[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 334 : Côn Luân Kiếm Minh




Ngân Thành còn được gọi là Tháp Thành, là tòa thành tinh hoa nhất của Ngân Vụ Hải, nơi đây tấc đất tấc vàng, tháp cao xây chằng chịt ven sông ngân vụ trở thành hình ảnh biểu tượng của Ngân Thành.

Nếu nhìn từ trên cao, sẽ thấy vạn tháp san sát, như rừng kiếm cao vót, nhắm thẳng vào bầu trời. Xe mây, hỏa phù vân, nguyên tu bay xuyên qua xuyên lại trong đó, bên cạnh là dòng Ngân Vụ Hà lòe lòe tỏa sáng như ẩn như hiện. Con đập và cửa sông khổng lồ nơi thượng du cao to sừng sững, như muốn chia cắt không gian, cực kỳ đồ sộ.

Với tư cách thành thị to lớn nhất Ngân Vụ Hải, Ngân Thành có mười ba cái trấn to nhỏ, xa nhất cách Ngân Thành 220 km, gần nhất cách Ngân Thành 26 km. Mỗi trấn đều phồn hoa, quy mô không thua gì một tòa thành loại nhỏ.

Tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh nằm ở Tiểu Dạ Trấn, một trong mười ba cái trấn đó.

Ngải Huy trước kia cho rằng Côn Luân Kiếm Minh ở Ngân Thành tất phải quảng bá cho mình rộng rãi, nhưng tới Ngân Thành mới biết, người dân Ngân Thành chẳng ai biết mấy về Côn Luân Kiếm Minh.

Nơi có ảnh hưởng lớn nhất của Ngân Thành là Long Hưng Đạo Tràng.

Điều này có thể nhìn ra từ vị trí tổng đạo tràng của Long Hưng Đạo Tràng. Nó không chỉ nằm trong Ngân Thành, mà còn rất to, rất nguy nga, rất khí thế.

Xây một cái đạo trường đồ sộ như vậy ở Ngân Thành, không phải có tiền là làm được, mà còn phải có bối cảnh dữ dằn sau lưng.

So với nó, Côn Luân khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự tò mò Ngải Huy dành cho Côn Luân.

Kiếm thuật thịnh hành, đều nhờ có Côn Luân.

Có người nói minh chủ Côn Luân Kiếm Minh là một nữ tử, tuổi rất trẻ, lai lịch bí ẩn, kiếm thuật cực kỳ cao siêu, sáng chế nhiều môn kiếm thuật truyền thừa, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, chẳng biết thật hay giả.

Rời khỏi Ngân Thành, giá đất giảm hẳn, số lượng tháp cao giảm mạnh, thay vào đó là lầu các, đình viện.

Kiến trúc tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh khá cũ kỹ, hẳn đã nhiều năm rồi, nơi đâu cũng thấy có chỗ bị sụp vì cũ quá, nhưng chủ nhân lại chẳng hề có ý tu sửa. nhưng đạo trường của nó lại đặc biệt gây được chú ý.

Trên tường bao, trên mái ngói, hay trên đất đai xung quanh đạo trường, đều có cắm cực nhiều những đoạn kiếm gãy, có cái đã rỉ sét loang lổ, có cái vẫn còn tỏa ngân quang lóng lánh.

Hai bên đối diện cửa chính là một loạt sào trúc dựng thành hàng dài, bên trên treo đầy kiếm cỏ.

Một làn gió nhẹ thổi qua, tiếng kiếm reo lên lanh lảnh không dứt.

Đi được hai bước, Ngải Huy nhìn thấy thợ đang xử lý kiếm cỏ. họ nhúng kiếm cỏ vào trong thùng gỗ đựng dung dịch màu đen, một lát sau nhấc lên, treo thanh kiếm cỏ đen bóng lên sào trúc.

Một loạt giá trúc, kéo dài mấy trăm trượng, rất là đồ sộ.

Tuy vị trí địa lý của tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh hơi hẻo lánh, nhưng không quạnh quẽ chút nào. Thỉnh thoảng lại có những nhóm thiếu nam thiếu nữ năm ba người đi ngang qua Ngải Huy, ngang hông ai cũng treo trường kiếm, say sưa thảo luận về bài mới học hoặc về cuộc những cuộc tỷ thí mới được xem.

Ngải Huy thích bầu không khí nơi này, nó làm hắn nhớ tới Tùng Gian Viện.

Sự xao động bên ngoài kia không hề ảnh hưởng tí nào tới nơi này.

Trên cửa chính, viết hai chữ "Côn Luân", không hiểu vì sao, chữ viết này Ngải Huy cảm thấy hơi quen mắt.

Đi qua cửa chính, tầm nhìn trống trải hẳn, trong diễn võ trường nào cũng có người đang tu luyện, và đều là đang luyện kiếm. Mỗi diễn võ trường, đều có một Phu tử đang chỉ dạy tu luyện, thỉnh thoảng lại múa may làm mẫu.

Một thiếu niên thấy Ngải Huy hết nhìn đông tới nhìn tây, liền chủ động tiến lên: "Quý khách tới có việc? có cần giúp đỡ gì không?"

Thiếu niên nhìn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bên hông mang một thanh kiếm, dáng dấp khá là linh hoạt.

Ngải Huy lấy ra một thanh tiểu kiếm dài ba tấc: "Ta tới để lĩnh hội kiếm trận."

Thiếu niên liếc mắt nhìn tiểu kiếm, gật đầu: "Có tiểu kiếm lệnh đều là quý khách Côn Luân chúng ta, xin mời đi sang bên này. Chúng ta có sáu loại kiếm trận, không biết quý khách muốn lĩnh hội loại nào?"

"Sáu loại?" Ngải Huy giật mình, hắn không ngờ kiếm trận lại có tới mấy loại.

Thấy Ngải Huy giật mình, thiếu niên kiêu ngạo: "Kiếm thuật Minh chủ vô song, sáu loại kiếm trận đều là do minh chủ sáng chế, sau này chúng ta sẽ còn có nhiều hơn nữa."

"Thực là ghê gớm." Ngải Huy thầm nghĩ, ngẫm lại mình tạo một cái kiếm trận mà còn không xong, người ta đã chế ra được tới sáu cái, không phục không được a.

Chẳng trách tên tuổi Côn Luân lên cao là vì bản thân có thực lực.

Thiếu niên nhất thời nảy sinh hảo cảm với Ngải Huy: "Kiếm trận là một nơi tốt để mài giũa kiếm thuật, chỉ là giá cả quá đắt, bình thường chẳng ai mua nổi. tiểu kiếm lệnh của quý khách, có thể lĩnh hội ba loại kiếm trận."

Ngải Huy tò mò hỏi: "Các ngươi bình thường không sử dụng kiếm trận sao?"

"Muốn dùng đâu có dễ!" Thiếu niên lắc đầu: "Mở Kiếm trận phải dùng huyết tinh và tinh nguyên đậu, không phải là tinh nguyên đậu phổ thông, mà phải dùng thượng phẩm tinh nguyên đậu."

Thượng phẩm tinh nguyên đậu không chứa nhiều nguyên lực hơn tinh nguyên đậu bình thường, mà là nguyên lực nó chứa tinh khiết hơn, nên giá mắc hơn.

Giá một hạt thượng phẩm tinh nguyên đậu bằng hơn hai mươi hạt tinh nguyên đậu bình thường, mà giá cũng lên xuống thất thường, không ổn định.

Cũng vì giá nó đắt, nên số lượng sản xuất không nhiều, người bình thường đều gần như không dùng tới nó.

Bởi vì nếu dùng trong tu luyện hằng ngày, tuy thượng phẩm tinh nguyên đậu hiệu quả hơn tinh nguyên đậu phổ thông, nhưng còn lâu mới đạt tới hai mươi lần chênh lệch, thà đem ra để luyện chế binh khí, hoặc chế tạo nguyên thực, sẽ tạo ra sản phẩm có phẩm chất cao hơn.

"Thế chẳng phải đắt lắm?" Ngải Huy giơ thanh tiểu kiếm lệnh trên tay: "Vật này bao nhiêu tiền?"

Thiếu niên lắc đầu: "Ta không biết, nhưng chắc chắn là rất đắt, mà có tinh nguyên đậu cũng khoo6ng mua được."

Ngải Huy đi theo thiếu niên ngang qua diễn võ trường, tò mò hỏi: "Phu tử ở đây trình độ thế nào? Học phí đắt không?"

"Phu tử đương nhiên là giỏi nhất." Thiếu niên ngạo nghễ: "Ở mấy chỗ như Long Hưng Đạo Tràng, bọn họ cái khác có lẽ rất mạnh, nhưng nếu so về kiếm thuật, xách giày cho chúng ta cũng còn không xứng. học phí cũng đỡ, năm viên tinh nguyên đậu một năm, người bình thường cũng chịu được. Đương nhiên, đây chỉ là Phu tử giảng bài hằng ngày, nếu muốn học kiếm thuật truyền thừa, đương nhiên phải đóng thêm phí."

"Học phí quả là không mắc." Ngải Huy gật gù: "Hèn gì người tới học không ít."

Năm viên tinh nguyên đậu một năm ở cái nơi giá cả đắt đỏ như Ngân Thành thì quả thực là không cao lắm.

Thiếu niên còn thiếu chút nữa là giương cằm tới tận trời: "Đương nhiên! Kiếm thuật truyền thừa nhà ai có nữa? Ngân Thành tiểu dạ tìm Côn Luân. Đây chính là câu nói lưu hành nhất hiện nay."

Một nam một nữ từ trong hậu viện đi ra.

Nam thân hình tiêu sái, mặt như ngọc, cầm trường kiếm, nữ khí chất nhã nhặn, trầm tĩnh, yểu điệu.

Nữ tử nói, giọng oán giận: "Nữ nhân này quá không biết lý lẽ, A Hiền, nàng ta là được ngươi cứu từ tay đám người kia, sao nàng ta dám vô lễ với ngươi như thế! Thật là quá đáng!"

Nam tử lại chẳng tức giận chút nào: "Quân Du Mạc đừng tức giận, chuyện này cũng là bình thường. Chúng ta cứu nàng, vốn cũng là có tư tâm, muốn được thi ân báo đáp. Nếu không phải nghe nói trong thượng cổ di bảo có thể có một bộ kiếm quyết, ta cũng đâu thèm dính líu tới việc này. Thực không ngờ, Đại Ngụy Thương Hội lại bị diệt môn, nàng ta mới đau lòng đến vậy."

"Ừ, người nào ra tay quả là độc ác." Nữ tử thở dài: "Từ xưa tới nay, thất phu vô tội mang ngọc có tội, tai vạ tới người nhà, chuyện này ở đâu cũng xảy ra. Nàng ta cũng thực đáng thương. A Hiền, ngươi nghĩ họ có tìm tới đây hay không?"

"Quân Du Mạc đừng lo, Côn Luân không phải chỗ muốn vào là vào được. người ta không tới thì thôi, nếu tới, chúng ta sẽ thuận tiện giúp nàng ta báo mối thù diệt môn." Nam tử trả lời đầy tự tin.

Nữ tử nghe vậy, cũng yên lòng, bỗng khóe mắt nhìn thấy một người, ồ lên một tiếng: "Người kia không phải Sở Triều Dương sao?"

Nam tử dừng bước, nhìn theo ánh mắt nữ tử, mắt sáng lên: "Thực sự là Sở Triều Dương!"

Hai người đã đi theo Thạch Hữu Quang, sau khi Sở Triều Dương phục kích giết Thạch Hữu Quang không lâu, thì tới nơi kiểm tra xác của Thạch Hữu Quang, nên đối với Sở Triều Dương có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Nữ tử kinh ngạc: "Thực lực của hắn rất mạnh."

Nam tử ừ một tiếng: "Ngươi để ý bước đi của hắn và sự rung động toàn thân khi hô hấp, rất lỏng lẻo, nhưng rất hòa hợp. Còn nữa, gợn sóng nguyên lực của hắn hầu như không hề bị tiết ra ngoài, có cảm thấy giống một thanh kiếm đang giấu trong vỏ kiếm không?"

"Hừm, rất giống." Nữ tử tán thành, hai mắt sáng lên một tia sáng kỳ dị: "Quanh người hắn có kim nguyên lực vờn quanh, rất nhạt, rất bí mật, nhưng chúng kéo dài rất xa. . . Hắn phát hiện ra chúng ta rồi!"

Quả nhiên, Sở Triều Dương xoay người, ánh mắt nhìn sang bên này.

Nam tử nghiêm túc hẳn lên, Sở Triều Dương cho thấy thực lực mạnh hơn hẳn so với lần trước hắn phán đoán. Lúc đó, hắn nghĩ Sở Triều Dương chỉ vừa đột phá cảnh giới ngoại nguyên, nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng đã sai lầm.

Hắn cười nhã nhặn, chủ động bước lên hành lễ: "Huynh là Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triều Dương Sở huynh? Tiểu đệ Tần Hiền, đây là hôn thê của tiểu đệ, Luyện Quân Du. Không ngờ Sở huynh quang lâm, thực là rồng tới nhà tôm."

"Chào hai vị." Ngải Huy thấy đối phương thái độ ôn hòa, cũng thay ngay dáng vẻ đề phòng, cười: "Có bằng hữu tặng cho một cái tiểu kiếm lệnh, bảo tại hạ tới đây mở mang kiến thức một chút về Côn Luân kiếm trận, để được mở mang tầm mắt."

Tần Hiền cười: "Sở huynh quá khiêm tốn, cái tên Ngân Luân Kiếm Khách của huynh, ai mà không biết."

Ngải Huy tự giễu: "Lý do để ai mà cũng biết đó, thực chẳng dám lấy để khoe khoang."

Tần Hiền và Luyện Quân Du cười.

Thiếu niên dẫn đường ngây người, cái tên Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triều Dương hắn đương nhiên đã được nghe qua. lệnh truy nã của Đại Ngụy Thương Hội thực khiến người ta không biết nên khóc hay cười, hai năm nay, Ngân Luân Kiếm Khách thanh danh vang dội, chiến tích kiêu người, được giới nguyên tu tu luyện kiếm thuật khá là yêu mến.

Tần Hiền nói với thiếu niên: "Ngươi đi làm đi, Sở tiên sinh giao cho ta."

Thiếu niên dạ một cái, co giò chạy ngay, trong lòng cực kỳ phấn khởi, tiếc là không chạy đi báo tin cho bạn thân biết được. Tuy họ không được vào trong kiếm trận, nhưng đứng ngoài xem thì không ai cấm.

Được xem Ngân Luân Kiếm Khách nổi danh ra tay, cơ hội ngàn năm một thuở, không xem là đồ ngu.

Trong nháy mắt, cái tin Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triều Dương giá lâm Côn Luân Kiếm Minh, khiêu chiến kiếm trận, nhanh như gió truyền khắp các đạo trường.

Từ phu tử đang giảng dạy, tới đám cường nhân cả năm chỉ biết cắm mặt vào tu luyện, đều bỏ hết việc đang làm, chạy ào ào tới khu kiếm trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.