[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 404 : Vào thành




Ngải Huy không dừng ngang ghé dọc, hết tốc lực bay tới Thiển Thảo Thành.

Thiển Thảo Thành là một thành nhỏ biên thuỳ, diện tích không lớn, chỉ cỡ Tùng Gian Thành. Ngày trước ở đây buôn bán sầm uất, nên rất nhộn nhịp, nhưng bây giờ giao thương sút kém, nên Thiển Thảo Thành cũng rất tiêu điều.

Người nhàn rỗi trở nên nhiều lên, ngoài đường đâu đâu cũng nhìn thấy người ta túm năm tụm ba tán gẫu với nhau.

Vì dạo này trộm cướp nhiều quá, nên Thiển Thảo Thành luôn mở hàng rào phòng ngự. Trên những tán cây dày của những cây cổ thụ to đều lấp loáng ánh sáng màu xanh lục. Ở những chỗ quan trọng của Thiển Thảo Thành đều có trồng cổ thụ phòng ngự, tạo thành một hàng rào ánh sáng phòng ngự.

Cổ thụ phòng ngự chỉ có một tác dụng là phòng ngự. Rễ của nó đâm rất xuống đất rất sâu, có thể cao tới hơn 200 mét, cây càng cao, sức phòng ngự càng mạnh.

Ở Phỉ Thúy Sâm, mỗi toà thành thị khi xây dựng, đều có trồng cổ thụ phòng ngự. Nhưng loại cây này chỉ khi nào đã phát triển tới mức độ nhất định thì mới có được sức phòng ngự đủ mạnh, và sống càng lâu thì càng mạnh.

Làn ánh sáng do cổ thụ phòng ngự tạo ra có khả năng ngăn cản công kích từ trên cao rất hữu hiệu.

Thiển Thảo Thành diện tích không lớn, nhưng lại có lịch sử lâu đời, cổ thụ phòng ngự cao hơn 100m có ba cây, sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ. Đạo phỉ bình thường muốn đánh hạ thành là chuyện không tưởng.

Kỳ thực Ngải Huy cảm thấy đi Man Hoang xây thành, người thích hợp nhất chính là Mộc tu. Những cổ thụ phòng ngự kiểu này đều cần phải có Mộc tu trồng và chăm sóc. Nếu được Mộc tu đại sư ra tay, hiệu quả còn cường hãn hơn.

Nhưng với quan hệ của Phỉ Thúy Sâm và Trưởng Lão Hội hiện giờ, muốn hai bên liên thủ với nhau, còn không tưởng hơn là bảo đạo phỉ đánh hạ Thiển Thảo Thành.

Ngải Huy chỉ biết sư tỷ mở nhà thêu ở Thiển Thảo Thành, còn vị trí cụ thể ở đâu thì phải tìm người hỏi thăm. Hắn từ bầu trời hạ xuống, đi vào cửa thành.

Hộ vệ thủ thành lười biếng liếc mắt nhìn hắn, Ngải Huy không buồn để ý, chỉ cần không bị tấn công, hộ vệ thành nào cũng có dáng dấp như vậy.

Hộ vệ nhìn Ngải Huy, thò tay đồng bạn bên cạnh.

Đồng bạn đang cho hồn đi ngao du, bị quấy rầy, bất mãn hỏi: "Cái gì?"

Hắn nhìn theo ánh mắt đồng bọn. Nha, một tiểu tử bình thường, cảnh giới cũng chả cao, nhị nguyên mà thôi, người như thế ở đâu mà chả có? Có cái gì mà ngạc nhiên? Cũng là một tên dùng kiếm, khoan, dùng kiếm. . . vân dực màu đen. . . cái mặt. . .nhìn quen quen…

Hắn ngây người.

Hai người nhìn vào, Ngải Huy không có cảm giác gì. Thế nhưng ánh mắt của đối phương cứ dính chặt vào người hắn, làm hắn thấy khó chịu, quay mặt sang hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Hai hộ vệ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu.

Ngải Huy nhìn họ, thấy kì kì. Nhưng nếu không gây gì cho hắn, thì hắn cũng chẳng có hứng thú phản ứng, đi thẳng vào trong cửa thành.

Cửa thành rất dài, như một cái đường hầm tôi tối.

Khi hắn đi ra khỏi cửa thành, ánh sáng tràn ngập, âm thanh huyên náo của sự sống đập ngay vào mặt. Ngải Huy nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, và không khí sự sống làm hắn cảm thấy rất thoải mái.

Hắn mở hai tay ra, như muốn ôm cả thế giới này.

Ánh nắng vẫn ấm áp, nhưng tiếng huyên náo hình như nhỏ đi một chút.

Càng nhỏ hơn một chút. . .

Yên tĩnh.

Yên tĩnh như chết.

Cái gì thế nhỉ? Ngải Huy sửng sốt, hắn không hề có cảm giác có nguy hiểm tới gần, cũng không có cảm giác có cao thủ tới đây.

Ngải Huy vội mở mắt ra, ngây người.

Cả con đường, mọi người như bị trúng phép định thân, dừng sững lại, mọi con mắt đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Yên tĩnh, yên tĩnh quái dị.

Ngải Huy theo bản năng cúi đầu nhìn mình, ờ, đồ hơi rách, hơi cũ, hơi bẩn, nhưng chỉ thế thôi mà, đâu có chỗ nào gớm ghiếc lắm đâu?

Hắn ngẩng đầu.

Mọi người như đột nhiên sống lại, cả đám thất kinh, nháo nhào bỏ chạy. Có những người vội vàng tới mức vấp ngã, vừa bò vừa chạy đi.

Tới khi Ngải Huy kịp phản ứng, thì con đường mới vừa đầy người ồn ào đã hoàn toàn trống trơn, không còn một bóng người.

Hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngải Huy trố mắt, ớ, thế này, làm sao … hỏi đường. . .

Sau nửa canh giờ, trong phường thêu, Minh Tú răn dạy Ngải Huy.

"Ngươi bây giờ đâu còn nhỏ tuổi nữa, sao còn làm việc bậy bạ như thế? Giờ thì hay rồi, cả thành giờ đã đều biết, ta là sư tỷ của ngươi, ta chỉ muốn ở đây sống yên ổn, ngươi lại tới đây gây ra náo loạn! Ngươi có biết không, hôm nay chưởng quỹ tới đưa vật liệu cho ta, mà không hề dám ngẩng đầu nhìn ta, lúc nào cũng rạp xuống đất nói chuyện với ta, tiền cũng không dám lấy, ta mất cả mười phút khuyên can đủ đường ông ấy mới chịu nhận tiền. Ngươi nói đi, thế này còn làm ăn gì được nữa?"

"Biết ngoài kia người ta nói gì về ngươi không? Tử Thần! Đồ tể! Giết người như ngóe, làm ta cũng phải hết hồn."

"Trên người ngươi sát khí quá đi! Động một chút là đánh đánh giết giết, bao lâu rồi không luyện thêu hả? Ta không muốn nói đâu, nhưng ngươi phải sửa đổi tính tình đi, đừng có hơi một tí là đánh đánh giết giết nữa, ngươi đâu còn nhỏ tuổi nữa, muốn giết người là giết à, làm sao còn ai sống được nữa?"

"Có cần ta đánh nhau với ngươi hay không?"

Ngải Huy ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy, luôn mồm "Dạ vâng, vâng, đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Lần sau gặp ai ta nhất định cũng sẽ hiền hòa, uống trà nói chuyện gẫu với họ" vân vân.

Nghe nghe một hồi, nghe tới câu cuối, thì mặt dại ra, ngẩng lên thấy Minh Tú sư tỷ ra vẻ muốn thử, thì hết hồn.

Minh Tú rất hài lòng biểu hiện của bản thân, xoạch một cái, lại trở về dáng vẻ dịu dàng như nước, giọng ngọt ngào: "Sư đệ, tính tình của ngươi sư tỷ sao lại không biết, nếu sư đệ ra tay, vậy tất nhiên là bọn người kia trêu chọc sư đệ. Sư đệ ra tay tàn nhẫn, vậy chứng tỏ bọn họ không phải chỉ gây chuyện bình thường. Nhưng mà đánh giết không phải là chuyện tốt, Hung Sát rất nặng, sư đệ cần gì phải đếm xỉa tới họ, rộng lượng bỏ qua đi, đừng làm bản thân nguy hiểm nữa được không. Với lại, vào Phỉ Thúy Sâm rồi, làm gì còn có chuyện gì khiến sư đệ phải rút kiếm nữa? Sư tỷ của đệ có phải là cục đất đâu?"

Giọng rất nhẹ nhàng dịu dàng, làm Ngải Huy chột dạ.

"Sau này không được tái phạm nữa nhớ chưa? Sư phụ sư nương không còn, sư tỷ sẽ chăm sóc cho đệ."

Ngải Huy đàng hoàng nói: "Dạ."

Đám nữ nhân trong phường thêu thập thò nhòm ngó, hiếu kì bàn tán với nhau.

Một người rõ mặt hoa si: "Hắn chính là Lôi Đình Kiếm Huy? Nhìn đâu có hung dữ chỗ nào đâu, ai da, cười rất là đáng yêu!"

Một người khác tóc ngắn khịt mũi khinh bỉ: "Đáng yêu? Biết hắn giết bao nhiêu người rồi không? Đủ chất kín phường thêu này đó."

Câu nói này làm cả đám giật thót, cách miêu tả này của thêu nữ tóc ngắn quá là sinh động.

"Đêm nay nếu ta gặp ác mộng, đều là trách ngươi!"

"Sao nói cái gì nghe ghê quá vậy! Hù chết người ta!"

"Trời ơi, tối nay ta phải làm thêm giờ đó, làm sao bây giờ?"

Thêu nữ tóc ngắn nói xong, mặt cô cũng hơi trắng bệch, bị ngay chính câu nói của mình hù dọa.

Một thêu nữ lớn tuổi lo lắng: "Phường chủ mới nguy, dạy dỗ suốt nãy giờ, hy vọng là không làm chọc giận hắn, nếu không hắn quậy tưng lên, vậy biết làm sao?"

"Chúng ta sẽ bị giết như người ta giết gà."

Thêu nữ hoa si hai mắt tỏa sáng: "Chỉ có ta thấy người đẹp hay sao? Mọi người nhìn đi mà, hắn cười rạng rỡ như ánh mặt trời vậy."

Thêu nữ tóc ngắn cười gằn: "Lúc hắn giết người chắc chắn cũng cười rạng rỡ như thế đấy."

"Ngươi thực không cho người ta ngủ ngon có phải không! Xử ngươi mới được! Để ta, ta cũng tham gia! Xin tha cũng vô dụng, không ai tha cho mi!"

Đám nữ thêu ồn ào, loạn thành một đống.

Năm tháng hình như không để lại dấu tích trên người Lục Minh Tú, cô vẫn dịu dàng nhàn tĩnh đầy thân quen, trong phường thêu, đám nữ thêu đầy tò mò nhìn hắn, thời gian như chuyển ngược, hắn thấy mình như đang trở lại Tùng Gian Thành, trong lần đầu tiên vào phường thêu của sư nương.

Tới lúc này hắn mới nhận ra, sư tỷ bài trí phường thêu giống hệt cái ngày xưa của sư nương.

Sư tỷ nhất định cũng rất nhớ sư phụ sư nương.

"Lại đây phụ một tay, dạo này hàng gấp lắm, lượng hàng lại nhiều, Tú nương không đủ ngươi, may mà ngươi tới."

"Được!"

Đám nữ thêu há hốc miệng nhìn tên đồ tể giết người như ngóe trong truyền thuyết ngoan ngoãn cầm kim lên bắt đầu thêu, phường chủ lại còn vừa nhìn vừa răn dạy.

"Làm gì lạ vậy!"

"Sai rồi sai rồi! Chỗ này, năm đó ngươi đâu có bị sai như thế này."

"Cầm kim không đúng!"

Minh Tú nhìn Ngải Huy thêu đầy chăm chú, ánh mắt nhu hòa ấm áp. Nếu sư phụ và sư bá còn ở đây, thấy sư đệ thành tựu, nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.

Bao nhiêu kí ức ùa nhau tràn về.

Nhớ lại lúc sư đệ phá giải thử thách của sư phụ, nhớ lúc hắn làm cả xưởng nổ tung, nhớ lúc hắn chuyên chú kéo tơ bóc kén, cô khẽ cười vui vẻ.

Những năm tháng đó ở Tùng Gian Thành là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời cô, có sư phụ sư bá và sư đệ.

Cái bóng lưng khoan hậu đó, và nụ cười chân thành đó.

Khi Lục phong đến phường thêu, thấy hình ảnh này, thì không khỏi trợn mắt ngây ra. Không chỉ hắn, cả đám thuộc hạ sau lưng cũng đơ người.

Một lát sau, Lục phong mới phục hồi tinh thần lại, hắn chuyển sang nhìn Minh Tú, đầy áy náy: "Dạo này trong bộ nhiều việc quá, không tới thăm muội được, Minh Tú muội đừng trách huynh."

Ngải Huy tò mò ngẩng lên nhìn Lục phong, cái tên này là ai vậy?

Minh Tú lạnh nhạt: "Nhị ca quá khách khí."

Ngải Huy quay sang nhìn Minh Tú sư tỷ, nhìn dáng vẻ của sư tỉ, là biết người không ưa cái tên này, ngày xưa với Lý Duy đại ca, sư tỉ cười rất dịu dàng nha.

Hay mình nghĩ sai rồi? Sư tỷ gọi người kia là Nhị ca đó, Ngải Huy cảm thấy hiếu kì!

Lục phong như không nhìn thấy sự lạnh nhạt của Minh Tú, nụ cười trên mặt không giảm, ánh mắt chuyển qua Ngải Huy, sang sảng nói: "Vị này chắc là sư đệ của Minh Tú, Lôi Đình Kiếm Huy Ngải Huy có đúng không? Đã sớm nghe nói Minh Tú có một sư đệ thiên tài, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, oai hùng bất phàm!"

Ngải Huy vội thu hồi lòng coi thường, riêng độ dày da mặt, đã không phải là người bình thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.