chắn là có Thổ tu đang nấp trong bóng tối khống chế nó. Thấy Thu Thủy khóa chặt được Sa Ngẫu, họ đều thở phào, tập trung đi tìm tên Thổ tu kia.

Không ngờ, Thủy Nguyên lực đột nhiên dâng trào làm ai nấy đều phải biến sắc.

Đậu tiên sinh giận dữ: “Các ngươi điên rồi sao? Sao lại động tới Trấn Thành Điều Thạch?”

Đám tinh nhuệ Mục Thủ Hội khóc không ra nước mắt, bọn họ căn bản có động gì tới Trấn Thành Điều Thạch đâu. Trấn Thành Điều Thạch chôn rất rất là sâu, công kích của họ không hề chạm tới nhánh thạch nào mà.

Nhưng bây giờ có ai chịu nghe họ giải thích, ai cũng hiểu lần này thế là hỏng bét.

Quả nhiên, tiếng còi báo động vang lên, vang vọng khắp Thanh Thủy Thành.

Khuôn mặt Thu Thủy trắng bệch, giọng run run: “Làm sao bây giờ?”

Đậu tiên sinh giận dữ: “Nếu đã làm, thì làm tới luôn đi! Tấn công phủ thành chủ!”

Mọi người nhìn nhau, kế hoạch đã bại lộ, giờ không ra tay cũng không được nữa, càng do dự trì hoãn, họ sẽ càng bị động. Mặc dù bây giờ ra tay không phải là thời cơ tốt nhất, vì họ chuẩn bị chưa xong, nhưng đối phương còn thiếu chuẩn bị hơn họ. Hơn nữa bọn họ có bốn vị đại sư, về mặt thực lực hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

“Phủ thành chủ!”

Mọi người không chút do dự bay tới phủ thành chủ.

Bọn họ không thời gian lãng phí cho một con Sa Ngẫu nho nhỏ, thời gian bây giờ là vàng bạc.

Nếu thắng sẽ được tất cả, nếu thua sẽ mất tất cả.

Cảnh báo vang lên, thủ vệ trên tầng mây mù phòng ngự lập tức tập trung.

Một thủ vệ la to: “Dương sư, phát hiện kẻ xâm lấn!”

Dương Tiếu Đông đi tới, trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”

Thủ vệ nhanh chóng trả lời: “Trên đường Vị Thủy.”

Tiếng Dương sư vang lên ngay sau lưng thủ vệ: “Thấy rồi.”

Rắc.

Thủ vệ mắt tối sầm lại, ý thức biến mất.

Dương sư quăng thủ vệ đã bị bẻ gãy cổ, rồi biến mất.

Những thủ vệ còn lại đều biến sắc, toàn thân lạnh toát, Dương sư là nội tặc! Cả bọn xoay người định chạy trốn, nhưng mắt đã tối sầm lại, thi nhau ngã xuống, không còn khí tức.

Dương Tiếu Đông lại hiện ra, mắt vẻ sầu lo. Lão biết những người kia nhất định đã gặp phải biến cố, nếu không đã không ra tay vào lúc này.

Lại còn hành động liều lĩnh như thế.

Lão nhìn một cái là biết, những người kia đang tới phủ thành chủ.

Cường ngạnh tấn công?

Mắt lão lóe lên tia tàn nhẫn, đấu cứng thì đấu cứng!

Lão vung tay đập vỡ tầng mây khống chế hệ thống mây mù phòng ngự, nó vỡ ra như thủy tinh.

Tầng mây quanh năm không tan bao phủ bầu trời Thanh Thủy Thành như tuyết tan, nhanh chóng biến mất. Bầu trời xanh thẳm xuất hiện trên đầu, màn nước bao quanh thành nhạt dần đi, rồi biến mất.

Cư dân đều nhận ra sự khác thường. Họ ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có Hoang thú xâm lấn?

Thành chủ Kiều Mỹ Kỳ bị kinh động, đi ra sân thượng. Lão nhìn lên bầu trời vạn dặm không mây, sắc mặt khó coi.

Vốn trong tâm có linh cảm không lành, giờ đã thành sự thật thật sao?

Lão chìm trong sợ hãi.

Dương Tiếu Đông mặt mũi kinh hoảng bay đến. Lòng Kiều Mỹ Kỳ nặng trĩu, Dương sư hốt hoảng như vậy, tình hình nhất định rất nghiêm trọng, nhưng thấy đại sư, trong lòng lại thấy chút an tâm, như người đang chìm vớ được cọng rơm.

Kiều Mỹ Kỳ giọng run run hỏi dò: “Dương sư, chuyện gì vậy?”

Dương Tiếu Đông bay vào, hô to: “Có người trà trộn vào thành, mưu đồ gây rối! Thực lực rất mạnh, thành chủ mau trốn đi!”

Con mắt Kiều Mỹ Kỳ rụt lại, nhìn ra xa.

Lâu Lan kích thích Trấn Thành Điều Thạch xong là lập tức vọt tới chỗ an toàn, những lời đối thoại trên mặt đất nó đều nghe thấy, khi họ rời đi hết, nó lại chui lên mặt đất.

Lâu Lan ngẩng đầu nhìn lên trời, hiểu ngay đối phương đã ra tay.

Ngải Huy chưa biết gì cả!

Mọi người vốn đã không có phòng bị, giờ lại còn có Dương Tiếu Đông làm nội tặc, họ sẽ dễ bị trúng chiêu.

Nhưng Lâu Lan không biết bay, tốc độ kém kẻ địch rất xa.

Làm sao báo cho Ngải Huy đây?

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt đỏ không ngừng lấp lóe. Nó đã nghĩ ra một cách, không biết có hiệu quả không, nhưng cũng phải thử.

Một luồng cát vàng như đạn pháo bắn lên không trung.

Ầm!

Tiếng nổ vang trời khắp cả thành đều nghe thấy, cát vàng nổ tung, một dòng chữ bằng cát rất to hiện ra giữa không trung.

“Dương Tiếu Đông là nội tặc, còn có ba đại sư khác nữa!”

Dòng chữ cát vô cùng bắt mắt, cuối dòng chữ, có hình một đầu bếp Lâu Lan mặc tạp dề, một tay cầm muôi, một tay cầm sạn trông rất sống động.

Đứng trên ban công, nhìn ra bầu trời phía xa, mắt Kiều Mỹ Kì co rút lại, quát to: “Cản ông ta lại!”

Những thủ vệ cũng đã đều nhìn thấy dòng chữ cát trên trời, nổi giận gầm lên, liều mình nhào về phía Dương Tiếu Đông: “Thành chủ đi mau!”

Những thủ vệ còn lại chạy vội tới bảo vệ thành chủ.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.