[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 432 : Tiên Ma cung




Trong Thú Cổ cung vang lên những tiếng gào thét điên cuồng, xen lẫn với sự run rẩy vì đau đớn như dã thú khi rơi vào tuyệt cảnh, tiếng gào thét xuyên qua những lớp tường vây, tản vào tầng mây.

Người trong Thú Cổ Cung đều ngừng tay, ngẩng lên nghe ngóng, nét mặt ai cũng phức tạp, vừa có thán phục, vừa có đồng tình vừa có cả sợ hãi.

"Đại nhân thực sự là một con Hoang thú tuyệt thế a!"

"Hoang thú cái gì! Đại nhân là ma quỷ, Hồng Ma Quỷ."

"Đúng thực không phải là người, người làm sao làm được tới mức này."

"Bánh làm xong chưa? Mang lên cho Tiên tử đi, Tiên tử là người nhân hậu, hi vọng Hồng Ma Quỷ đại nhân có thể một đời bình an. Nếu không sau này không biết Tiên tử phải làm sao."

"Làm xong từ lâu rồi, làm sao quên Tiên tử được? Ai. Đại nhân thật là cực khổ, cứ như dạy con vậy. Dạy Tiên tử nói chuyện, dạy tiên tử bước đi, chút chút lại phải giải thích này kia cho tiên tử, họ trước đây là phu thê thật à?"

"Chắc chắn là vậy, nếu không làm sao đại nhân lại tốt với tiên tử như vậy?"

"Đại nhân với Tiên tử đều là người tốt, nhưng đều gặp số khổ."

"Thời loạn lạc a, ai không là số khổ?"

Mọi người thở dài, không còn hứng thú nói chuyện gì nữa.

Giữa buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, những lớp cửa mở ra, một người cao to đeo mặt nạ màu hồng đen chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, áo choàng đen kịt vờn theo bước chân. Viền mắt mướt mồ hôi, con ngươi màu lam vững vàng không gợn sóng, thấp thoáng màu máu nhàn nhạt.

"Chúc mừng đại nhân."

Hộ vệ giữ cửa đều khom lưng, cúi đầu, khuôn mặt không hề che sự cuồng nhiệt và sùng bái.

Con người như của bóng tối này đã đánh vỡ tất cả những kỉ lục xưa nay của Thú Cổ Cung. Được Huyết Luyện những hai mươi mốt lần, không ai có thể tưởng tượng được con số này, ngay cả Đế Thánh bệ hạ nghe thấy cũng phải biến sắc, ban cho rất nhiều trân bảo.

Hồng Ma Quỷ, đã trở thành biểu tượng của Thú Cổ Cung.

Mỗi một lần Huyết Luyện, là một lần xông vào Địa ngục.

Nếu chỉ có ý chí sắt thép là không đủ để người Huyết Luyện trở về từ trong Địa ngục, vô số thiết hán đã bạo thể mà chết, nhưng Hồng Ma Quỷ đại nhân là kỳ tích, một kỳ tích thật sự.

Không ai biết làm sao hắn làm được.

Nhưng hắn làm được.

Không hề còn mùi tanh ngọt của máu, hắn đứng ở cửa, mắt nhìn xuống, toàn thân hắn đen thẫm như mực, ánh nắng không thể xuyên qua.

Một tốp thiết giáp vệ sĩ mặc áo đỏ rực, nhanh nhẹn bay xuống, mang theo cờ vàng đại biểu cho Đế Thánh chí cao vô thượng của Thần quốc.

Hộ vệ Thú Cổ Cung quỳ ngay xuống, chỉ có Hồng Ma Quỷ là không nhúc nhích.

Người dẫn đầu tốp vệ sĩ là Xà Dư, ả nhìn Hồng Ma Quỷ, nét mặt tĩnh lặng, nhưng trong lòng khá là ngơ ngác. Hồng Ma Quỷ rõ ràng đứng cách ả chỉ hơn mười trượng, nhưng ả lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cứ như ở đó trống rỗng, không có thứ gì.

Hai mươi mốt lần Huyết Luyện. . . Thực sự là quá khủng bố.

Ả không dám thất lễ, cung kính cúi đầu hành lễ: "Chúc mừng đại nhân! Bệ hạ biết đại nhân Huyết Luyện thành công, rất là hưng phấn, nói rằng Thần quốc ta đã có thêm một trụ cột. Đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đưa tới quà tặng, một tòa cung điện, chín vạn viên thần hạch, ba trăm xe quả ngọc, một vạn tôi tớ, mọi chi phí hằng ngày, trong cung đều chịu trách nhiệm. Bệ hạ nói, muốn cùng Tiên tử kết làm huynh muội, bảo thuộc hạ tham khảo ý kiến của đại nhân."

Hồng Ma Quỷ như nghe thấy, ánh mắt nhìn ra xa, không nhúc nhích.

Xà Dư duy trì tư thế, không dám nhúc nhích. Ả có cảm giác, ả chỉ cần nhúc nhích một cái, là chết tươi ngay.

Nếu là người nào khác dám vô lễ như thế, ả nhất định sẽ giận tím mặt. Nhưng lúc này, Xà Dư không hề có chút tức giận nào.

Bất kỳ là ai, chỉ cần xông qua được hai mươi mốt lần Huyết Luyện, thì đều có tư cách vô lễ như thế. Hồng Ma Quỷ đại nhân hiện giờ, đã trở thành một trong những đại nhân vật quyền hành nhất của cả Thần quốc.

Một bóng người xinh đẹp xông vào trong sân, nhìn thấy Hồng Ma Quỷ, sáng mắt lên, gọi to: "Quỷ Quỷ!"

Giọng nói non nớt, lảnh lót, mang theo sự quyến luyến và vui mừng.

Bầu không khí đông cứng trong sân trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, ánh nắng lại sáng bừng, đám Xà Dư thở ra nhẹ nhõm, mới biết cả người mình đã mướt mồ hôi.

Một cô gái xinh đẹp chạy tới trước mặt Hồng Ma Quỷ, nét mặt tội nghiệp cầu khẩn: "Quỷ Quỷ, sau này đừng Huyết Luyện nữa."

Nữ tử nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng giọng nói lại non nớt, giòn tan như con nít bảy tám tuổi.

Mọi thâm trầm và hắc ám đều biến mất, như Hoang thú lặng lẽ giấu móng vuốt vào, như nhím thu hết gai nhọn trên người lại, vì sợ làm nàng đau.

Vị vua từ chiến trường trở về, gỡ vương miện xuống, bỏ quyền trượng đi, cất bội kiếm, cởi chiến y, xóa sạch mùi thuốc súng.

Hắn chẳng khác gì một người bình thường.

Bàn tay ấm áp ôm lấy gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, nữ tử nhắm mắt lại, nét mặt đầy hưởng thụ.

"Ừ, không làm nữa."

Hắn khẽ đáp, trong mắt thấp thoáng nụ cười.

Tiên tử ừ một tiếng, mặt vui mừng.

Một lúc lâu, hắn lên tiếng, đầu cũng không quay: "Ta thay Tiên tử cảm tạ bệ hạ ban ân."

Xà Dư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ, cung kính nói: "Bệ hạ biết, nhất định sẽ rất vui lòng. Chúng ta không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, xin cáo lui trước."

Dứt lời dẫn vệ sĩ lặng lẽ rời đi.

"Thay ta tạ bệ hạ cái gì?"

"Nàng sắp có một ca ca lợi hại."

"Là Quỷ Quỷ à? Nhưng Tiên tử không muốn Quỷ Quỷ làm ca ca."

"Ha, đương nhiên không phải ta."

Hai hộ vệ mang lễ vật, từ cửa tiến vào, người đi đầu cung kính hành lễ: "Chúc mừng đại nhân! Bắc tiên sinh nghe Văn đại nhân Huyết Luyện thành công, vui vô cùng, đặc biệt căn dặn thuộc hạ mang quà tặng đến. . ."

Lại có một đám người tiến vào viện, quản sự đi đầu cung kính nói: "Chúc mừng đại nhân! Tiểu nhân là quản sự Chiến Thần cung, Cung chủ tệ Cung biết được đại nhân Huyết Luyện thành công, than thở không ngớt, anh hùng xuất thiếu niên, một chút tâm ý, kèm theo kính ý. . ."

Hết đội này đến đội khác mang theo lễ vật nối tiếp nhau tới đầy trong đại viện.

Hắn không coi ai ra gì, không hề để ý, ánh mắt nhu hòa ấm áp trước sau vẫn chỉ nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia.

"Chúng ta có một cái cung điện, nàng đặt tên đi."

"Có thật không? Vậy gọi là ma quỷ cung đi!"

"Tiên tử lại ở trong ma quỷ cung? Hay là gọi Tiên Ma cung nhé."

"Quỷ Quỷ, ta đói. . ."

Bấy giờ vừa lúc giữa trưa.

Tại Thiên Tâm thành, các cư dân chợt nhìn thấy trên đường phố xuất hiện khá nhiều nguyên tu của Binh Nhân Bộ và Thiên Phong Bộ, ẩn ẩn khí tức không giống tầm thường. Ai nấy đều tự giác nép sang bên, họ biết mỗi khi xảy ra tình huống như vậy, chắc chắn sắp có đại sự phát sinh.

Diệp phu nhân đứng bên giường, mắt đỏ hoe, Tiểu Bảo dựa vào giường ngủ.

Trên giường, có một lão nhân đang hôn mê bất tỉnh.

Lão nhân này là người chấp chưởng quyền lực cao nhất của Ngũ Hành Thiên, nhưng hiện giờ lão đang đi tới những giây phút cuối cùng.

Không khác gì bao nhiêu người già khác.

Nha hoàn lo lắng, khẽ khuyên: "Phu nhân, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nô tì sẽ ở đây canh chừng, ngài đã một ngày một đêm chưa hề chợp mắt."

Diệp phu nhân lắc đầu: "Ta không sao cả."

Một nữ tử cầm kiếm, mặt đeo khăn che đi vào trong phòng, nhìn thấy Diệp phu nhân, thì khẽ chào: "Diệp di."

Diệp phu nhân nhìn thấy người tới, thở ra một hơi: "Thế nào? Tình hình bên ngoài thế nào?"

Nữ tử mới vào chính là Côn Luân Thiên Phong.

"Chúng ta đã phong tỏa đường phố Thiên Tâm thành, các gia tộc đều rất bình tĩnh, nhưng nhà nào cũng cho người đi thám thính tin tức, có lẽ khó mà giấu được. Uất Trì trưởng lão của Tân Quang Thành cũng đột nhiên sinh bệnh, không thể mở cửa Thiên Tâm Thành theo như kì hạn trong kế hoạch. Chúng ta nghĩ là lão đã biết được tin."

Thiếu nữ không còn là minh chủ Côn Luân Kiếm Minh, mà là mang tên của bộ thủ Thiên Phong, dáng vẻ cũng đã thuần thục lên hẳn.

Diệp phu nhân không nhịn được nói: "Lão hồ ly!"

Bà ta xoa trán.

Trên giường vang lên tiếng ho khan, hai người giật thót, vội xoay qua nhìn, Đại trưởng lão đã tỉnh lại.

"Phụ thân!"

"Đại trưởng lão!"

Mọi người rầu rĩ, Đại trưởng lão bây giờ ngay cả ho cũng không có sức.

Đại trưởng lão chậm rãi mở mắt, đôi mắt vẩn đục như nến tàn trong gió, khiến người ta lo lắng nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.

Giọng nói của lão rất yếu ớt, xen lẫn chút tự giễu: "Xem ra ta sẽ đi trước sư đệ, thật là không ngờ. Nhưng cũng phải, đệ ấy dù gì cũng là Tông Sư, còn ta chỉ là phàm nhân."

Diệp phu nhân ôn nhu nói: "Phụ thân, ngài tỉnh lại đi, mọi người đều đang đợi ngài dẫn dắt, ngài là chỗ dựa của tất cả chúng ta."

Đại trưởng lão không trả lời, lão thất thần, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, một đời vinh cực thiên hạ, mỗi quyết sách đều làm ảnh hưởng tới cả Ngũ Hành Thiên. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể chạy tới Man Hoang kéo dài hơi tàn, sự bứt rứt nổi lên trong lòng, lão vẫn chưa nhìn ra được rốt cuộc mình đã làm sai ở chỗ nào.

Nhưng lão biết, nhất định lão đã làm sai cái gì đó.

Hiện trạng Ngũ Hành Thiên bây giờ, Đại trưởng lão là lão phải chịu trách nhiệm.

Một tiếng thở dài mang theo vô vàn hổ thẹn, hối hận và mờ mịt.

Lão nói: "Sau này Ngũ Hành Thiên giao cho ngươi, ngươi mạnh hơn ta, chắc sẽ nghĩ ra được cách, không được để cho Thần chi huyết đánh bại."

Diệp phu nhân chém đinh chặt sắt: "Ta sẽ không thua bọn chúng."

Giọng bà ta đầy thù hận, khiến Côn Luân Thiên Phong và đám nha hoàn đều cứng cả người. Phu nhân xưa nay đoan trang hiền thục, dịu dàng như nước, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy phu nhân thù hận đến như thế.

Nhưng nghĩ tới người chồng đã mất của bà, bỏ lại bà bơ vơ và Tiểu Bảo, mọi người đều hiểu.

Mắt Đại trưởng lão lấp lóe sáng: "Lệnh cho ba bộ trung ương rút khỏi Cựu Thổ, đóng giữ Thiên Tâm thành, bảo ba vị bộ thủ tới gặp ta. Lệnh cho Bắc Hải Bộ tấn công Thần chi huyết, cần phải phấn chấn sĩ khí cho Ngũ Hành Thiên. Nói Sư Bắc Hải không cần phải sợ thương vong, ba bộ trung ương sẽ tới chi viện."

Côn Luân Thiên Phong lạnh cả tim, không nhịn được liếc mắt nhìn Diệp di.

Diệp phu nhân đứng bật dậy: "Con đi làm ngay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.