Thôi Thiên Chính nhìn Sư Tuyết Mạn, mặt nàng rất kiên định và quật cường, lờ mờ có thể thấy thần thái năm đó của Sư Bắc Hải. ngay cả điệu dáng coi trời bằng vung, cũng có mấy phần rất giống.
"Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả hay chưa?"
Hắn hỏi, rất bình tĩnh.
"Đã nghĩ kỹ." Sư Tuyết Mạn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Thôi thúc.
"Dẫn Đoan Mộc Hoàng Hôn tiến vào trấn thần phong, tiết lộ cơ mật trấn thần phong. Tự ý vận dụng trấn thần phong, trong Phỉ Thúy Sâm truy sát sứ đoàn Thần chi huyết, ngươi có đoán ra trước phản ứng của Trưởng Lão Hội hay không?"
Sư Tuyết Mạn trầm giọng: "Đều đã nghĩ. Đây đều là quyết định của một mình ta, không liên quan tới ai các, tất cả trách nhiệm một mình ta gánh."
Thôi Thiên Chính nhìn nàng, nói đầy dụng ý: "Ngươi cần gì phải vội vã như thế? Dựa theo tốc độ bây giờ, chỉ mười năm nữa, là ngươi có thể thay chỗ phụ thân, thêm hai mươi năm nữa, Ngũ Hành Thiên tương lai là của các ngươi. Ngươi chỉ cần làm từng bước, tất cả mọi thứ, đều là của ngươi. Tới lúc đó, là hận là thù, hay là báo ân, ngươi muốn làm thế nào cũng được."
"Ta biết." Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Nhưng ta cũng biết, một khi ta tiếp nhận như vậy, ta sẽ phải luôn làm theo ý họ. Thứ bọn họ cho ta, dù ta thích hay không, cũng đều phải lấy. Ta không cần, người họ cần không phải là ta, họ chỉ cần những kẻ biết nghe lời làm theo ý họ."
Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng cạnh cười khẽ, hắn xuất thân thế gia, đối với những chuyện này hắn hiểu rất rõ.
Muốn đội vương miện, thì phải chịu nổi sức nặng của nó, cái gì mà đẹp, thì đều khó có, hoặc đều có cái gì đó đằng sau.
Thôi Thiên Chính khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi thì phải ẩn nhẫn một chút, chờ tới khi ngươi nắm đại quyền, lúc đó muốn làm gì thì còn ai cản được? Cuộc đời của ngươi còn rất dài."
Sư Tuyết Mạn lắc đầu: "Tới lúc đó ta già rồi. Hai mươi tuổi phải làm chuyện hai mươi tuổi nên làm, ba mươi tuổi phải làm chuyện ba mươi tuổi nên làm, bốn mươi tuổi thì làm chuyện bốn mươi tuổi nên làm, muốn làm là phải đi làm liền, không thể chờ, chờ tới khi già muốn làm cũng không làm được nữa."
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe mà ngơ ngác.
Thôi Thiên Chính bất đắc dĩ: "Ngươi không sợ liên lụy cha ngươi?"
Sư Tuyết Mạn chớp mắt: "Lời này là cha ta nói."
Thôi Thiên Chính yên lặng, một lát mới lắc đầu: "Cha con các ngươi làm chuyện này, ài, thật là không làm người ta bớt lo. Được rồi, nhiệm vụ của ta chỉ là không để trấn thần phong rơi vào tay địch mà thôi. Những chuyện khác, ngươi là người phụ trách, ngươi tự quyết định."
Thôi Thiên Chính thân là đại sư, địa vị cao cả. Trấn Thần Phong bị đoạt đi? Hắn chẳng lo lắng chút nào, dù Đại Cương có tự thân tới, muốn đoạt được trấn thần phong cũng phải trả giá đắt.
"Vậy thì, lên đường."
Sư Tuyết Mạn dứt khoát ra lệnh.
Dân chúng thành Phỉ Thúy kinh hãi phát hiện, Trấn Thần Phong đang ở ngoài thành đột nhiên sáng lên từng đạo ánh sáng.
Rầm rầm rầm, sợi xích neo to tướng tỏa ra ánh sáng chói mắt, lóe một cái rồi biến mất.
Ngọn núi khổng lồ, từ từ di động, nguyên lực gợn sóng mãnh liệt tỏa ra, cuồng phong quét ngang thành Phỉ Thúy, Trấn Thần Phong mang theo cơn bão nguyên lực bay tới.
Không lẽ Trấn Thần Phong muốn công kích thành Phỉ Thúy?
Sự sợ hãi bao phủ toàn thành.
Ngoài Ninh Thành.
Một đội buôn mang phong cách Cựu Thổ điển hình, làm người ta chú ý.
Khác với Ngũ Hành Thiên, dân Cựu Thổ có nhịp điệu sinh hoạt chầm chậm, vẫn còn lưu lại thói quen từ thời tu chân. Đương nhiên, trong mắt người Ngũ Hành Thiên, đấy chỉ là thứ phong cách bỏ đi, đồ phế phẩm chắp vá lung tung mà thôi.
Khuyết thiếu tài nguyên, nguyên lực mỏng manh, nó từng là trung tâm của thế giới tu chân, đâu đâu cũng là động thiên phúc địa, di tích môn phái, pháp bảo từ thời tu chân cứ như đồ bỏ, đi đâu cũng thấy.
Phong cách vá víu của Cựu Thổ cũng từ đó mà ra. Nửa người trên là trọng giáp theo môn phái Luyện Thể ba vạn năm trước, nửa người dưới lại là môn phái quần giáp nào đó của bảy vạn năm trước, trên tay cầm ma môn trảm đao chả biết từ thời đại nào, đầu thì kẻ đội đạo quan, kẻ đội đấu bồng, lộn xộn nhất là giày, nếu tìm được đủ một đôi, chính là kẻ có vận may tuyệt hảo.
Ngay cả đám thương gia cũng ăn mặc loạn xạ. Chân trái thì đi hổ đầu ngự phong ngoa, chân phải lại đạp vân hài Thanh Long, giải thích: thế mới gọi là long hành hổ bộ! Còn có cái gì nhàn vân dã hạc, đao kiếm song hành, phong hỏa chung sức gì gì đó, nói chung có cái gì ghép lên người cái đó!
Nhưng mấy năm qua, vì chiến tranh, bây giờ những thứ đồ này đều có giá rất cao. Nhớ tới năm đó, pháp bảo đem ra bán theo ký, thật là đau lòng.
Bây giờ Ngân Vụ Hải mỗi tháng chỉ mở cửa sông một lần. để nước sông không ít quá, bây giờ Ngân Vụ Hải đang thử chuyển sang dùng khoáng thạch để thay tàn pháp bảo.
Cái phong cách vá víu vác đầy tàn pháp bảo lên người của Cựu Thổ trước đây luôn bị Ngũ Hành Thiên cười nhạo là đám nhà nghèo bần cùng, thì nay, ai nhìn họ mắt cũng đỏ lên vì ham muốn. cái đống pháp bảo vá víu ấy, giá bây giờ vô cùng xa xỉ.
Đều là do Thần chi huyết chết tiệt!
Thần chi huyết tu luyện là Huyết Linh lực, dùng được một số Pháp bảo, thế nên làm cho giá phế phẩm pháp bảo tăng theo đường thẳng.
Đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng không ai dám làm xằng bậy. Thời đại này, dám cất bước nghênh ngang như thế trong Ngũ Hành Thiên, cái đội buôn Cựu Thổ đội này chắc chắn không đơn giản. đám hộ vệ toàn là Nguyên tu, thực lực không hề yếu, thần sắc nhanh nhẹn, trang bị trên người không hề tầm thường.
"Mẹ nó chứ, việc gì phải vội? Ăn ít đường làm tĩnh tâm cái đã."
Đầu lĩnh Đội buôn là một cái tên béo tròn béo trục, lôi trong lòng ra cục kẹo mạch nha, thả vào miệng nhai cót ca cót két.
Để cho a huy được mở mang kiến thức một chút thành quả ba năm qua của bản nhân!
Ba năm nay, mình đâu có ăn no chờ chết đâu à!
Ngải Huy, chờ mà kinh hãi đi!
Nghiến răng nghiến lợi nhai hết cục kẹo, ba năm vất vả, bây giờ phải khoe khoang một tí mới hả lòng. Hắn thở một hơi thật dài, cản một người đi đường.
"Xin hỏi, Kiếm Tu đạo tràng đi đường nào?"
Cửa chính Kiếm Tu đạo tràng.
Bên cạnh lão già có thêm hai người, Đồng Quỷ yêu dị và Ngư Kim lãnh ngạo, hai người đã khẩn cấp điều tới một mớ nguyên liệu quý giá, rốt cục cũng đổi được một phần cháo.
Nhưng còn chưa bước vào được Kiếm Tu đạo tràng, đã bị Điền Hổ Tôn gọi lại, bảo cùng trông cửa với lão.
Hỏa sơn thiên tôn tiền bối mở miệng, hai người không thể không bồi.
Đáng thương cho hai vị phó bộ thủ Thiên Phong Bộ, từ nhỏ tới lớn, chưa từng phải canh cửa cho ai. Bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, làm cả hai vô cùng khó chịu.
Nhưng Điền Hổ Tôn cứ không ngừng thao thao bất tuyệt chỉ dạy, làm cả hai không thể không cung kính cúi đầu lắng nghe.
". . . Tuyệt không thể dễ dàng thả một kẻ nào đi vào, đây chính là nguyên tắc của chúng ta. Ngươi nghĩ đi, các ngươi tốn nhiều công sức như vậy, cháo còn không được uống, đã có kẻ khác uống thay, ngươi chịu nổi không? Là ta á, ta chắc chắn không cho. Hừ, Uất Trì lão đầu của các ngươi cũng đã từng tìm tới ta rồi, chúng ta cũng đã từng đánh nhau rồi, chứ không phải chưa có đâu nhá."
Hai người mồ hôi lạnh ròng ròng rớt xuống, không dám thở mạnh.
Điền Hổ Tôn càng thêm hứng khởi, vung tay lên: "Bí quyết canh cửa chính là ‘chặn trước’. Ha ha, kẻ nào tới phải trừng mắt nhìn kẻ đó, ánh mắt phải hung ác, cái thứ muốn đục nước béo cò á, thấy ánh mắt đó của ngươi, là sợ ngay thôi. Cái đó gọi là, quân tử bằng phẳng, tiểu nhân quanh co. Móa! Tên kia, ai cho ngươi đi vào?"
Người trung niên đã đi tới cửa giật mình, khi hắn nhìn thấy rõ ba người canh cửa, thì biến sắc ngay lập tức.
Mặt hắn lập tức chuyển sang nịnh nọt, chạy vội tới trước mặt Đồng Quỷ và Ngư Kim, cung kính: "Xin chào Đồng Quỷ đại nhân và Ngư Kim đại nhân. Tiểu nhân Hạ Thành, Phu tử Long Hưng đạo tràng. Tràng chủ nghe Miêu Hải không có bẩm báo tổng bộ, Tự ý khiêu chiến Ngải Huy, rất là tức giận, để biểu hiện sự áy náy, nên sai tiểu nhân mang chút lễ vật tới tặng cho Ngải Huy các hạ. Không ngờ lại gặp được hai vị đại nhân, thực là may mắn. . ."
Hạ Thành nói rất nhiệt tình, rất nhanh nhảu.
"Long Hưng đạo tràng. . ." Mắt Đồng Quỷ lóe lên một vệt sáng, quay sang nhìn Ngư Kim.
Long Hưng đạo tràng bối cảnh thâm hậu, tràng chủ Dương Chấn, là nhân vật hai người bọn họ cũng không dám chọc vào.
Đồng Quỷ mới vừa muốn mở miệng, đã nghe Điền Hổ Tôn không nhịn được bắn trước: "Để đồ xuống, rồi đi đi."
Hạ Thành nghe vậy giận dữ: "Lão già này, có hiểu chuyện không, tệ tràng chủ có ý tốt. . ."
Ầm!
Một cái chân rơi vào mặt Hạ Thành, Hạ Thành bị bắn tung ra hơn mười trượng, hôn mê bất tỉnh.
Con ngươi Đồng Quỷ co lại, một cước vừa rồi. . .
Hắn nhìn thấy rất rõ, trên y phục Hạ Thành có hình thêu Kim Long, hắn là Kim Long Phu tử. Kim Long Phu tử mà ngay cả một chiêu cũng không cản nổi, nếu đổi lại là mình, có né kịp hay không?
Mồ hôi Đồng Quỷ chảy càng dữ.
Điền Hổ Tôn tiện tay ném mớ đồ của Hạ Thành xuống đất, đầy bất mãn: "Tiểu tử kia cái gì cũng tốt, mỗi cái là kỹ tính, chút thiệt thòi cũng không chịu được."
Mập Mạp vừa tới cửa, nhìn thấy cảnh này, trợn mắt ngoác mồm.
Đám hộ vệ đội buôn của hắn mặt tái nhợt.
Thủ lĩnh hộ vệ giật thót, thì thầm vào tai hắn: "Ông già kia là hỏa sơn thiên tôn Điền Hổ Tôn, là một vị đại sư! Mang mặt nạ chính là phó bộ thủ Thiên Phong Bộ Đồng Quỷ, cô gái bên cạnh là phó bộ thủ Thiên Phong Bộ Ngư Kim."
"Canh cửa chỉ là chuyện nhỏ, nhưng việc nhỏ làm không tốt, làm sao làm được đại sự. . ."
Lão già không ngừng cằn nhằn.
Mồ hôi chảy dọc xuống gương mặt béo mỡ của mập mạp, áo hắn đổ mồ hôi ướt đẫm, mắt nhỏ đậu xanh tràn đầy sợ hãi.
Canh cửa. . .
Người canh cửa của A Huy, là một vị đại sư, hai vị phó bộ thủ!
Sao chân mình run thế nhỉ?
Chẳng lẽ mình đi nhầm chỗ?
"Xin hỏi ba vị đại nhân, chỗ này. . . Đây là Kiếm Tu đạo tràng của Ngải Huy có phải không?"
Giọng Mập Mạp run rẩy, nhưng đội buôn phía sau hắn không ai dám cười nhạo, họ còn sợ hơn hắn. Trước mặt một vị đại sư và hai vị phó bộ thủ, không quỳ xuống đất cũng không nằm úp sấp là dũng cảm lắm rồi.
Lão già liếc hắn: "Tiểu tử kia bảo hắn có một bằng hữu mập mạp, tên Tiền Đại, là tiểu tử ngươi?"
"Dạ dạ vâng!" Mập Mạp kích động đáp, hắn cảm thấy thật là vinh dự, quên béng mất mình tới đây là để khoe khoang.
Thành viên đội buôn bên cạnh hắn ai cũng ưỡn thẳng ngực, thần sắc tự hào.
"Ngươi có thể đi vào, những người khác không được."
Lão đầu phất tay một cái.
Đúng là canh cửa. . .
Mập Mạp khó khăn nuốt nước miếng một cái, vội vã xoay người, mịa nó chứ, chưa từng thấy đại nhân vật như vậy a!
Nhưng đầu hắn rất nhanh bị một ý nghĩ khác chiếm cứ, a huy bây giờ phát đạt rồi!
Ái chà chà, Mập Mạp cũng phải phát đạt a!
Ngơ ngơ ngác ngác đi vào đạo tràng, Mập Mạp bỗng nghe thấy một âm thanh vui sướng.
"Đã lâu không gặp! Mập Mạp, thấy ngươi Lâu Lan thật hài lòng!"
Mập Mạp giật mình, ngẩng đầu lên.
Hắn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước mặt, nhìn hắn mỉm cười, Lâu Lan vỗ tay hoan hô.
Nhiều thân ảnh vô cùng quen thuộc hiện ra, Man Hoang, Tùng Gian Thành, trước mắt, những thân ảnh chồng lên nhau, nước mắt tuôn ra làm mờ cả tầm nhìn, khi hắn nhìn thấy người đứng ngay trước mặt, miệng Mập Mạp rung rung, mang theo tiếng khóc.
"A Huy!"