[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 420 : Định nguyên trụ.




Ngải Huy ngồi xổm ở miệng núi lửa, ngắm dung nham đỏ rực phun trào bên dưới, sóng khí nóng rực nồng nặc mùi lưu hoàng không ngừng ập vào mũi. Hắn híp mắt, cẩn thận cảm thụ Hỏa Nguyên lực bên dưới. Dung nham cuộn trào làm Hỏa Nguyên lực phun trào không hề có quy luật, nhưng Ngải Huy biết, đây chỉ là vẻ bề ngoài.

Ngọn núi lửa này không dấu chân người, nên không có tên. Nhưng muốn ở đây lâu dài, không có tên đương nhiên không được, nên mọi người đặt cho nó một cái tên, Hắc Ngư Chủy sơn.

Núi lửa như một con cá đen to tướng từ dưới đất thò ra nửa người, đầu cá hướng lên trời, miệng núi lửa chính là miệng cá.

Bốp!

Một tiếng nổ vang vang lên đằng sau, làm Ngải Huy bừng tỉnh, hắn xoay người lại.

Từ thung lũng phun lên những quả cầu cát, nổ tung giữa không trung, hiện ra một hàng chữ bằng cát.

“Ngải Huy, ăn cơm!”

Sau chữ cuối cùng còn vẽ hình Lâu Lan, trông rất sống động. Trong hình, là Lâu Lan mặc đồ làm bếp, một tay cầm đĩa, một tay cầm muôi, cái muôi chỉ vào cái chữ phía trước, gương mặt được che đi hơn nửa, hai con mắt híp híp thành hai cái khe nhỏ.

Ha, Ngải Huy không nhịn được phì cười.

Lâu Lan càng ngày càng lắm trò.

Vì nãy giờ quan sát quá lâu, bắp thịt trên mặt Ngải Huy hơi cứng ngắc. Hắn xoa xoa gò má, thả người từ đỉnh núi nhảy xuống, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực sau lưng xuy xuy mở ra, như một con đại ưng màu đen, lao xuống.

Từ trên bầu trời nhìn xuống, không nhìn thấy thung lũng, chỉ nhìn thấy dãy núi lửa màu đen kéo dài liên miên.

Lúc cách mặt đất khá gần, nhưng Ngải Huy không hề giảm tốc độ, hắn đâm thẳng vào trong nham thạch, biến mất.

Ngải Huy cảm thấy một luồng cảm giác mát mẻ nhào vào mặt, xuyên qua lớp sương mù tạo thành tầng ngụy trang, cảnh sắc trước mắt biến đổi. Thung lũng dạt dào sinh cơ hiện ra trước mắt.

Ngải Huy nhìn thấy Bàn Tử đang liếm đĩa, những người khác cũng đang vùi đầu vào ăn, không ai ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, trừ Lâu Lan.

Nuốt ực nước miếng một cái, Ngải Huy hạ xuống bên cạnh Lâu Lan.

Lâu Lan đưa đồ ăn ra, nói: “Ngải Huy cực khổ rồi!”

Ngải Huy cẩn thận nhận lấy: “Cảm ơn Lâu Lan.”

Mùi thơm nức chui vào mùi, nước miếng tràn ra, không thể ngăn cản. Không lo tới gì nữa, Ngải Huy cũng giống như những người khác, ăn như hùm như sói.

Tuy đã ăn nhiều lần, nhưng lần ăn nào, cũng đều thấy hạnh phúc như thế.

Bây giờ đã có nhiều người bảo, Ngải Huy ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là Lâu Lan ở đâu! Lâu Lan chính là kẻ ổn định sĩ khí, Lâu Lan chỉ muôi vào đâu, dù là nước sôi lửa bỏng người ta cũng nhảy đến đó! Ngải Huy? Là ai hả! Hắn có chống lại được mỹ thực của Lâu Lan không? Mọi người chia một phần cho hắn là tốt lắm rồi…

Những ai đã ăn xong cũng đều tàn bạo nhìn Ngải Huy chằm chằm, dáng vẻ dằn vặt, có nên nhào tới đoạt đồ ăn trong miệng hổ không?

“Ngải Huy hôm nay có tiến triển gì không?”

Tiếng Lâu Lan vang lên đâu đó, mặt Ngải Huy đang chôn vào đĩa thức ăn, ánh mắt đầy gai góc chung quanh đâm tới, nhưng hắn vẫn bất động, giọng hàm hồ: “Thêm ít thời gian nữa…”

Thung lũng ở trên dãy núi Hắc Ngư Chủy sơn, có nghĩa thứ họ có dồi dào nhất, chính là Hỏa Nguyên lực. Làm sao lợi dụng Hỏa Nguyên lực, chính là vấn đề Ngải Huy đang quan tâm lớn nhất.

Trên lý thuyết, chỉ cần ngũ nguyên tương sinh cách cục hình thành, thì dù là nguyên lực loại nào, cũng đều có thể trở thành cội nguồn cho ngũ nguyên sinh hoàn lớn mạnh. Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết, trên thực tế làm sao lợi dụng được Nguyên lực vẫn còn rất nhiều hạn chế.

Hắc Ngư Chủy sơn có Hỏa Nguyên lực dồi dào, nhưng Hỏa Nguyên lực này cực kì cuồng bạo, muốn lợi dụng nó, thì trước hết phải thấu hiểu nó. Giống như lão sư vậy, phải tìm được tiết điểm của Hỏa Nguyên lực trước.

Thế nên phải thăm dò kĩ lưỡng sự phân bố Hỏa Nguyên lực xung quanh, tìm ra đúng tiết điểm của chúng, Ngải Huy mới thuần phục nó được.

Hệ thống phòng ngự cũng vậy, Nguyên lực trì cũng vậy, đều cần rất nhiều Nguyên lực, đều phải lấy từ cái núi lửa này.

Nhưng họ chưa dám đi tra xét xung quanh, sợ lỡ gặp phải Hoang thú lợi hại, có muốn chạy về thung lũng để thủ cũng không được.

Vì hệ thống phòng ngự chưa có, sương mù chỉ để ngụy trang mà thôi.

Ngải Huy liếm sạch đĩa, những ánh mắt ghen tị đang đâm vào hắn cũng dời đi, Ngải Huy thỏa mãn nhấc mặt ra khỏi đĩa.

Hắn chuyển mắt nhìn quanh: “Hà mù đâu? Ông ta thế nào rồi?”

Lâu Lan nói: “Ông ta còn đang rèn định nguyên trụ, chúng ta cần rất nhiều định nguyên trụ, ông ta hãy còn chưa ăn cơm.”

Định nguyên trụ là do Ngải Huy thiết kế ra, tương tự như cột cát hắn đã làm cho Cốc Thiên Ninh.

Định nguyên trụ là tên do Hà mù đặt, Ngải Huy nghĩ vì Hà mù thấy hắn đặt tên “Bạch Hỏa” tùy tiện đơn giản quá, nên tự mình làm công việc đặt tên luôn.

Nghe thế, Ngải Huy sửng sốt, đây là người đầu tiên chống lại được mĩ thực của Lâu Lan a. Nghiêm túc chăm chú đến như thế, thực sự là lợi hại, Ngải Huy bỗng thấy xấu hổ, người so với người, sao thấy mình chẳng có tiền đồ gì cả.

Nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua những người khác, chút xấu hổ này lập tức tan thành mây khói, quang minh lẫm liệt nói: “Thế phần cơm của ông ta đâu? Ta ăn giùm cho!”

“Không được, Ngải Huy.” Lâu Lan lắc đầu: “Hà Vĩ làm việc vất vả, rất hao nguyên lực, cần phải được bổ sung.”

Ngải Huy thua trận, cười ha hả giả mù sa mưa: “Ai nha, quên mất, nếu không hồi nãy đã nhường thêm cho ông ta một ít.”

Xung quanh vang lên những tiếng cười khẩy khinh bỉ không chút khách khí.

Ngải Huy trừng mắt với Thiết Nữu, ngươi cười lớn tiếng như vậy là có ý gì?

“Xong rồi.”

Tiếng Hà mù mệt mỏi như u linh bỗng vang lên ngay sau lưng, ông như ma trơi lừng lững từ sau lưng Ngải Huy bay tới trước mặt Lâu Lan.

Hà mù có cách thức di chuyển rất đặc biệt, U Linh phiêu phù.

Bay lừng lững cách mặt đất mấy thước, cứ từ từ mà lướt, chả khác gì u linh. Lúc đầu mọi người ai cũng sợ, sau riết cũng thấy quen.

Hà mù không nhìn thấy đường, nên mới nghĩ ra cách di chuyển này. Trên mặt đất chướng ngại vật quá nhiều, cách mặt đất mấy thước là vừa vặn thoát được loại địa hình gồ ghề của mặt đất. Tốc độ chậm, vừa đủ để ông sử dụng khả năng nhận biết nhạy cảm của mình, né được những thứ như cây cối, vách tường.

Ngải Huy sửng sốt bật thốt: “Nhanh thế?”

Theo kế hoạch của hắn, mỗi một toà Nguyên lực trì, cần mười hai cây định nguyên trụ. Bọn họ cần năm toà Nguyên lực trì, vậy thì là sáu mươi cây định nguyên trụ.

Kết cấu của những định nguyên trụ này phức tạp hơn thứ hắn làm cho Cốc Thiên Ninh rất nhiều. Sáu mươi cái định nguyên trụ, Ngải Huy đã bàn với Hà mù, Hà mù nói ít nhất cũng phải mất năm ngày, không ngờ mới có hai ngày đã hoàn thành.

Hà mù không để ý đến hắn, mỉm cười với Lâu Lan: “Cảm ơn Lâu Lan.”

Sau đó bắt đầu vùi đầu từ từ ăn, một lát sau, mới đột nhiên nói: “Hỏa diễm không tệ.”

Lúc này Ngải Huy mới hiểu ra, hóa ra là nhờ công của bạch hỏa.

Không ngờ bạch hỏa có ích cho việc rèn đến thế, điều này làm cho hắn cực kì bất ngờ. Ngải Huy không rành về luyện chế binh khí, nhưng lượng công việc năm ngày giảm xuống chỉ còn có hai ngày, ý nghĩa của điều này thế nào hắn hiểu rất rõ.

Tim hắn đập thình thịch, vẻn vẹn mới chỉ là thay đổi lò nung, đã mang tới tác dụng lớn như vậy, nếu mang cả lý luận của sư phụ ra mở rộng sang những phương diện khác, vậy sẽ phát sinh hiệu quả đến thế nào?

Chợt phát hiện ra tiềm lực ẩn chứa trong lý luận của sư phụ thực là quá rộng, làm hắn vừa kiêu ngạo lại vừa thấy nhớ người.

Nhớ hồi sư phụ còn sống, chẳng mấy ai hiểu được ý ông, Ngải Huy quyết định, sẽ phải làm cho lý luận của người ra phát dương quang đại.

Trong lòng hắn khuấy động, hắn bay tới chỗ lò nung.

Đằng trước lò nung, sáu mươi cái định nguyên trụ chồng chất như một ngọn núi nhỏ. Ngải Huy bay xuống, cẩn thận kiểm tra từng cái một.

Định nguyên trụ hắn thiết kế này có thể tích nhỏ hơn, nhưng tinh tế hơn, hiệu quả xuất sắc hơn.

Mỗi cây Định nguyên trụ chỉ to bằng nắm đấm, dài ba thước, định nguyên trụ khác nhau, vật liệu làm ra cũng khác nhau. Có cái rực ánh bạc kim loại, có cái làm bằng gỗ điêu khắc, có cái bằng nham thạch. Nhưng cái nào cũng cực kỳ tinh mỹ, xung quanh đều là hoa văn huyền ảo, từ trong những hoa văn tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nhè nhẹ lưu chuyển, như ẩn như hiện, chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật.

“Đẹp quá!”

Tiếng Sư Tuyết Mạn vang lên, cô đứng ngay bên cạnh Ngải Huy, say mê ngắm nghía.

Ngải Huy hăng hái: “Đi, chúng ta đi xây Nguyên lực trì.”

Những người khác cũng đã tới, xây Nguyên lực trì là việc quan trọng nhất. Có đủ Nguyên lực, họ mới xây dựng được hệ thống phòng ngự, không cần phải dùng xương máu bản thân để đấu với hoang thú nữa.

Lò nung do Ngải Huy cải tiến hiệu quả xuất sắc như thế, mọi người rất chờ mong, Nguyên lực trì Ngải Huy cải tiến sẽ ra sao?

Trong cốc khí thế ngất trời, ai cũng ngừng luôn công việc đang làm.

Ngải Huy quyết định bố trí Thủy Nguyên lực trì trước, người hỗ trợ hắn là Thiết Nữu.

Hắn đã tìm ra tiết điểm của hồ nước rồi.

Dưới sự chỉ huy của Ngải Huy, Thiết Nữu cắm định nguyên trụ xuống nguồn nước. Việc này rất quan trọng, không được đóng sai chỗ, mà còn phải bảo đảm định nguyên trụ không bị tổn hại.

Sư Tuyết Mạn rất nghiêm túc, vô cùng cẩn thận, cắm mười hai cây định nguyên trụ xong cũng làm cô phải mướt mồ hôi.

Cắm xong cái cuối cùng, Sư Tuyết Mạn thở phào, toàn thân đương căng thẳng cũng chùng ra, cô thực sự rất sợ mình làm sai.

Nhớ năm xưa, thực hiện kế hoạch【 Dĩ thành vi bố 】ở Tùng Gian Thành, cắm châm kim đều là Ngải Huy làm, giờ cô mới cảm nhận được, năng lực chịu đựng của Ngải Huy thực sự là cường hãn.

Mặt đất bỗng run lên.

Sư Tuyết Mạn giật mình nhìn lại, mọi người cũng đều tập trung nhìn vào hồ nước nhỏ.

Hồ nước đang sôi sùng sục, Thủy Nguyên lực mãnh liệt từ trong hồ tỏa đầy ra ngoài.

Ngải Huy hào hứng kêu to: “Cẩn thận phòng bị!”

Nguyên lực dao động mạnh rất dễ thu hút Hoang thú, nhưng đám Ngải Huy đã sớm chuẩn bị sẵn. Nếu có Hoang thú xuất hiện, sẽ có người dẫn dụ chúng đi.

Tinh thần của mọi người căng thẳng cao độ, nhưng chưa thấy hoang thú đến.

Trên mặt hồ bắt đầu xảy ra biến hóa. (~^~)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.